7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc Hoàng Nhân Tuấn bò ra từ văn phòng của Á Đương, rốt cuộc hắn mới thả lỏng mà thở phào nhẹ nhõm. Công việc báo cáo chiến sự dài dằng dặc rất dễ mệt mỏi, mà chuyện sắp xếp về sau cũng vô cùng hao tâm tổn trí.

Còn thêm Lý Đế Nỗ.

Có trời mới biết hắn nói toác cả mồm mép như thế nào mới khiến cho Á Đương thỏa hiệp không cho những nhà thí nghiệm mổ xẻ tiến hành nghiên cứu gen của Lý Đế Nỗ, một con người làm sao có thể sở hữu tiềm năng ghê gớm như thế, càng huống chi gen thú nhân còn cường đại hơn loài người bình thường. Thế nhưng Á Đương vẫn nuôi hi vọng Lý Đế Nỗ có thể tiến vào quân đội, trợ giúp Liên Bang tác chiến. Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ, đành phải thay Lý Đế Nỗ đáp ứng trước, dự định về nhà rồi hỏi ý kiến thương lượng với cậu sau.

Kể từ ngày hóa thành hình sói đó, thân thể Lý Đế Nỗ giống như vẫn luôn khó chịu. Hoàng Nhân Tuấn không quấy rầy cậu nghỉ ngơi. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, còn vừa vặn có chuyện phải nói, thế là vừa về nhà hắn đã đi thẳng vào phòng Lý Đế Nỗ.

Chưa bao giờ Hoàng Nhân Tuấn nghĩ tớimình vừa mở cửa, cả người đã bị quăng lên giường, trời đất quay cuồng, ngay sau đó Lý Đế Nỗ đâm rách tuyến thể, đánh dấu hắn.

Hoàng Nhân Tuấn trong cơn tức giận đem người nhốt vào địa lao, bản thân lên xe phóng đến phòng khám tư nhân của Eddie.

Eddie đi ra ngoài nghênh đón, còn chưa thấy mặt mũi tăm hơi Hoàng đại tướng quân đâu, trước mắt đã ngửi thấy mùi tin tức tố không giống bình thường, lại kết hợp với mặt thúi của Hoàng Nhân Tuấn, ngay lập tức đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Tôi đã nói với cậu rồi, Lý Đế Nỗ là con chó dữ, ánh mắt của nó nhìn cậu như đang nhìn con mồi vậy, thời thời khắc khắc đều muốn nhai cậu không nhả xương!"

Eddie nghĩ đến trước đó bị Lý Đế Nỗ uy hiếp, càng thêm tủi thân mà mạnh miệng mắng cậu tồi tệ hơn.

"Nuôi sói nguy hiểm kiểu này, khẳng định ngày nào đó cậu sẽ có chuyện-"

"Anh nói nhảm nhiều quá."

Hoàng Nhân Tuấn chịu thiệt, chỉ có thể trút giận lên Eddie đáng thương, tuyến thể ở gáy bỏng rát như bị kim châm sau khi bị cắn, Hoàng Nhân Tuấn đau đến nhíu chặt mày, nói không ra hơi.

Eddie nhìn thoáng qua tuyến thể của Hoàng Nhân Tuấn, tức quá mà bật cười.

"Chà, xin chúc mừng. Bởi vì người cắn cậu là thú nhân, còn trùng hợp là người sói, nên vết đánh dấu này chẳng có cách nào xóa đi cả."

Hoàng Nhân Tuấn dừng lại, "Tại sao cơ?"

"Cậu không biết loài sói có dấu ấn bạn đời hả? Sói là động vật chung thủy, cả đời chỉ có một tình yêu, chỉ có những cặp bạn đời yêu nhau đến linh hồn hòa quyện mới có thể kết ấn tình yêu lên đối phương."

"Ew, xem độ sâu của lạc ấn này, đúng là Lý Đế Nỗ yêu cậu đến tận cùng xương tủy, nghĩa đen luôn đó."

Eddie xem náo nhiệt không chê chuyện lớn tiếp tục đổ dầu vào lửa, "Mà tôi nhìn cậu cũng rất khoái người ta, đúng không? Nếu không thì lạc ấn này chẳng thể thể thành kết được."

Hoàng Nhân Tuấn bị đâm trúng tim đen gấp gáp đứng dậy. Eddie vẫn chưa buôn chuyện xong, nào có thế buông tha, lôi kéo Hoàng Nhân Tuấn kể lại triệt triệt để để một đống chuyện cũ của Lý Đế Nỗ.

Hắn nghe xong, khóe miệng giật giật, gân xanh nổi đầy trán, lửa giận ngập trời sắp biến thành tia laze thiêu đốt mọi thứ.

"Tốt lắm, thế mà giả vờ vô tội đóng vai đáng thương lừa mình lâu như vậy? Hôm nay không dạy dỗ Lý Đế Nỗ thật tốt thì quá có lỗi với bản thân bao nhiêu năm qua bị nó chiếm tiện nghi."

-

Hoàng Nhân Tuấn vịn tường đi xuống cầu thang, mỗi nơi được bàn tay lướt qua đều để lại vết ẩm ướt mờ đục, toàn thân hắn như đang tắm trong lửa cháy, nhiệt độ nóng bỏng từ vết cắn sau gáy lan tỏa toàn thân, thiêu đốt ánh mắt, tầm nhìn bắt đầu càng trở nên mơ hồ. Nhưng toàn bộ tế bào trong cơ thể đang kêu gào hắn nên nhanh chân lên, đây gọi là cảm giác sốt ruột cần phải phát tiết khẩn cấp sao? Là đến kỳ phát tình thật rồi ư?

Hoàng Nhân Tuấn cắn răng mở cửa sắt địa lao ra, phân phó quân nhân canh gác lui ra ngoài hết, không có sự cho phép của hắn thì không được tới gần nơi này.

Sau khi đóng cửa, Hoàng Nhân Tuấn mềm nhũn tựa vào tường, mồ hôi trượt dài trên gò má ửng hồng, không khí tràn ngập tin tức tố của Lý Đế Nỗ làm hắn thư giãn hơn một chút.

"Loại cảm giác bất lực khi bị ham muốn tình dục chi phối này thật sự quá thất bại, thảm hại cực cùng."

Hoàng Nhân Tuấn ngước mắt nhìn Lý Đế Nỗ cách đó không xa, cười thành tiếng.

Thì ra các quân nhân lo lắng Lý Đế Nỗ sẽ làm Hoàng Nhân Tuấn bị thương một lần nữa, thế là đeo rọ mõm cho cậu, vật kim loại che miệng Lý Đế Nỗ cực kỳ kín kẽ, dây da được buộc phía sau ót. Lý Đế Nỗ ngồi dưới đất, cổ áo nửa người trên được phanh rộng, có thể mơ hồ nhìn thấy vân da tuyệt mỹ cùng từng khối cơ bụng ẩn chứa sức sống căng tràn dưới lớp áo mỏng manh, hai tay chắp sau lưng bị còng lại. Cậu rõ ràng cũng ngửi thấy nồng nộ tin tức tố cực kì cao vì kỳ phát tình của Hoàng Nhân Tuấn, đôi mắt hoàng kim giấu sau mái tóc đen rối bù xù mang theo nồng đượm tình dục, gắt gao nhìn chăm chăm người cậu gọi là anh trai, hô hấp trở nên nặng nề hơn.

Mà Hoàng Nhân Tuấn cũng định vịn vào nó để tra tấn Lý Đế Nỗ thật sảng khoái.

Hắn cất bước đi qua, trực tiếp ngồi lên đùi cậu, giật cổ áo Lý Đế Nỗ để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bàn tay thuận theo cổ trượt xuống dưới, Hoàng Nhân Tuấn hung hăng mút một ngụm đầy tin tức tố Alpha ngay tại cổ Lý Đế Nỗ, hòng áp chế dục vọng xúc động của bản thân.

"Anh đã tẩy sạch vết đánh dấu của cậu rồi." Hoàng Nhân Tuấn vòng tay qua cổ Lý Đế Nỗ, thản nhiên nói dối không chút lưu tình. Lý Đế Nỗ cách rọ miệng nhìn tuyến thể của Hoàng Nhân Tuấn, mùi gỗ lạnh nồng nàn đang không ngừng tỏa ra từ nơi kia làm cậu phát điên, rõ ràng đang ở ngay trước mắt, Lý Đế Nỗ lại không thể cắn vào nó thật mạnh, mồ hôi trên người cậu túa ra thấm ướt quần áo, răng nanh ngứa ngáy ma sát nhau ken két. Cả người Lý Đế Nỗ đều muốn nhảy bổ vào cơ thể Hoàng Nhân Tuấn, tính khí trong quần sưng to như sắp nổ tung, chọt lên bờ mông vô cùng mềm mại đẫy đà của Hoàng Nhân Tuấn. Mà Hoàng Nhân Tuấn năm lần bảy lượt cứ cử động eo, chậm rãi cọ sát lấy dương vật Lý Đế Nỗ, miệng còn hơi cười cười, rõ ràng là cố ý, thưởng thức bộ dáng động tình của ai kia vì mình mà chật vật.

"Bé sói con dối trá này, thì ra ngay từ nhỏ đã vạch sẵn kế hoạch làm sao để đánh dấu anh, biến anh thành Omega của cậu sao?"

Toàn thân Hoàng Nhân Tuấn cũng run bần bật, chỉ mỗi hơi thở của Lý Đế Nỗ đối với hắn mà nói đã quá mức thúc tình, tựa như rượu ngon thêm mị dược, chỉ cần một mồi lửa thôi sẽ đốt sạch lý trí chẳng còn mấy tỉnh táo. Hắn đưa tay bắt lấy rọ miệng, rút ngắn khoảng cách, tiếp theo cách chiếc lồng mà đặt lên môi Lý Đế Nỗ một nụ hôn, Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm con mắt vằn vện tia máu sắp mất khống chế của Lý Đế Nỗ, đạt được biểu cảm bản thân mong chờ thì nhếch môi cười.

"Đáng đời."

Một giây sau, chỉ nghe thanh âm xích sắt bị kéo đứt vang lên bất ngờ, toàn thân Hoàng Nhân Tuấn đảo điên, bị Lý Đế Nỗ giờ đây đã mất đi trói buộc đè dưới thân. Còng tay mang theo đoạn dây xích đứt gãy vẫn còn lủng lẳng ở cổ tay Lý Đế Nỗ, cậu vươn tay giật rọ miệng xuống vứt qua một bên.

"Anh mới là đồ dối trá thích gạt người." Lý Đế Nỗ khẽ vuốt ve gương mặt Hoàng Nhân Tuấn, chăm chú nhìn anh trai vô thức xốn xang theo từng động tác của mình, Lý Đế Nỗ cười nhẹ cúi xuống, chóp mũi lướt qua tuyến thể, tin tức tố do chính cậu tiêm vào bên trong vẫn còn vẹn nguyên mạnh mẽ, tuyên cáo quyền sở hữu của cậu đối với con người này.

"Rõ ràng không hề xóa đi mà, nếu anh đã cảm thấy mùi tin tức tố của em dễ ngửi như vậy..."

Tia sáng bốc lên dưới đáy mắt Lý Đế Nỗ làm Hoàng Nhân Tuấn ớn lạnh, cảm giác khủng hoảng khi bị dã thú nhìn chằm chằm lặng lẽ dâng lên.

"... Vậy em sẽ khiến toàn thân anh trai từ trong ra ngoài đều ướp đẫm mùi hương của em, nhé?"

Hỏng bét, chơi quá trớn rồi!

"Đừng!!"

-

-

Hết 7~

Fic ABO thì chap sau có gì mấy bạn biết rồi đó =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro