Chap 11: Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần rồi mà JinYoungvẫn chưa tỉnh , điều này làm cho Jae Bum hết sức đau lòng.

Sáng anh lại ghé thăm cậu rồi mới tới công ty

Trưa thay vì ăn cơm ở đó thì lại ghé thăm cậu

Chiều cố gắng làm việc nhanh nhất có thể để vào với cậu

Đã hơn 10h tối nhưng anh vẫn không chợp mắt nổi vì nếu chợp mắt đi anh sẽ mãi đánh mất cậu cho nên cứ thế mà ngồi kế bên , nắm tay cậu rồi nói chuyện với cậu dù đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

" Em biết không JinYoung, hôm nay anh đã làm việc rất nhanh để đến với em đó "

" JinYoung à anh rất xuống sắc rồi đó em có biết không "

" Bảo bối , em như vậy làm sao anh sống tiếp đây "

Một lát sau vì quá mệt mỏi mà thiếp đi cho tới sáng.

Sáng hôm sau ánh nắng mặt trời xuyên thẳng vào làm JinYoung nhăn mặt .

JinYoung đã tỉnh.

Mùi thuốc sát trùng và chất khử ẩm nồng sộc vào mũi cậu đến khó chịu cậu mới biết đây là bệnh viện.

JinYoung mệt mỏi mà tính ngồi dậy nhưng cậu khựng lại vì bàn tay ai đó nắm lấy tay cậu , người đó gục xuống giường của cậu mà ngủ.

Cậu thấy ấm lòng , hạnh phúc vì người đầu tiên mà cậu thấy chính là anh nhưng lại vô cùng xót xa vì gương mặt hốc hác , xanh xao của anh.

Khẽ đưa đôi bàn tay bé nhỏ của mình và vuốt vẻ khuôn mặt của anh.

" Anh đã khổ nhiều vì em rồi , anh xã "

Jae Bum bị phá giấc ngủ nên giật mỉnh thức giấc , anh phút chốc không tin nổi mắt mình nữa vì trước mặt anh là cậu , lại còn đang mỉm cười với anh.

- Anh không vui khi thấy em sao ? _ JinYoung xụ mặt xuống , nói

- JinYoung! Anh nhớ em ! _ Nghe giọng nói ngọt ngào đó anh tin rằng mình không nó nằm mơ nên đã ôm chầm lấy cậu vào lòng.

- Bumie à thời gian qua có phải anh rất cực phải không ?

Anh thả cậu ra , nâng cằm cậu lên cho cậu nhìn thẳng vào mắt anh.

- Bảo bối là thế giới của anh , cho nên vì là chăm sóc em nên anh không cảm thấy mệt mỏi !

Cậu mỉm cười hạnh phúc nên đã chồm tới bóp mỏ anh chu lên rồi hôn chóc lên đó một cái.

- Aigoo...Có hôn người ta thì hôn cho đàng quàng chứ !

Vừa dứt câu anh đã đè chặt cậu xuống giường áp môi anh lên môi cậu.

Day dưa gần năm phút anh mới luyến tiếc buông môi cậu ra.

- Nhớ em sắp chết rồi , cục cưng !

Hai đôi môi lại tự động tìm đến nhau cho tới khi

" Cạch "

- Jinie ah tớ nghe y tá nói... aaaaa ! _ EunWoo hào hứng chạy vào vì nghe thông báo JinYoung đã tỉnh nhưng vừa vào là bắt gặp cái cảnh hot của hai người.

- Haizzz...EunWoo của tôi còn nhỏ lắm hai người không nên hôn nhau nơi công cộng thế chứ ! _ MoonBin nhanh chóng úp mặt EunWoo vào ngực mình.

- Hai người hôn nhau còn hơn ấy chứ ở đó mà bày đặt nói này nọ. _ Jae Bumbĩu môi

- Eunie à tớ nhớ cậu quá ôm cái nào !

EunWoo vui vẻ chạy tới ôm lấy JinYounglàm cho hai anh công ngậm ngùi nhìn hai mĩ thụ ôm nhau.

- Thỏ con ah~ chúng ta về thôi nào ! _ Moonbin nói

- Mới tới mà sao về được , em muốn ở với JinYoung thêm một chút !

- Phải đó ...Cậu để EunWoo ở đây một chút đi ! _ JinYoungnhăn nhó nói

- Jae Bum mày vác Mèo con nhà mày đi sang chỗ khác coi !

- Mày vác con thỏ ngơ mày ra thì đúng hơn ! _ Jae Bum nói

- Ủa , hai người quen biết nhau hay sao mà... nói chuyện thân mật vậy ? _ JinYoungngu ngơ hỏi

- Anh với nó là bạn thân chẳng qua nó muốn ở bên cạnh con thỏ nhà nó nên mới nói thầy cho nó học cùng lớp với EunWoo đó nó bằng tuổi anh !

Sau khi nghe xong , khuôn mặt EunWoo dần biến sắc rồi vụt chạy ra ngoài khiến cho MoonBin phải mệt nhọc đuổi theo.

Không khí trong phòng bệnh đang rất là hường phấn nha . Jae Bum bế JinYoung lên đùi mình ngồi , tay anh nắm tay cậu , tay kia vuốt ve khuôn mặt búng ra sữa của cậu.

- Anh !

- Sao nào nói anh nghe !- Em muốn về nhà có được không ?

- Anh đã nói với bác sĩ rồi sáng mai em có thể về nhà !

- Thật không anh ?

- Anh không dám đùa với bà xã của anh đâu!

- * chụt * yêu anh !

Jae Bum phì cười , ôi sao bà xã của anh lại đáng yêu và dễ thương như thế chứ...Con tim anh dần tan chảy mất rồi.

========== End Chap =========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro