$ Chap 3 $

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Nhĩ lúc này đang chuẩn bị chải răng, tay còn cầm bàn chải vừa phết kem.

-Bảo bối! Đánh răng cho anh đi!

-A, được thôi!

Bởi vì Gia Nhĩ so với Nghi Ân rất cao nên hắn đành ngồi lên bồn tắm để cho Nghi Ân có thể với tới,   lúc đang tập trung làm một cái gì đó thực rất đáng yêu. Đôi mắt một mí đăm chiêu mỗi lần cười đều híp lại, rồi khuôn mặt nhỏ bé với mái tóc đen mềm lúc nào cũng tỏa ra hương thơm… Ở bên cạnh Nghi Ân, y luôn cảm thấy bình yên. Như từng đợt sóng biển nhẹ nhàng buổi sáng sớm đang vỗ về tâm hồn y, cát trắng mềm mại bao bọc đôi chân trần lả lưới đón nắng mới đem hương vị mặn mà se lạnh từ ngoài khơi xa kèm chút nắng ấm sưởi ấm cho từng hơi thở nhẹ nhõm và thanh thản, đôi khi hắn tự hỏi, có phải cậu chính là hiện thân cho một cảm xúc kì lạ không thể gọi tên không? Con người đã chính là chuẩn mực duy nhất của cái đẹp, và cậu, có lẽ, là hình mẫu hoàn mỹ nhất…

Nhận thấy có ánh mắt đã nhìn mình từ rất lâu, Nghi Ân liền ho nhẹ một cái.

-Cậu chủ mau súc miệng! Nhìn em làm chi???

-A phải rồi!- Tên Gia Nhĩ  giật mình cầm cốc nước lên. Kì thực lúc nãy y như vừa bay lên cung trăng xuống vậy.

-Em đi ra nhé?

-Chưa! Còn lau mặt nữa- Nói rồi hắn chìa cái khăn mặt đã vắt khô ra.

-Cậu chủ cúi xuống một chút!

Nhìn gần như thế này… thực muốn hôn người kia một cái!

-Chụt…-Nghĩ là làm, hắn liền khẽ hôn lên môi Nghi Ân.

-Nghi Ân thực xinh đẹp!- Hắn vuốt ve mái tóc của cậu.

Nghi Ân ngại ngùng nhìn xuống đất, mặt đã sớm đỏ. Bỗng Gia Nhĩ cởi sợi dây chuyền lồng một chiếc nhẫn mà y luôn đeo trên cổ ra. Một chiếc nhẫn bằng bạc chạm khắc trên bề mặt nhìn vô cùng thanh thoát, rất đẹp.

-Cho em này!- Hắn đeo lên cổ Nghi Ân.

-Cái này là…?

-Là của bà nội cho anh! Nó là độc nhất vô nhị đó!

-Quý như vậy cậu chủ sao lại cho em?

-Vì ở trên cổ em nó rất hợp! Đeo nó vào thì em sẽ trở thàng người của anh! Khi nào anh chưa cho phép thì em không được cởi ra nghe chưa!

Nghi Ân cầm chiếc nhẫn lên xem, đây chính là vật phẩm của Vương gia… Trong lòng cảm thấy thực vui!

Chiếc nhẫn trên chiếc cổ xinh đẹp của Nghi Ân lại thập phần đẹp hơn, như một mĩ vật đã tìm ra chủ nhân của nó.

-Đẹp! Rất đẹp!- Gia Nhĩ sờ lên chiếc nhẫn.

-Em biết không? Ở bên cạnh em, anh không thể kiềm chế nổi!

Nói rồi hắn đưa tay xuống quần của Nghi Ân gỡ lấy thắt lưng.

-Sẽ trễ học mất! Không làm một ngày không được sao cậu chủ!- Nghi Ân giật mình hất tay Gia Nhĩ ra.

-Học thì có thể trễ, còn làm với em thì anh không thể nhịn!- Y mặc kệ Nghi Ân cởi tung thắt lưng của cậu ra ném xuống sàn.

-Sao Nghi Ân gọi cậu chủ lâu thế nhỉ!- Chị Lý thắc mắc.

-Thằng Nhĩ lại không chịu dậy đây mà! Chị cứ đi chợ đi, để em giải quyết cho!- Chị của Gia Nhĩ lấy khăn lau miệng rồi đi lên lầu.

-A..A!

-Đừng vào sâu nữa cậu chủ!

-A…A… anh sắp ra rồi! Em đợi chút đi!

…..

-Aww TTvTT! Gia Nhĩ! Sáng sớm mà hai đứa đã góp gạo thổi xôi rồi sao!- Chị của Gia Nhĩ xoa trán đi ra ngoài.

-Khổ thân em quá Hiền ơi! Chị nhất định sẽ bắt nó đền bù thiệt hại đời trai cho em TTvTT!

———————

RENG RENG RENG!

-Nghi Ân! Hôm nay tan học em cứ ra xe trước đi, anh có việc sẽ ra sau.- Gia Nhĩ bẹo má Nghi Ân

-Dạ….!

-Đi chơi với anh nè!- Chung Nhân quay xuống tì cằm lên bàn Nghi Ân.

-Tao đấm mày bây giờ!- Gia Nhĩ giơ nắm đấm ra trước mặt Chân Vinh.

-Gì chứ! Mày là ai mà cấm tao!

-Mày đừng có mà đụng làn da Bao Công của mày vào người Nghi Ân! Nhà tao không ai muốn bị lây cái sự đen của mày đâu!

-Kkk ~

———————–

-Ủa! Sao có mỗi Nghi Ân vậy con? Thiếu gia đâu?- Bác tài xế hỏi

-Dạ cậu chủ bảo cậu ấy có việc nên sẽ ra xe sau ạ!

-À…

-Thôi chết con để quên đồ trên lớp rồi! Con lên lớp lấy đồ đây!

.

.

.

.

-Ưm ưm ưm….!

Âm thanh trong lớp học của Nghi Ân làm cậu giật mình không nói nên lời. Đó là tiếng gì? Là âm thanh của môi hôn! Là Gia Nhĩ đang kịch liệt hôn môi của hoa khôi lớp bên… kìa… đã cởi 2 nút áo rồi..!

Thịch! Thịch! Thịch!

Nghi Ân cúi đầu cười khẽ…. Bóng lưng nặng nề đi khỏi đó… Gia Nhĩ chính là đang bận, có lẽ nếu thấy cậu thì sẽ không vui.

———————

-Nghi Ân! Đợi anh lâu không?

-Dạ không…!

-Em đang xem phim à?

-Dạ…

-Phim buồn lắm sao? Khóc luôn rồi kìa!- Gia Nhĩ đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên má Nghi Ân

Tại sao luôn đối xử với em tốt như vậy? Hay tốt bụng chính là bản tính của anh? Làm người khác nghĩ rằng anh yêu mến họ là tài năng của anh? Ngay từ đầu là do em ảo tưởng, tự luyến rằng anh thích em… Thực ra thì… cũng chỉ là công cụ cho anh vui đùa…

Ha..! Em thực cũng không có tư cách nào để tự phong cho mình cái chức người đáng cho anh để tâm… người hầu thì phải phải hầu hạ, em cũng chỉ là phải hầu hạ cậu chủ của mình thôi…! Nữ sinh kia xinh đẹp đến vậy kia mà!

-Tại sao lại khóc nhiều thế này? Nghi Ân! Em sao vậy?

Anh vẫn quan tâm đến em như thế làm chi…!

-Em không sao! Về tới nhà rồi, em vào đây!

-Nghi Ân!

-Dạ?

-Em chắc là em không sao chứ? Vừa nãy em khóc nhiều lắm! Có chuyện gì sao? Nói với anh đi!

-Là do bộ phim thực buồn!- Nghi Ân đưa tay lên lau nước mắt, miệng mỉm cười… nhưng mà lại giống như là đang mếu

Là do bộ phim buồn, là do hai nhân vật chính không được bên nhau! Mà.. em đâu phải nhân vặt chính bao giờ? Là phụ mà cứ cố tỏ ra mình là chính nên có lẽ sẽ bị đuổi khỏi bộ phim thôi!

Chính là khi nghe trái tim mình vỡ nát, người ta thường nhạy cảm hơn, lúc nào cũng như nhìn thấy từng mảnh trái tim mình rơi dưới đất… đau xót mà òa khóc… Nhưng mà càng khóc thì càng đau! Nước mắt như hòa vào dòng kỉ niệm mà trôi khắp cơ thể chúng ta, làm cho chúng ta cả thảy nhớ về những hình ảnh tươi đẹp! Khiến cho chúng ta phải thốt lên những lời giá như đầy tiếc nuối…! Nghi Ân cũng vậy! Cậu đang dựa lưng vào cửa phòng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay và khóc…

-Gia Nhĩ, em yêu anh…!

END CHAP 3

CÓ BIẾN.... KÌA... TR

Mình hôm qua mê chơi nên hk up chap,  sorry m.n

Thông báo : gần hoàn

Vote + cmt....  Pls !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro