Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun ngồi trước bàn học, trước mặt bày ra bao nhiêu là bài tập. Nhưng rõ ràng, dù bị cả đống bài tập vây quanh nhưng Sehun không có tâm tình làm bài.

"Thích thì mau thổ lộ đi, nếu mà bỏ lỡ thì lúc đó hối hận chết cậu đấy". Đây là câu sau cùng Mi Young nói với Sehun trước khi chào tạm biệt.

Haizz... Nói nghe thì dễ, nhưng nghĩ thử xem, Luhan bị một nam sinh bày tỏ sẽ có phản ứng gì đây??

Sehun rú lên một tiếng, ngã xuống mặt bàn bất động.

***
Luhan vô cùng bức bối.

Xét nguyên nhân, đây chính là tuần thứ ba Sehun và Mi Young cùng nhau về nhà.

Nói cách khác, Sehun đã ba tuần không cùng Luhan về nhà.

Mỗi ngày nhìn Sehun dắt chiếc xe đạp leo núi cực đẹp (có gắn thêm yên ngồi phía sau), cùng Mi Young sóng vai dọc theo con đường, trong lòng liền có gì đó không ổn.

Luhan luôn cho rằng mình đúng. Sehun đơn bào sẽ không hiểu tâm ý của Mi Young, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tuy nhiên, Luhan không có may mắn như vậy. Sehun có một Mi Young có thể thức tỉnh cậu ấy. Luhan chỉ có một mình nên có hơi để tâm vào chuyện vụn vặt.

***
Chuông tan học vang lên. Luhan theo thường lệ nhanh chóng thu dọn xong cặp sách, không đợi Sehun lên tiếng, liền chuồn ra khỏi phòng học.

Cậu không muốn nhìn thấy Sehun đi cùng Mi Young.

Sehun vốn muốn gọi Luhan cùng về nhà sẵn tiện trò chuyện với nhau một chút, thế mà chưa kịp mở miệng đã thấy bóng lưng của Luhan ở đằng xa.

Sehun sững sờ tại chỗ, cánh tay đưa ra còn chưa kịp rút lại.

Chúng ta đã nói qua, Sehun rất được hoan nghênh, Luhan cũng không kém.

Thế nhưng mà không biết tại sao, cái câu 'nam nữ đều thích' dùng với tướng mạo của Luhan thì lại thích hợp hơn.

Ví dụ như, người được xưng là được cả nam nữ đều yêu thích như Oh Sehun cho đến bây giờ chưa được nam sinh bày tỏ lần nào.

Lại thêm ví dụ nữa, đó là Luhan, cậu hiện tại đang được một nam sinh bày tỏ.

Luhan cậu ấy... Đang được nam sinh bày tỏ?????

Đây chính là cảnh tượng mà Sehun nhìn thấy khi ra khỏi phòng học.

Luhan hiển nhiên ngây người, cậu không nghĩ tới sức hút do mình phát ra lại hấp dẫn nữ sinh rồi cả nam sinh cũng không bỏ qua.

"Á... Cậu bạn học này..." Luhan không biết nên nói cái gì, có chút luống cuống.

Kỳ thực cậu cũng không cần nói gì cả, bởi vì Sehun đã giúp cậu trả lời.

Sehun xông tới, bản sắc Hỗn Thế Ma Vương khi còn bé một lần nữa hiện ra, túm lấy cổ áo nam sinh kia mà đánh tới một quyền.

Nam sinh kia lảo đảo, sau đó ổn định lại bộ dạng, không cam lòng cũng xông lên đánh trả Sehun một quyền.

Luhan không ngừng há hốc mồm, chuyện này... sao lại thành ra như thế a...

_________

"Đau không?"

Cùng nhau ngồi trên băng ghế đá ở vườn hoa nhỏ trong khu, Luhan nghiêng đầu hỏi Sehun.

Sehun xoa xoa khoé miệng đang bầm tím, lắc đầu.

Luhan nhìn thẳng vào Sehun, sau đó thở dài.

"Oh Sehun bạn học, tớ thật sự nghĩ mãi không ra. Cậu bị tâm thần sao? Cớ sao lại cùng cậu ta đánh nhau?"

Sehun trả lời như thể chuyện đó là đương nhiên: "Ai bảo nó dám bày tỏ với cậu chứ!"

"... Tớ từ chối không được sao... Đến mức phải đánh nhau sao? Lại bị thương nữa? Lần này tớ sẽ mặc kệ cậu, cứ chờ mẹ cậu mắng cậu đi!" Luhan hai tay chống sau lưng, hơi ngửa người ra sau sau nhìn về phía chân trời ráng đỏ.

"Hì hì! Tiểu Lộc~ Cậu lo lắng cho tờ à~" Sehun cũng nhìn lên ánh nắng chiều đỏ rực , lộ ra dáng tươi cười.

Luhan cau mày quay đầu nhìn Sehun, không lên tiếng.

Sehun cũng im lặng.

"Cậu cùng Mi Young thế nào rồi?" Một lúc sau, Luhan mở miệng, nhẹ nhàng hỏi.

"Uhm... Thì chuyện là như vậy đó!" Sehun không có ý định nói cho Luhan biết Mi Young đã bày tỏ với cậu.

"Thì chuyện là như vậy đó?" Luhan nở nụ cười "Mi Young thích cậu, đừng nói cho tớ biết cậu không nhìn ra."

Sehun kinh ngạc quay đầu: "Sao cậu biết được??"

Luhan im lặng: "Cả trường ai cũng biết hết..."

"Cả trường ai cũng biết sao???" Sehun càng kinh ngạc hơn, trừng hai mắt thật to hỏi: "Không thể nào đâu? Cô ấy mới bày tỏ với tớ cách đây vài ngày a! Tin tức sao có thể lan truyền nhanh như thế?!"

Luhan kinh ngạc, thằng nhóc Sehun này thật là thiếu mấy dây thần kinh sao?

"Xin cậu đó Sehun, người bình thường đều có thể nhìn ra mà?" Luhan dở khóc dở cười.

"Là sao? Tại sao tớ không nhìn ra?"

"..."

Cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn mắng người, Luhan rất kiên nhẫn giải thích cho Sehun.

"Một người vì sao có thể vô duyên vô cớ vì cậu làm nhiều chuyện như vậy? Giúp cậu mua nước, cùng cậu về nhà. Vốn là không quen biết tại sao lại đến lớp tìm cậu làm quen, mỗi tiết học không sợ phiền phức chạy đến lớp cậu chỉ vì muốn cùng cậu tâm sự... Đáp án chính là..."

"Đáp án chính là cô ấy thích tớ..." Sehun tiếp tục "Đúng vậy, đúng vậy. Thích một người đúng là có thể làm ra nhiều chuyện như vậy ..."

Luhan nhìn về phía bầu trời dần dần tối xuống, nở nụ cười, "Sao? Cậu từng làm những chuyện như thế?"

"Có a~" Sehun không chút do dự mà trả lời.

Tim Luhan bỗng nhiên lỗi một nhịp, hô hấp có chút khó khăn.

Mình bị sao vậy?

Luhan chẳng hiểu nổi, mình đâu có thích Sehun.

Không thích a?

Đúng, không có thích

Không thích....a..

Làm sao có thể thích nam sinh...

Không thích..

Không thích a...

Không thích... sao?

Không đúng.

Hẳn là thích a..

Trong nháy mắt Luhan đưa ra kết luận, như trước nhìn lên bầu trời không dời mắt, chỉ là thoáng buồn rồi lại giả vờ thoải mái mà mở miệng, "A. Có người thích? Sao tớ lại không biết? Ngay cả tớ mà cũng giấu... Vậy mà gọi là anh em sao..."

"Đúng vậy! Người tớ thích, tớ vẫn chưa nói cho cậu biết." Sehun khẽ mỉm cười, hình như là đang nhớ lại những hồi ức tốt đẹp nhất.

"Tớ vì người đó mà làm rất nhiều rất nhiều chuyện. Ngay từ đầu chính mình cũng không rõ tại sao phải vì người khác làm nhiều chuyện như vậy. Tớ cùng người đó đeo túi xách đôi, vì người đó mà gắn thêm yên ngồi phía sau xe đạp leo núi, vì người đó mà liều mạng học tập để thi đậu vào trường EXO..."

Sehun thấy Luhan chậm rãi quay đầu lại trừng to mắt lộ vẻ kinh ngạc, tiếp tục nói: "Cậu nói đi, tớ tại sao phải vì người này làm nhiều chuyện như thế? Rõ ràng từ bé luôn đối đầu, rõ ràng từ bé đã quyết định cùng người này không đội trời chung. Nhưng tại sao tớ lại thích người đó? Tại sao phải thích người đó... Tiểu Lộc, cậu nói đi! Vì sao tớ lại thích cậu..."

Luhan tựa như tạm thời quên mất cách nói chuyện, há to miệng thở dốc, không nói nổi một câu, chỉ có thể ngốc ngốc nhìn Sehun.

Sehun thấy Luhan ngốc ngốc, chậm rãi tiếp cận Luhan. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn, cuối cùng không còn khoảng cách.

Luhan vẫn như trước ngơ ngác nhìn mặt Sehun gần trong gang tấc, lông mi thật dài đều nhìn thấy rõ ràng. Những việc trước kia thoáng chốc bùng lên trong kí ức.

Có lẽ, tớ cũng vậy, thật lâu trước đây đã thích cậu rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro