Chương 1. Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul, 2016.
Minh tinh mới nổi Park ChanYeol vừa bước ra, lập tức vang lên tiếng hò hét của tất cả mọi người. Hắn mỉm cười lịch sự, giơ tay chào rồi giữ nguyên nét cao lãnh mà bước lên sân khấu nhận giải thưởng. Ánh mắt cao cao tại thượng khiến không ít kẻ bên dưới ngấm ngầm ghen ghét.
Park ChanYeol, năm nay 25, vào giới giải trí đã được hơn 4 năm, tuổi đời còn trẻ mà đã nổi tiếng khắp thế giới. Hắn thành công trong mọi lĩnh vực hắn tham gia, cả ông trời cũng quá ưu ái ban cho hắn một gương mặt cực kỳ đẹp trai.
Park ChanYeol mệt mỏi ném cà vạt, mặc hình tượng nằm vật xuống giường. Hắn khẽ nhắm mắt, để tâm can bình lặng một chút. Bữa tiệc sau khi nhận giải khiến hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng rồi.
Nhưng nằm chưa được bao lâu, bên tai đã nghe âm thanh nhức nhối của điện thoại. ChanYeol bực bội mở mắt, gần như hét vào điện thoại.
“Đã biết là khuya lắm rồi không?”
“Cậu dám nói chuyện với tôi kiểu đó sao?”
Âm giọng băng lãnh bên kia đầu máy khiến hắn nhận thức được ai đang nghe. Liền điều chỉnh giọng điệu một chút, nghe ra vẫn có một chút bực bội.
“CEO, ngài gọi tôi có chuyện gì?”
“Đến công ty, tôi có chuyện cần bàn với cậu.”
“Nhưng đã là 12h khuya...”
“Đến ngay.”
Hai tiếng kết thúc cuộc nói chuyện, đầu máy vang lên tiếng tút tút. ChanYeol mệt mỏi vò đầu, đứng lên sửa sang lại quần áo rồi bước lên xe lái đến công ty. Vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa.
CEO Kim JoonMyeon nghe tiếng mở cửa, ánh mắt có một nét vui vẻ, vì đứa trẻ kia rốt cuộc vẫn còn coi trọng lời nói của mình.
ChanYeol thả người xuống sofa, im lặng nhắm mắt rồi mới đều đều hỏi.
“CEO, chuyện gì?”
JoonMyeon ngồi xuống ghế xoay, ném cho hắn một kịch bản phim. ChanYeol bắt lấy, tròng mắt bắt đầu tối lại khi nhìn thấy tên diễn viên đóng cùng. Oh SeHun.
Hắn trợn mắt nhìn JoonMyeon.
“Chả phải ngài biết tôi và tên đó chẳng ưa gì nhau, sao lại chọn kịch bản này?”
“Bởi vì không ưa nhau, nên mới chọn.”
JoonMyeon nhàn nhạt nói, khoanh tay.
“Đây là mệnh lệnh, cậu không có quyền từ chối.”
“Ngài—“
ChanYeol giận đến độ không thể nói gì, chỉ ném kịch bản xuống đất, tức giận bỏ đi một đường. Hắn thật sự, thật sự rất ghét cái bản mặt kiêu ngạo của tên Oh SeHun kia, chỉ có một mình hắn mới xứng đáng kiêu ngạo.
Lao xe đi vun vút, mệt mỏi nhìn hai bên đường tối đen, hắn không nhận ra chiếc xe tải đang lao ra ở ngã rẽ. Cứ thế mà lao đi. Đến khi nhận ra chiếc xe tải, không gian đã vang một âm thanh chát chúa.
Rầm.
ChanYeol đập đầu vào vô lăng, máu chảy xuống một đường ở giữa trán, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, chỉ là mi mắt bỗng dưng trầm xuống, che đi con ngươi đen cao lãnh.
Sau đó, chính hắn cũng không thể nhận thức được nữa.
.
.
.
Chào mọi người :v đọc xong đừng đi, để lại cmt cho ta vui đuy ;;^;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro