Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ting ! Tong! Tinh! Tong !....

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang !

Cả nhà thờ rộn vang tiếng cười ,hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.

Tiếng Cha Xứ vang vọng !

-Con có đồng ý sẽ yêu thương anh ấy bằng cả cuộc đời mình không?

-Con đồng ý !

Băng miệng cười tươi , hôm nay Băng là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời. Cô đã lấy được Tử Thao , người cô rất yêu mến.

-Con có đồng ý sẽ yêu thương cô ấy bằng cả cuộc đời mình không?

Một phút ngập ngừng !

Một phút miên man !

Bằng cả cuộc đời ư? cậu không chắc !

Tất cả những yêu thương cậu đã gửi ở một nơi xa xăm nào đó rồi.

Đồng ý hay không đồng ý ! Làm gì có sự lựa chọn ở đây !

Băng khẽ nhíu đôi mày nhìn Tử Thao. Băng thấy mắt anh toả một nỗi buồn. Băng cầm chặt tay anh. Siết nhẹ !

-Con đồng ý ! Tiếng đồng ý làm cả nhà thờ rộn lên.

Tiếng vỗ tay bôm bốp ! và tiếng hú vang ầm khi câu nói của cha xứ kết thúc !

-Ta tuyên bố hai con sẽ là vợ chồng !!!!

Cả nhà thờ tràn ngập tiếng cười và chỉ có duy nhất một tiếng khóc.

Tiếng hức hức từ một góc khuất ! Một chàng trai đang bóp nghẹn trái tim mình.

Vậy là hết ! Anh đã mất cậu thật rồi.

Chả còn gì nữa.....

Cũng đành phải thôi !

Tia hi vọng nào dành cho Diệc Phàm....

Tình yêu nào danh cho một kẻ hèn kém.....

Hạnh phúc đâu dành cho những kẻ bất tài.......

Và Tử Thao đâu phải dành cho anh...

Nuốt nước mắt vào trái tim anh gượng cười tiễn bước chân em vội đi

Khóc đã khóc từ rất lâu , nhưng giờ anh không thể khóc trước mặt em

Tiếc nuối mãi thì đã sao , không thể giữ nổi phút giây em kề bên

Thôi anh mong người sẽ yên lành bên người em nay đã yêu hơn tình anh.....

Quay lưng bước đi.....

Ai kia? Câu hỏi hiện hữu trong đầu Tử Thao , cái dáng người đó , cái áo đó , kiểu tóc đó.

Sao quen quá ! Sao giống quá ! Có phải anh không? Có phải Diệc Phàm không...

-Diệc Phàm.........!

Dáng người đó thững lại.....

Phải rồi !

Phải cái dáng đó rồi !

Vẫn kiểu tóc đó !

Vẫn cái áo đó !

Là anh !

Là Diệc Phàm...

Chiếc nhẫn rơi xuống ! Cả nhà thờ im bặt !

Keng keng keng !

Chiếc nhẫn rơi ngay cạnh chân Băng. Cô thẫn thờ , ngạc nhiên không biết làm gì khi chồng mình chạy theo dáng người đàn ông khác!!!

Diệc Phàm cố chạy nhanh , mặc kệ tiếng cậu với theo.

-Diệc Phàm ! Diệc Phàm!

Kệ thôi ! Cậu đã là của người ta rồi , anh có còn gì nữa đâu. Muốn chết quá ! Diệc Phàm chỉ muốn được chết ngay lúc này ! Chấm dứt cho nỗi đau khổ thiên thu của anh....

Đèn báo tín hiệu nhấp nháy -Xanh lá cây !

Một chiếc xe tải lao vào người Diệc Phàm !

Bốp !

Diệc Phàm ngã lăn ra vệ hè ! Máu ! Máu ở đâu nhiều thế này ! Máu đỏ chói tanh nồng !

-Tử Thaooooooooooooo!

Diệc Phàm hét lên , khi thấy người cậu đầy máu !

-Trời ơi ! Cấp cứu..................

Ò e ò e ò e

Nói một lời thôi.Người ơi người có nghe không

Nói một lời thôi.Người có nghe không

Người ơi người nói đi

Em đừng như thế

Trả lời anh đi

Người ơi người có nghe không

Trả lời anh đi

Người ơi người có nghe không

Người ơi người biết chăng

Tim anh nhói đau

Nhói đau thì đã sao

Cũng qua như giấc mơ

Đau chỉ một lần

Mà mất em đến mãi mãi

Hứa một lần nữa

Cố hứa một lần nữa

Hứa cho em nghe lời anh hứa

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn yêu em

Vẫn yêu em thì sao

Cũng đã quá muộn màng

Đã không còn như ngày xưa ấy

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn hy vọng

Vẫn tin một ngày mai

Người sẽ quay về với anh

Về bên anh như những ngày xưa

Mình đã ở bên nhau

Giờ mà anh hứa cũng đã quá xa

Em đã bước đi không về đâu anh

Em đừng xa anh

Quay về đi người hỡi

Làm lại từ đầu đi hỡi người

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn hy vọng

Tin một ngày mai

Người sẽ quay về với anh

Về bên anh như những ngày xưa

Mình đã ở bên nhau

-Tại mày ! Là mày ! Tao đã cấm mày rồi cơ mà ! Thằng chó chết !

Chung Nhân liên tục đấm vào mặt vào mũi Diệc Phàm.

Vẫn như mọi khi , anh để im. Đúng là tại anh ! Đáng nhẽ anh không nên hứa với cậu là sẽ quay về.

Đáng nhẽ anh nên đứng lại , đáng nhẽ người bị đâm là anh.

Tại sao !

Cậu đã không còn yêu anh nữa cơ mà !

Cậu đã lấy người khác cơ mà !

Tại sao lại nhảy vào che cho anh !

Tại sao lại hứng chịu nỗi đau đáng nhẽ anh phải hứng.

Tại sao? Tại sao? Tại Sao?

Cánh cửa mở ra , ông bác sĩ đi ra với vẻ mặt buồn bã.

-Cháu tôi ra sao?

-con trai tôi thế nào rồi?

-Em tôi làm sao?

-Chồng tôi anh ấy sao rồi?

.................

Đứng trước hàng vạn câu hỏi , ông bác sĩ thật khó để mở mồm.

-Vết thương va đập không quá nặng , nhưng cậu ấy bị mất máu quá nhiều. Cậu ấy lúc trước đã bị viêm tủy. Và điều đó làm sức khỏe cậu ấy càng thêm trầm trọng. Và......

Ông bác sĩ im bặt. Dường như có một điều gì đó khiến ông ta không thể mở mồm được. Nếu nói ra chắc sẽ có một biến động lớn.

-Xin bác sĩ hãy cứu lấy con trai tôi , mất bao tiền cũng được. Ông Hoàng gào lên thảm thiết quá. chính ông là kẻ gián tiếp đấy cậu đến tình trạng này còn gì.

-Chúng tôi sẽ cố hết sức thư ông , nhưng....Cậu ấy bị suy tim quá nặng............

-Trời ơi !...........................

Diệc Phàm chết lặng....Cái gì đang xảy ra đây. Có ai nói với tôi đây là một giấc mơ không? Ai đó đánh thức tôi dậy với.

Diệc Phàm ngây người nhìn quanh. Chỉ đến khi xung quanh toàn tiếng nấc. Anh mới định thần.

-Hức hức đừng bỏ vợ.

Nhìn một cô gái,trẻ đẹp như Băng đang quằn quại trong tiếng nấc. Diệc Phàm biết cô ta yêu Tử Thao.

Cô ta thật xứng đáng ! Diệc Phàm chỉ là một kẻ bất tài. Không thể đem lại hạnh phúc,cũng như sự bình yên cho cậu.

Đâu đó phòng bên cạnh có tiếng nói :

-Ông cần bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi , chỉ cần con tôi sống?

Tiếng ông Hoàng nạt nộ, ông ta luôn vậy. Cho dù người trước mắt là người đang cố gắng hết sức để cứu lấy con trai út của ông.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức thưa ông, thiếu gia có nhóm máu RH, đây là nhóm máu rất hiếm. việc phải thay toàn bộ máu và tủy đã rất khó khăn thưa ông. Huống chi thiếu gia phải cần có một con tim khỏe mạnh để hoạt động cơ chế co bóp thay cho cho con tim đang chết dần chết mòn.


Diệc Phàm điếng người ! Trời ơi tại sao một cậu bé như Tử Thao lại mang trên người các căn bệnh tử thần như vậy.

-Vậy % sống của con trai tôi là bao nhiêu?

Ông bác sĩ ngập ngừng...

-Hôm nay là 10% còn ngày mai thì chúng tôi chưa biết thưa ông? Nếu ngân hàng máu và tim có được thứ chúng ta cần thì % có thể sẽ khá hơn.

-Các người cứ liệu hồn ! Nếu con trai ta làm sao? Ta sẽ không tha cho cái bệnh viện này đâu?

Ông Hoàng tức giận ,ra khỏi phòng ông bác sĩ , không quên để lại lời đe dọa.

Băng nắm chặt tay anh ! Hơi ấm của cô lan toả khắp căn phòng lạnh lẽo. Ai nhìn vào cũng sót thương cho đôi vợ chồng trẻ.


----------------------------------------------------------------------------------------

Các nàng vote ủng hộ ta đê :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro