Mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười hai

Từ lần nói chuyện ở trong nhà vệ sinh kia, quan hệ của Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền lại trở về bình thường, điều này làm cho Biên Bá Hiền có chút hài lòng lại có chút khổ sở.
Hài lòng là vì có thể cùng hắn ở cạnh nhau như những người bạn, khổ sở là, thích hắn, thích người đang ở bên cạnh mình, thế nhưng không thể làm gì.
Biên Bá Hiền làm ổ trong chăn, cầm điện thoại di động ấn ấn mấy cái cho Phác Xán Liệt vào danh sách bạn thân, lại lượn lờ trên trang cá nhân của hắn.
Điện thoại di động đột nhiên lại vang lên, cậu nhìn số trên màn hình, chính là người mà mình vừa mới xem trộm ảnh trên máy, quả thực có điểm hoảng sợ.

Hắn phát hiện mình nhìn lén?

Biên Bá Hiền có chút bối rối, cậu chỉnh sửa tâm tình lại một chút rồi mới nhận điện thoại: "Làm sao vậy?"

Chỗ Phác Xán Liệt ở bên kia có điểm ầm. I i a a một hồi mới có thể nghe hiểu lời hắn nói: "Bá Hiền buổi tối đi ra ngoài ăn cơm!"

"Làm sao tự nhiên lại gọi tôi ra ngoài ăn cơm chiều?"

"Lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu, tôi cúp đây." – Phác Xán Liệt không đợi Bá Hiền đáp ứng liền hung hăng cúp điện thoại.

Thực sự là một người nóng vội.

Biên Bá Hiền ở trên giường làm ổ đến khi nhận được tin nhắn của Phác Xán Liệt, lúc này mới vội vàng đi rửa mặt.
Sau khi ra cửa dựa vào địa chỉ mà Phác Xán Liệt gửi cho trong điện thoại mới tìm được đến nơi, là một nhà hàng ăn tây.

"Thực sự là đốt tiền, không có chuyện gì thì tới đây ăn làm gì..." – Biên Bá Hiền nhỏ giọng thì thầm, vào tiệm nhìn một lúc lâu mà không tìm được Phác Xán Liệt. Mắt thấy người bồi bàn đi lên hỏi thăm, Biên Bá Hiền có chút ngượng ngùng, vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Phác Xán Liệt: "Cậu đang ở chỗ nào? Tôi không thấy cậu đâu cả."

"Phía sau cậu." – đột nhiên có thanh âm từ sau lưng vang lên, Biên Bá Hiền cả kinh, xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt Phác Xán Liệt mang một nụ cười.

Hình như đại đa số là hắn đều cười.

Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền đi về phía gian phòng bên trong, không hề cảm thấy hình ảnh hai người con trai nắm tay nhau ở trước mặt mọi người quái dị bao nhiêu.
Biên Bá Hiền muốn rút tay về, nhưng trong lòng lại tham lam không muốn làm như vậy. Tay Phác Xán Liệt rất lớn, đại khái là có thể bao bọc toàn bộ tay của Biên Bá Hiền, cũng rất ấm áp.
Khi hai người vào trong phòng riêng đóng cửa lại, chờ bồi bàn mang thức ăn lên, Biên Bá Hiền không nhịn được liền hỏi: "Làm sao đột nhiên lại gọi tôi đến đây ăn cơm?"

"Bởi vì tôi muốn."

Biên Bá Hiền hậm hực sờ mũi một cái.

Trước khi tới đây Phác Xán Liệt đã đặt đồ ăn xong rồi, nên rất nhanh đồ ăn được đem lên. Hai phần thịt bò, bánh pudding caramel, bánh puffs, kem, salad, rượu vang,...
Và thứ cuối cùng được đem lên: Một cái bánh gato vị chocolate hai tầng thật lớn.

Biên Bá Hiền có chút không hiểu nổi, suy nghĩ một lúc, dè dặt hỏi: "Sinh nhật cậu sao?"

Không biết vì sao Phác Xán Liệt ngồi đối diện lại có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn đột nhiên cầm ly rượu lên ý bảo Biên Bá Hiền cùng hắn chạm cốc.
Biên Bá Hiền ngốc ngốc làm theo, nhấp một miếng.

"Sinh nhật vui vẻ, Bá Hiền." – Phác Xán Liệt cười nói.

Biên Bá Hiền lúc này mới nhớ tới hôm nay chính là sinh nhật của mình, nhưng cậu lại có chút khiếp sợ.

Phác Xán Liệt vậy mà nhớ được sinh nhật của mình?
Gần đây có điểm bận rộn, đầu óc choáng váng, bản thân đã sớm quên mất sinh nhật, không nghĩ tới trước đây từng nói với hắn ngày sinh nhật của mình, vậy mà đến bây giờ hắn còn nhớ kỹ.

Trong lòng ấm áp, đối với hắn nở nụ cười.

"Ăn bánh ga-tô đi, tôi dự định rất lâu rồi. Nhà hàng này bánh ga-tô rất ngon." – Phác Xán Liệt nghĩ một hồi, lại nói: "Nhưng không so sánh được với tài nghệ của Bá Hiền." – hắn cắt một miếng bánh ga-tô để vào trong đĩa cho Biên Bá Hiền.

Gián tiếp được Phác Xán Liệt khen, khuôn mặt có điểm nóng lên.
Cậu cúi đầu không nói lời nào, cắm dĩa vào miếng dâu tây trên bánh ngọt ăn.

Rất chua, chua tới nỗi làm Biên Bá Hiền muốn rơi lệ.
Phác Xán Liệt đối với cậu thật sự rất tốt, như vậy làm cho cậu không biết phải đối phó cảm xúc của mình với hắn thế nào.

Nhận thấy được thần sắc của Bá Hiền có điểm không đúng, hắn liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Biên Bá Hiền ăn một ít bánh, nở nụ cười: "Ăn thật ngon."

Lại quá ngọt rồi.

Phác Xán Liệt đột nhiên ngồi dậy, nghiêng người về phía trước, hắn nâng cằm Biên Bá Hiền lên, đối diện với đôi mắt mờ mịt của cậu. Nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Biên Bá Hiền: "Bị dính kem."

Lại tiếp tục ngồi xuống, cắt miếng thịt bò.

Biên Bá Hiền sững sờ ngồi tại chỗ, che miệng không dám tin nhìn hắn. Tâm loạn như ma, bên tai ong ong. Cảm giác mình bị trêu trọc quanh quẩn trong lòng.

Nửa ngày, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu... Cậu vừa làm gì thế?"

Người nọ chỉ cười: "Hôn cậu đó."

Biên Bá Hiền cảm giác bánh kem mình vừa mới ăn rất đắng, cay đắng.

"Vì sao đột nhiên lại như vậy... Tại sao lại như vậy chứ..."

Là bởi vì miệng tôi có dính bánh kem, như vậy sao?

"Phác Xán Liệt, xin cậu đừng để lòng tôi rối loạn."

Phác Xán Liệt cười càng vui vẻ hơn, nửa chống cằm: "Đứa ngốc, vì sao em không thể hiểu rõ tâm ý của anh? Là bởi vì anh thích em, cho nên muốn hôn em."

Là bởi vì anh thích em, cho nên muốn hôn em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro