∆ Chap 1 ∆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-A..! Cậu chủ ơi... em sắp không chịu nổi nữa rồi...!

-A..A..! Lần sau em sẽ không dám nữa.. là lỗi của em.... A...!

-Lần sau còn dám nhận quà của Chân Vinh nữa không?

-A..! Không.. sẽ không...!

-A..AAA... nhẹ... nhẹ một chút đi cậu chủ..!

Bên trong phòng học sau giờ tan trường tưởng chừng không một bóng người lại phát ra những âm thanh dâm mỹ như vậy làm người nghe chỉ muốn trào máu mũi mà chết. Dưới sàn nhà một nam sinh da trắng như tuyết nõn nà mịn màng đang chống tay xuống sàn, mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ theo bàn tay run rẩy mà chảy xuống đất, miệng cứ thở hồng hộc, thoáng chốc lại ngửa lên rên rỉ làm lộ ra xương quai hàm hoàn mĩ chi chít những vết cắn.

-Cậu chủ... em muốn..muốn rồi...A..A...!

-Ai nha! Sao cho em ra đơn giản vậy được! Em nhất định phải bị phạt thật nặng!

Nói rồi nam sinh phía trên đưa tay ra nắm chặt của người phía dưới.

-Cậu chủ! Mau buông tay! Em xin cậu.. Aaa! Buông ra đi mà!

Mặc cho người ở dưới thống khổ gào thét đến khàn cả cổ, bàn tay thon dài cố gắng gỡ bàn tay to của người ở trên ra cũng bất lực.

Cho dù hoa cúc đang khép chặt muốn nín thở thì người kia vẫn độc ác rút mạnh ra rồi lại đâm vào, thực muốn rách.
- Nghi Ân của anh thật xinh đẹp hơn người, dám dùng nhan sắc câu dẫn người khác!

Nhìn thấy Nghi Ân nước mắt lưng tròng quay lại nhìn mình, tay vẫn cố gỡ tay mình ra, miệng không ngừng van xin khiến hắn có chút xao động, thôi thì cho em ấy bắn ra vậy! Hắn vừa buông tay ra Nghi Ân lập tức như bị dồn nén mà trút sạch ra ngoài!

-Hức hức..!- Nghi Ân nằm vật ra sàn, không còn chút sức lực thở dốc.

-Anh cho em nằm khi nào! Mau chống tay lên!

-Dạ.. cậu chủ...

Cậu thu toàn bộ sức lực chống tay lên, bởi vì thứ đó vẫn còn luyến tiếc nằm trong hoa cúc của cậu chưa muốn bắn nên y vẫn chưa thể tha cho cậu, hắn muốn tiếp tục nhìn cậu vật vã dưới thân!

-A.. anh cũng sắp rồi! Tới... tới đây!

Nói rồi toàn bộ hắn đem trút hết vào người cậu, lúc này hắn mới thỏa mãn buông cậu ra.

-Về nhà thôi nào!

Hắn mặc lại đồng phục cho cả hai rồi bế cậu trên tay đi ra khỏi lớp.

__________________________

Chiếc xe hơi màu đen chở hai người đỗ trước cổng của Phác gia, lập tức có một cô gái vô cùng xinh đẹp bước ra, nhìn vẻ mặt có thể thấy cô đang lo lắng xen kẽ tức giận.

-Gia Nhĩ! Tại sao hôm nay lại về trễ vậy? Nghi Ân đâu?

-Dạ... em đây!- Nghi Ân khập khễnh bước ra từ xe

-Làm sao lại khập khễnh?

-Dạ... cô chủ đừng lo, em vào phụ chị Lý chuẩn bị cơm!- Nói rồi Nghi Ân đi vào thẳng nhà bếp.

-Gia Nhĩ! Hôm nay em lại làm với Nghi Ân à?

-Dạ!

-Em cứ làm vậy không sợ nó bị gì sao? Thân làm hủ chị mày cũng thích lắm a TTvTT. Nhưng mà Nghi Ân thật mong manh mỏng mảnh TTvTT

-Aw! Chị đừng lo mà, vì hôm nay Nghi Ân dám nhận quà của Chân Vinh ..

-Chân Vinh là bạn em mà?

-Cho nên mới không thể trách nó!

Chị của Gia Nhĩ đảo mắt một vòng rồi khoanh tay vào.

Đoàn Nghi Ân là người hầu riêng của Gia Nhĩ, sở dĩ cha mẹ hắn nghĩ hắn thật bê bối, đúng là hắn học tốt nhưng cha mẹ hắn muốn hắn có người chăm lo bên cạnh nên liền thuê một cậu bé trạc tuổi hắn rồi cho vào học chung trường.

Mẹ hắn thường xuyên đi công tác, cha hắn lại quản lí chuỗi công ty ở nước ngoài, giao hắn cho chị hắn quản lí.

Hắn ban đầu tuy tỏ vẻ khó chịu nhưng sau vài lần suýt phát tiết cạnh người hầu xinh đẹp liền phát hiện ra, Nghi Ân của hắn chính là một quyển sách trắng trẻo thơm phức mà hắn muốn từ từ khám phá.

--------

-Chào buổi sáng Nghi Ân!- Chân Vinh từ đâu đó nhảy ra vỗ vai Nghi Ân

-Chào anh!- Nghi Ân nhận thấy tà khí từ ánh mắt của người đi bên cạnh mình liền lẽn bẽn

-Anh Chân Vinh! Em đi đây!

-Aw! Chưa vào học mà!

Người nọ khẽ cười rồi liền bước đi theo cậu.

Gia Nhĩ là chủ tịch tương lai của Vương thị, hắn rất đẹp trai, mắt to da trắng, tướng tá lại cao ráo. Nữ sinh trong trường rất thích hắn. Người tên Chân Vinh kia hiện đang là vũ công chính rất nổi tiếng trong giới Underground, nữ sinh chính là rất ái mộ hắn.

-Nghi Ân hôm nay thật tiến bộ!

-Dạ, cậu chủ!

-Tí về sẽ thưởng cho em!

Cậu thừa biết hắn thưởng cái gì, thưởng và phạt đối với hắn là giống nhau. Tại sao cậu không nghỉviệc ư? Thứ nhất, cậu cần tiền. Thứ hai, cậu yêu hắn. Khi yêu người ta hay vứt bỏ lòng tự trọng sang một bên, chỉ muốn mua vui cho người mình yêu, chỉ cần hắn vui là được.

Cậu cũng không bao giờ yêu cầu hắn phải yêu lại cậu, cậu cho rằng cậu không đủ tư cách... Nhưng mà cậu lại luôn có cảm giác là hắn cũng có tình cảm với cậu. Tuy nhiên ba chữ "Anh yêu em" vẫn thật quá xa xỉ.


END CHAP 1

Tada!!!! Mình quay lại rồi đây nè <3
Mong m.n sẽ cảm thấy thích fic edit này nha. Ủng hộ mình nhiều nhé. Kamsamita ❤❤

Vote + cmt. Pls !!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro