Chương cuối : Tôi cho phép chị yêu tôi cả đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yeonie đừng nghịch, tôi đang lái xe, ưm, chúng ta về nhà rồi tiếp tục." Xe còn cách chung cư không xa, Hahm Eun Jung bây giờ chỉ muốn dỗ Park Ji Yeon ngoan ngoãn, đợi đến khi về nhà chị muốn làm gì nàng cũng được.

"Im miệng." Giọng nói Park Ji Yeon trầm thấp lạnh nhạt, Hahm Eun Jung nghe vào tai vạn phần không muốn, nếu không phải trong đó mang theo giọng mũi vì say rượu, Hahm Eun Jung còn nghĩ rằng chị không hề say.

Park Ji Yeon vuốt ve vài cái liền sờ xuống bên dưới, nhưng Hahm Eun Jung bây giờ đang ngồi lái xe, chị làm sao có thể lần mò xuống chỗ ấm áp chặt khít phía dưới kia được. Hahm Eun Jung toàn thân tê dại trầm bổng, không còn cách nào khác đành phải cho xe dừng lại bên đường, vươn tay kéo bàn tay đang lần mò của Park Ji Yeon lại.

"Yeonie, đừng nghịch nữa."

"Bốp!" Park Ji Yeon dương tay liền cho Hahm Eun Jung một bạt tai, cái tát này một chút cũng không lưu tình, bên má Hahm Eun Jung lập tức đỏ bừng đau rát.

So với nỗi đau trên mặt thì chính là nỗi đau trong lòng, nàng không ngờ tới Park Ji Yeon sẽ đánh nàng, Hahm Eun Jung ngẩn người nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Park Ji Yeon. Khi nàng bị Park Ji Yeon đẩy xuống, ghế trước liền hạ về sau, Hahm Eun Jung bị Park Ji Yeon đè lên người, mới phát hiện ánh mắt Park Ji Yeon lúc này hoàn toàn xa lạ, cứ như đây không phải là người phụ nữ bốc đồng, thích làm nũng Park Ji Yeon mà Hahm Eun Jung nàng yêu.

Lúc quần dài bị kéo xuống Hahm Eun Jung bắt đầu giãy dụa phản kháng, nhưng nàng lại sợ làm cho Park Ji Yeon bị thương, vậy là không dám cử động quá mạnh.

Một người có nỗi lo lắng còn một người thì không, thêm đang say rượu nên sức lực Park Ji Yeon khỏe hơn bình thường rất nhiều, Hahm Eun Jung một chút biện pháp để thoát ra cũng không có.

Park Ji Yeon lúc này cứ như bị tách ra khỏi thân xác, lơ lửng ở một bên nhìn chính mình cường bạo người yêu của mình, đúng vậy, đó là cường bạo.

Khi Hahm Eun Jung nói không muốn làm Park Ji Yeon còn không ép buộc nàng, tuy rằng chị biết Hahm Eun Jung sẽ không bao giờ từ chối hay phản kháng đề nghị của chị...... Giống như bây giờ, Hahm Eun Jung dù kháng cự, nhưng nàng lại vẫn nằm im ở dưới thân chị, để chị tùy ý bạo ngược đùa giỡn nàng.

Đến khi Hahm Eun Jung vất vả bình tĩnh trở lại, mới phát hiện Park Ji Yeon vậy mà cứ thế nằm trên người nàng ngủ say, khóe miệng còn hơi mỉm cười, giống như thiên sứ trong sáng. Ánh mắt Hahm Eun Jung phức tạp nhìn chị, cuối cùng chỉ nỡ thở dài.

"Yeonie, tôi bị cô tóm chặt rồi."

Qua vài phút, xe mới lại khởi động, trên đường chạy về nhà.

Ngày hôm sau tỉnh lại Park Ji Yeon chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nổ tung, làm cho chị cả người không vực dậy nổi, cứ thế cuộn người trên giường. Hahm Eun Jung ngồi ở đầu giường, ôm đầu Park Ji Yeon đặt lên trên đùi mình, giúp chị xoa ấn huyệt thái dương.

Park Ji Yeon rầm rì thật lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút, chị mở mắt, nhất thời tức giận đến thở gấp.

"Ai đánh?" Chị bật dậy ngồi xổm trên giường, trong mắt đều là lửa giận, hai tay cẩn thận ôm lấy mặt Hahm Eun Jung.

Cũng không thể trách chị có phản ứng lớn như vậy, mặc dù vết thương đã qua xử lý nhưng vết thương trên mặt Hahm Eun Jung vẫn khiến người ta phải sợ hãi, nếu không phải Park Ji Yeon say rượu cần được chăm sóc, Hahm Eun Jung thực sự rất muốn đi ra ngoài trốn vài ngày, có điều vẫn không thể nào không lo lắng cho Park Ji Yeon, càng luyến tiếc phải rời xa chị, cho dù là vài ngày nàng cũng cảm thấy nghĩ thôi đã vô cùng khó chịu.

Hai tay Park Ji Yeon run lên, chỉ thấy trên môi Hahm Eun Jung có thật nhiều vết cắn, má phải sưng lên cả một mảng lớn, giống như bị người ta cho một bạt tai, các vết cắn xanh tím trên cổ áo không thể che lấp, Park Ji Yeon vươn tay kéo vạt áo của Hahm Eun Jung, lại bị nàng túm lấy.

"Chị...... ai khiến chị bị thương thế này?" Hahm Eun Jung từ nhỏ đã giỏi thể thao, nghe nói trong thời gian học đại học còn học thêm vài năm đánh võ, ai có thể khiến nàng ra nông nỗi này? Còn bị thương như vậy....

Park Ji Yeon không thể diễn tả cảm xúc trong lòng mình bây giờ, như nhớ lại cái gì đó, kí ức dâm mỹ của tối ngày hôm qua chạy loạn trong đầu chị, Park Ji Yeon cảm thấy hô hấp như ngừng lại, nâng tay liền hướng trên mặt chính mình hạ một cái tát.

Ánh mắt Hahm Eun Jung vốn còn đang ôn hòa lập tức thay đổi, Park Ji Yeon căn bản còn chưa thấy rõ động tác của nàng thì hai tay đã bị nắm chặt, cả người bị nàng áp chế trên giường, giương mắt nhìn lại. Hahm Eun Jung cả mặt âm trầm, Park Ji Yeon chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng, nhất thời bị dọa sợ, không dám động đậy.

Qua thật lâu Park Ji Yeon mới quay mặt đi, nước mắt nóng bỏng cứ thế trượt dài bên má.

"Yeonie!" Hahm Eun Jung cảm thấy cả trái tim nát vụn, muốn nói vài lời lại bị tiếng khóc nức nở của Park Ji Yeon chặn lại.

"......Thực xin lỗi, thực xin lỗi thực xin lỗi." Park Ji Yeon nâng cánh tay che mắt, cái gì chị cũng nhớ, nhớ tới chính mình cưỡng bức Hahm Eun Jung trên đường cái, nhớ tới chính mình trêu chọc nàng, làm da thịt nàng bầm tím, nhớ tới chính mình nói những lời thô tục, nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của Hahm Eun Jung........

Park Ji Yeon lúc này chỉ biết mình chính là một đứa khốn nạn!

Hahm Eun Jung nhìn chị khóc đến thương tâm, trong lòng vô cùng hoảng sợ, chỉ có thế ôm Park Ji Yeon trong ngực, không ngừng vuốt ve lưng chị an ủi.

Park Ji Yeon ôm chặt eo Hahm Eun Jung, hung hăng lau khô khóe mắt, ngẩng đầu nhìn nàng, kiên định nói: "Sau này tôi sẽ không uống rượu, lần này..... tôi để chị "làm" lại tôi!"

"Cô không cần......." Hahm Eun Jung kinh sợ, nàng so với ai cũng đều hiểu hơn rằng Park Ji Yeon không thể nằm dưới, chị hình như cực kì sợ hãi khi người khác chủ động với mình, có một lần Hahm Eun Jung chủ động giúp chị "vui vẻ", nhưng Park Ji Yeon sau lần đó đều tỏ rõ mình không hy vọng nàng lại làm lại hành động như thế.

"Đây là tôi phải chịu." Sắc mặt Park Ji Yeon không có một tia miễn cưỡng, đây cũng không phải bồi thường, như chị nghĩ, lần này chị sai thì chị phải chịu trách nhiệm. Giống như mày đấm tao một đấm, tao phải đấm trả mày một đấm, đây là lẽ thường tình.

Park Ji Yeon nhắm mắt liền nằm thẳng cẳng trên giường, hai tay đặt sát bên thân, cố gắng tỏ vẻ mình hoàn toàn không lo lắng chút nào.

Chị biết chỉ cần chị biểu hiện ra một điểm nhỏ rằng mình không muốn, Hahm Eun Jung nhất định sẽ không động vào chị. Park Ji Yeon nhắm chặt mắt không nhìn Hahm Eun Jung, chỉ cảm thấy bên giường trùng xuống một mảng.

Hahm Eun Jung nằm sấp trên người chị, hô hấp mềm mại chạm vào hai má Park Ji Yeon, Hahm Eun Jung hôn lên môi chị, cực kì dịu dàng liếm mút, một động tác dư thừa khác cũng không có.

Park Ji Yeon mở to mắt, nhìn người phụ nữ gần ngay trước mắt, từ trong ánh mắt đối phương, chị liền biết đáp án. Park Ji Yeon vươn tay ôm cổ nàng, tiếp tục nụ hôn quá mức dịu dàng này.

Cho đến khi hai người tách ra, hô hấp đều có chút không ổn, thình lình Hahm Eun Jung nghe được Park Ji Yeon nói: "Mấy ngày nữa tôi mang chị về nhà gặp mẹ tôi."

Hahm Eun Jung nở nụ cười, tình ý trong mắt tràn đầy, nàng đáp, "Được."

Không cần biết quyết định này có phải là quá vội vàng hay không, Park Ji Yeon đều thực hiện lời hứa của mình, cuối tuần một tuần sau đó, chị liền mang Hahm Eun Jung về nhà.

Mẹ Park năm nay đã hơn sáu mươi, trước kia là thiếu nữ trí thức ở nông thôn, tôn trọng yêu đương tự do, gần ba mươi tuổi mới gả cho bố chị. Mẹ Park hay nói Park Ji Yeon, muốn kết hôn thì phải tìm người mình yêu mới được.

Park Ji Yeon năm nay còn chưa đến hai tư, công tác hơn một năm, mẹ Park đối với việc hôn nhân đại sự của con gái một chút cũng không sốt ruột, luôn cảm thấy con gái mình còn chưa lớn, cứ đợi đến hai tám hai chín tuổi rồi tính.

Không ngờ đến con ranh con này không chỉ mang đối tượng yêu đương về gặp bà sớm, mà đối tượng còn là phụ nữ, lại còn là đứa con tài giỏi nhà hàng xóm năm xưa. Con nhóc lễ phép chào hỏi bà một tiếng bác Park, thế mà mặt mày còn ngượng ngùng.

"Mẹ, mẹ, mẹ thấy sao, Jungie đối xử với con rất tốt, mấy ngày hôm trước nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, phía Nam bọn con tuyết rơi lạnh như vậy, Jungie từ sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho con, còn giúp con ủ ấm quần áo, thiếu điều giúp con mặc luôn thôi, mẹ xem chị ấy đối xử với con thế có tốt hay không, mẹ, so với mẹ cũng rất hoàn hảo đó....." Park Ji Yeon còn chưa balabala xong, mẹ Park tự nhận năng lực thừa nhận của quả tim mình chưa đủ cao thâm, ba người ăn một bữa cơm, không chon ngủ lại mà bị đuổi về.

Lúc gần đi mẹ Park còn nhéo lỗ tai Park Ji Yeon dặn dò, "Cô đừng có nghĩ tôi đã đồng ý cho hai cô, bà đây chỉ là không thèm quản hai người các cô mà thôi, chờ xem! Mẹ chờ xem cái con xấu tính xấu nết như mày, nếu nó có thể nhẫn nhịn mày bảy năm....mà không, năm năm là cùng, năm năm sau nếu hai đứa chúng mày còn bên nhau, bà đây liền đồng ý cho chúng mày, mày mang con nhóc kia về dập đầu với bà, mà....tóm lại phải dẫn nó về đây, nghe chưa hả?!"

"Aiz aiz aiz đừng kéo mà mẹ, đau," Park Ji Yeon đứng trước mặt mẹ mình quả thực vô cùng nghịch ngợm, nháo nháo, "Tuân lệnh sếp!"

Nhắc đến người lạc hậu như mẹ Park, có thể khoan dung được đến như vậy, Park Ji Yeon quả thực không ngờ tới. Tuy rằng mẹ Park nói còn phải khảo nghiệm năm năm, nhưng thái độ này rõ ràng là không cản trở hai người, chỉ nhìn một cách đơn giản duyện phận của hai người họ. Còn Park Ji Yeon, chị có thể chắc chắn không cần đến năm năm, mẹ chị sẽ nhận ra Hahm Eun Jung đối xử với chị như thế nào, chị không hề nghi ngờ tình cảm Hahm Eun Jung dành cho mình.

Nhìn Hahm Eun Jung cố gắng bình ổn nội tâm mừng như điên của mình, Park Ji Yeon nghĩ nghĩ, cầm tay nàng nói: "Nhân lúc rảnh rỗi, chúng ta đến nhà chị luôn đi."

Tay đỡ vô-lăng của Hahm Eun Jung khẽ run lên, nét vui sướng trong mắt như ngọn nến bị gió thổi tắt, chỉ còn dư lại làn khói xanh nhàn nhạt.

"Sao vậy?"

"..............." Hahm Eun Jung mím chặt môi không nói lời nào, Park Ji Yeon kiên nhẫn đợi, ở chung mấy tháng qua, Hahm Eun Jung chưa một lần nhắc tới người trong nhà, cũng chưa từng thấy nàng gọi về nhà lần nào, Park Ji Yeon vẫn không hỏi, chị đang đợi Hahm Eun Jung chủ động nói với mình.

"Chị.....khi còn học trung học chị liền nói với bọn họ.....chị thích phụ nữ......"

"Sớm vậy?!" Park Ji Yeon đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, chị ngẩn người mở miệng hỏi, "Không phải là....sau khi tôi dọn đi?"

Hahm Eun Jung gật gật đầu, biểu cảm vô cùng bình tĩnh. Nàng không nhắc đến việc khi ấy Park Ji Yeon rời đi khiến nàng đau đớn như thế nào, cả thế giới nhưu sụp đổ trước mắt Hahm Eun Jung. Năm đó nàng vẫn chỉ là một con nhóc không có tài cán gì, Park gia bán nhà chuyển đi, Hahm Eun Jung một chút biện pháp tìm kiếm cũng không có, nàng chỉ có thể tìm kiếm ở khu vực xung quanh, mà sau khi tìm kiếm không có kết quả nàng liền đến cầu xin cha mẹ mình đi hỏi thăm giúp đỡ, cũng vì thế mà bị cha mẹ phát hiện ra manh mối. Mẹ nàng hung hăng đánh nàng một roi, nói nàng nếu không vứt bỏ thứ tình cảm đáng ghê tởm này thì sẽ ném nàng ra khỏi nhà, cút ra ngoài mà xin ăn.

Hahm Eun Jung trong mắt cha mẹ người thân vốn luôn là một đứa trẻ ngoan, hôm đó, mẹ Hahm đánh nàng gẫy một cây gậy, cũng không ngăn nàng mở cửa lớn, mang theo một thân đầy vết thương run rẩy rời đi.

Người trong công ty cho rằng Hahm Eun Jung là phú nhị đại thừa kế sản nghiệp gia đình, nhưng lại không biết, từ hôm đó về sau, Hahm Eun Jung chưa một lần quay về Hahm gia, mà mẹ nàng cũng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nàng, ôm con gái của người đàn ông bên ngoài về làm người thừa kế, mà cha nàng, vì giữ được vị trí Hahm gia chủ trong cái gia đình ấy mà tự tay nuôi dưỡng con người đàn ông của vợ như con đẻ mình, thậm chí công khao tuyên bố con gái ruột mình đã chết......

Công ty kia là Hahm Eun Jung mượn vốn từ mẹ Lee Qri gây dựng bằng hai bàn tay trắng, nàng mới là tổng giám đốc chân chính của công ty kia, còn chuyện về Hahm gia nàng hoàn toàn không muốn nhắc lại.

Hahm Eun Jung chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói cho Park Ji Yeon rằng mình đã cùng người trong gia đình đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại nàng chỉ còn một mình, chỉ có Park Ji Yeon, nếu Park Ji Yeon không cần nàng, nàng đành phải tìm một ngôi chùa xuất gia làm ni cô.

Park Ji Yeon nghiêng đầu, cười nói: "Chị cạo trọc đầu nhất định xấu hơn tôi."

Ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu lên người Hahm Eun Jung, giống như phủ cho nàng thêm một tầng ánh sáng, nàng nhìn người phụ nữ đang cười giống như thiên sứ kia, nhẹ giọng nói: "Ừm, cô đẹp nhất, dù sao cũng là....... người duy nhất tôi yêu trên đời này."

Park Ji Yeon nói: "Vậy tôi cho phép chị yêu tôi cả đời."

_END_

Lảm nhảm: Đáng lẽ hoàn chương này lâu rồi, nhưng vì nghịch ngu mà xóa mất, lầy lội, đau khổ hôm nay mới viết nốt, đau đớn thay~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro