#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 Tháng Bảy, 2018

----

Hai tuần kế tiếp Tuấn Chung Quốc đều đã cố gắng né tránh Kim Tại Hưởng, chính là việc này chỉ có thể là mơ ước, ngày nào cũng nước ép xoài không hề gián đoạn, tan sở vẫn có người đưa về, thậm chí đến cả cơm trưa cũng bị Kim Tại Hưởng đưa đi ăn, thi thoảng còn bị gọi đi học cái này cái nọ, việc này làm cho bé thụ Tiểu Quốc ngày ngày mộng thấy mình bị Kim Tại Hưởng đặt dưới thân mà làm chuyện ấy, thân thể lại phản xạ có điều kiện làm cho hắn không nhịn được nghĩ đến Kim Tại Hưởng khi tự an ủi.

Tục ngữ nói rất đúng, "Vắng mặt im lặng giữa bùng nổ, ở gần im lặng giữa biến thái", (câu này đầu tiên mình hiểu là con giun xéo lắm cũng quằn, nhưng lại không giống như vậy cho lắm, ai giải thích giùm nha, QT là: không ở trầm mặc trung bùng nổ, ngay tại trầm mặc trung biến thái), mà bé thụ Tiểu Quốc đâu phải là biến thái, vì thế hắn chọn bùng nổ. Một buổi chiều tươi sáng, Kim Tại Hưởng đưa cho Tuấn Chung Quốc nước xoài, nhưng hắn không uống, mà đi theo vào văn phòng của Kim Tại Hưởng.

"Cái kia... Kim tổng..."

Kim Tại Hưởng nhíu mi, nhìn tiểu hài tử trước mặt

"Có chuyện gì?"

Bé thụ Tiểu Quốc chạy đến bên bàn gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại do dự thật lâu mới mở miệng:

"Trong giờ làm việc có thể hỏi chuyện ngoài công việc không ạ?"

Kim Tại Hưởng gật gật đầu.

"Nếu... Cái kia... tôi nói, chỉ là nếu thôi ạ, tại sao cứ nhớ đến một người sẽ có phản ứng sinh lý?"

Kim Tại Hưởng không trả lời, nhìn chằm chằm Tuấn Chung Quốc, ánh mắt trở nên thâm thúy, Tuấn Chung Quốc bị y nhìn đến khẩn trương, miệng tự động giải thích

"Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là..."

"Tiểu Quốc, cậu thích tôi!"

Nghe được câu nói thập phần chắc chắn, Tuấn Chung Quốc cả kinh, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải là "Tại sao mình lại thích Kim tổng?", mà là "Xong rồi, bị Kim tổng phát hiện rồi, sẽ không ghét mình chứ?", đến lúc này Tuấn Chung Quốc mới hiểu được hành vi bất thường của mình mấy ngày trước của mình là vì cái gì. Mắt thấy hai tai Tiểu Quốc chậm rãi đỏ lên, hốc mắt cũng bắt đầu ầng ậng nước, tựa hồ như sắp khóc, Kim Tại Hưởng đứng lên tới gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau, khẽ mỉm cười nói:

"Vậy cứ tiếp tục thích tôi đi."

Sau đó tiếp tục hôn lên đôi môi mình mơ ước đã lâu.

Thẳng đến khi Kim Tại Hưởng hôn đến xương quai xanh trên cổ, Tuấn Chung Quốc mới ý thức được đang xảy ra chuyện gì, hai tay chống đẩy người ở trên thân mình:

"Kim tổng...."

"Gọi tên anh!"

"Tại... Tại Hưởng, chúng ta.... đừng... văn phòng..."

Mất nửa ngày bé thụ Tiểu Quốc mới nói được một câu đầy đủ, Kim Tại Hưởng đã biết Tuấn Chung Quốc lo lắng cái gì

"Kết giao với anh đi! Đêm nay đến nhà của anh."

Đem cúc áo sơ mi của Tuấn Chung Quốc chỉnh lại cẩn thận, ôn nhu hôn nhẹ nhàng lên trán, sau đó dắt tay bé thụ Tiểu Quốc đang thất thần ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng, Kim Tại Hưởng cảm khái ánh mặt trời - sáng lạng thật tốt, bé thụ Tiểu Quốc thật mềm mại. Tưởng tượng lại ban nãy cảnh tượng bị Kim Tại Hưởng đẩy ngã, Tuấn Chung Quốc ngại ngùng đem mặt chôn sâu trong lồng ngực của người nào đó. Mạc Vịnh Hân ngồi bên máy tính điên cuồng gõ phím miêu tả lại chuyện xưa - một nhân viên mới bị quản lý ở văn phòng xxoo!

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro