Chương 1 : Cuộc tỏ tình trong cơn mơ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JiYeon có một cô trúc mã gọi là EunJung, dáng người quyến rũ, eo nhỏ vai rộng, chân dài đến mức suýt thì vượt qua cả chiều cao toàn thân của JiYeon, cô này quanh năm chiếm giữ vị trí số một, học bá đệ nhất môn thể dục kiêm vận động viên cừ khôi, từ nhỏ đã là kẻ "con nhà người ta" mà cha JiYeon hay nhắc đến.

JiYeon vẫn luôn cảm thấy bản thân không ưa gì cô EunJung này. Nhưng mà sau sáu năm xa cách, cô này lại chạy trong mưa đuổi theo người phụ nữ của đời mình, chặn trước mặt JiYeon tỏ tình với chị, JiYeon nhìn từng sợi tóc bị mưa xối ướt nhẹp dán trên cái trán trơn bóng của cô, nhìn chiếc áo sơmi đẫm nước dính sát vào da thịt quyến rũ trắng mịn của cô, bàn tay cầm ô cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ-ing.

Sau khi dẫn Hahm tiểu thư về khu nhà trọ của mình, JiYeon lúng túng. Mặc dù chị là les, nhưng chị vẫn cảm thấy bản thân chỉ có thể làm 1, mà cô Hahm tiểu thư có sự nghiệp thành đạt cả người đang tản ra khí chất nghiêm túc này, dáng người diện mạo kia, nói cô là 0, JiYeon tin không nổi.

JiYeon từ nhỏ đến lớn đều học cùng lớp với EunJung, chỉ là khi học cấp ba, cha JiYeon mắc bệnh qua đời, vì thanh toán khoản tiền viện phí chữa bệnh cho cha mà mẹ Park không thể không đem căn nhà ở thành phố lớn bán đi, mang theo JiYeon trở về quê nhà.

Lúc ấy JiYeon rời đi vội vàng, cộng thêm bản thân chị tự nhận mình với EunJung không có giao tình gì, cho nên cũng liền không chào mà đi. JiYeon thật sự không ngờ tới đối phương vậy mà tìm chị nhiều năm như vậy, thậm chí còn vì chị mà đến ven thành phố hạng hai này.

Bên ngoài cửa sổ thời tiết đầu xuân mưa vẫn to như trút nước, người phụ nữ cả người ướt sũng đứng trong phòng khách chật hẹp, JiYeon vào trong liền cúi đầu trầm tư không để ý đến cô, dù vậy EunJung cũng không hề mảy may có chút cảm giác khó chịu nào, ánh mắt cô dán trên người JiYeon, giống như sợ chị lại đột nhiên từ trước mặt cô biến mất thêm một lần.

Cho đến khi JiYeon nhớ đến đối phương còn đang cả người ướt sũng, EunJung đã lạnh đến mức mặt mũi tái nhợt, bờ môi trắng bệch, đôi mắt tối đen khiến JiYeon chút nữa thì quên mất việc hô hấp của mình.

"Ách...chị thay quần áo ướt ra trước đi, tránh để bị cảm." Hahm tiểu thư nghe lời vươn tay cởi cúc áo, quần áo bị ướt rất khó cởi, JiYeon liền tiến đến giúp cô. Từng chút da thịt trắng nỏn cũng theo đó mà phơi bày trước mắt, hô hấp JiYeon càng ngày càng trầm, lồng ngực phập phồng trước mặt cũng càng rõ ràng, hai nụ hoa anh đào thẳng tắp dựng lên, như đang mời gọi, dụ hoặc JiYeon tiến đến gặm cắn liếm mút.

JiYeon dùng hết số nghị lực cứng cỏi của mình mới có thể dời mắt khỏi hai đóa hoa kia, chưa kịp xoay người đã bị người phụ nữ ôm chặt lấy.

Hahm tiểu thư tâm tư kích động, người mà mình tìm kiếm nhiều năm như vậy hiện tại ngay trước mặt, ánh mắt đối phương vẫn như trước, vẫn trong veo như thuở còn niên thiếu, cô ôm chặt người trong lồng ngực, bàn tay vuốt ve sau gáy JiYeon, ngón tay luồn vào trong mái tóc mềm mại, giúp chị vuốt ve lại những sợi tóc bị gió thổi rối.

"......." JiYeon vì đột nhiên bị ôm cứng trước ngực người nào đó mà sắc mặt bùng phát đỏ rực....tức giận, mặc dù biết rõ vóc dáng của mình vốn thấp bé, nhưng chị luôn không chịu thừa nhận, đột nhiên bị người khác gợi đến, người tính tính nóng nảy như JiYeon đương nhiên không chịu nổi, chị trừng mắt nhìn vòng ngực màu sữa vì cảm nhận được nộ khí mà run sợ, mài cho chiếc răng hổ trở nên sắc nhọn, há miệng liền cắn một miếng.

"Haa! Yeonie cô sao lại cắn người rồi?"

"Cắn chị! Lăn lăn lăn ! lăn càng xa càng tốt !"

Dù Hahm tiểu thư đã quen với tính cách của JiYeon, vẫn phải cảm thán một tiếng Yeonie nhà cô một chút cũng không thay đổi, nhưng cuối cùng cô vẫn lăn, có điều.....là lăn lên giường.

Hahm tiểu thư tuy rằng bằng tuổi với JiYeon, nhưng cô từ nhỏ đã thành thục ổn trọng, mỗi lần JiYeon giận dỗi đập phá đồ đạc rồi bỏ đi, Hahm tiểu thư sẽ luôn có biện pháp dỗ chị trở về.

Phong cách trên giường của Hahm tiểu thư cũng không có gì thay đổi, trong ấn tượng của cô JiYeon vẫn còn là thiếu nữ mười bảy tuổi của sáu năm trước, lúc tức giận thì cố chấp táo bạo, lúc vui vẻ thích làm nũng tươi cười. Ở trong lòng cô, JiYeon đơn thuần đến mức ngay cả hôn cũng không biết, nhưng khi cô bị JiYeon giống như con báo nhỏ lao đến hôn cho thở không nổi, cô mới nhận ra rằng con người cũng sẽ phải lớn lên.

Chiều cao của JiYeon so với thời điểm còn học trung học không có gì thay đổi, mặt cũng như xưa giống như một đứa trẻ, mặc quần áo thoải mái một chút liền có thể bị nhầm thành học sinh cấp ba.

Sau đó một người phụ nữ thân cao một mét tám lăm bị cô nữ sinh 1m75 đẩy ngã, Hahm tiểu thư đối với tình huống này chỉ cười bất đắc dĩ, không chút phản kháng mà mở ra hai chân, mặc cho chú báo nhỏ làm gì thì làm.

JiYeon nhìn người phụ nữ sắc mặt trắng bệch dưới thân, lần đầu tiên cảm giác cái người từ nhỏ đã rất lợi hại này cũng có lúc yếu ớt đến mức khiến người ta muốn hung hăng ôm lấy cô. JiYeon lập tức cởi hết quần áo, thân hình thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, ánh mắt EunJung nhìn cô tràn đầy say đắm mê luyến.

Cô lại nói: "Cô có thể hôn tôi nữa được không?"

-------cua đồng bò ngang--------

JiYeon liếm liếm khóe mắt Hahm tiểu thư, đem chỗ ướt át kia liếm như là nó vừa trải qua trận khóc lớn, chị xấu xa thì thầm bên tai Hahm tiểu thư: "Trước kia chơi trò chơi chị làm chồng của tôi, còn chưa gọi tôi là vợ lần nào đâu." Nói xong JiYeon tự mình đỏ mặt trước tiên, đang định rút lại câu vừa rồi, liền nghe thấy giọng nữ khàn khàn nhẹ nhàng nói.

"Vợ à, tôi yêu em."

End chương 1.

Aiya, mình cảm thấy lần đầu viết H văn mà nó thốn như thế này.

So với cái H văn fic trước mình viết thực không có chút tình thú nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro