Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi điên tiết lên, cô giận, giận tím cả mặt, tên khốn nạn đó nếu không chăm sóc được Irene thì cút. Chứ đừng giở cái trò đồi bại đó

Cô lấy chiếc xe đua mới nhất, phóng trên đường cao tốc với tốc độ 150km/h. Cô như một tên quái xế, đổi làn đường không cần đá xi nhan, xe cô lướt như bay trên mặt đường, may là trời đã tối nên cũng không còn nhiều xe.

Cô tức vô cùng. Mắt cô hằn lên những tia máu. Tay đập mạnh vào vô lăng mà chửi " Mẹ kiếp, thằng khốn, tôi mà tìm được anh, tôi mà không khiến anh sống không bằng chết thì tôi không phải là Kang Seulgi". Nói rồi cô đạp ga hết cỡ, chiếc xe xịn phóng đi như tên bắn trong màn đêm lạnh

Bar Red, phòng 0329

Lúc này đầu óc Irene mụ mị, chẳng còn nhận thức được gì nữa cả. Người đang trước mắt nàng là... Seulgi.

Nàng rất nhớ mỗi cô. Nàng nhướn người hôn lấy. Hôn nồng cháy, nhưng nàng đâu biết rằng, Seulgi của nàng làm gì có ở đây...

Tên đồi bại kia từ từ lột đi chiếc áo mỏng của nàng, hắn vứt đại nó xuống đất. Rồi lại tiếp tục rãi những dấu vết tình ái lên cơ thể trắng nõn của nàng. Nàng bị rượu làm cho mất ý thức tưởng rằng người kia là cô, cộng thêm việc cơ thể bị kích thích, khiến nàng khẽ rên. Nghe được âm thanh mị hoặc đó, tên đốn mạc kia như hổ đói mà vồ lấy nàng

Đến cửa bar, cô chẳng thèm tắt máy xe mà bay thẳng vào trong. Đứng ngay quầy bar, cô đập bàn lớn tiếng

- Chủ quán đâu, bước ra đây, nhanh

- À dạ dạ. Chị Seulgi sao hôm nay rảnh tới chơi - Tên chủ quán vừa thấy cô tức giận liền co rúm người

- Tôi không rãnh, nói, hôm nay tầng nào hoạt động - Cô hỏi hắn như một kẻ đã rành đường đi nước bước ở đây, chỉ chờ hắn trả lời điểm mấu chốt thôi

- Dạ tầng A

Chỉ chờ có thế, cô tay rút chai rượu đắt tiền trên kệ, chân bước nhanh đến thang máy, bấm mãi 10s rồi mà chưa thấy thang máy xuống, cô sốt ruột. Đẩy mạnh cửa thang bộ mà chạy.

Đến hành lang tầng A, cô như kẻ náo loạn, đá hết cánh cửa phòng này đến cửa phòng khác mà hét lên. Làm phiền không biết bao nhiêu cặp đôi đang ân ái.

- Chết tiệt, tên khốn kiếp Park Bogum, mau bước ra đây (xin lỗi Bogum và fan của Bogum nhiều lắm ạ :‹)

- Áaaaa

Bước đến giữa hành lang thì tiếng hét vang lên từ cuối hành lang. Không sai, chính là em, chắc chắn là em

Trong cơn mụ mị, Irene bất ngờ lấy lại được chút tỉnh táo, nàng nhận ra đây không phải cô, cô sẽ không bao giờ bạo lực với nàng như vậy. Nàng dùng hết sức lực yếu đuối, với tay lấy cái gạc tàn thuốc đập vào đầu hắn.

Nhưng lực nàng rất yếu, chỉ làm hắn choáng một chút. Hắn bị gián đoạn hứng tình liền tức giận mà tiến đến tát vào mặt nàng như trời giáng, in hằng năm dấu tay. Nàng la thất thanh. Hắn vừa định cuối xuống tiếp tục hôn lấy nàng thì

RẦMMM

Lực đạo của cô không hề nhỏ, đá một phát bật tung cả cánh cửa. Cô siết chặt chai rượu trên tay, bay đến mà bá vào đầu tên súc sinh kia. Vỡ tan. Hắn đau đớn ôm cái đầu đầy máu me lăn xuống sàn. Cô liền chạy đến đấm túi bụi vào bản mặt tên khốn kiếp đó. Đánh đến hắn nằm bất tỉnh mới thả ra.

Sau đó cô liền chạy đến bên giường mặc lại quần áo cho nàng. Irene khóc, khóc lớn vô cùng, nàng thật sự rất sợ, nếu Seulgi đến không kịp hay tệ hơn là không đến thì nàng biết phải làm sao đây.

- Ngoan, không sao rồi, đừng sợ. Gigi ở đây, sẽ không ai làm hại được em. Ngoan, đừng khóc - Cô ôm lấy nàng vào lòng mà dỗ dành, ôm rất chặt

- Gigi ơi, em sợ lắm - Irene khóc hết nước mắt trong lòng cô

Seulgi siết chặt tay hơn. Ôm một lúc để nàng có thể bình tĩnh hơn. Cô liền cởi áo khoác đắp lên cho nàng rồi bế nàng xuống dưới sảnh.

Bước gần đến cửa thì tên chủ quán chặn đường cô lại giả lả

- Aa chị Seulgi, người thì chị cũng đem về rồi. Hư hại trong quán em biết phải làm sao đây chị

- Thằng khốn câm mồm. Người của tao xém gặp chuyện trong quán của mày, tao làm vậy là nhẹ rồi. Mày xử thằng khốn đó sao tao coi cho được. Nếu không, tao san bằng cái quán của mày

- Ơ dạ dạ em...em... xin lỗi chị. Em biết phải làm gì rồi ạ - tên kia thấy cô lửa giận vẫn còn phừng phừng sợ rằng hắn mà nói thêm, chắc cô bá chai rượu thứ hai vào đầu hắn quá

Đặt Irene vào trong xe cô mới biết nàng đã thiếp đi từ lúc nào. Cô hôn nhẹ lên trán nàng. Nhanh chóng phóng xe về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro