Chương IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày trở về hòn đảo, nơi thái tử sẽ lên ngôi vương, để làm lễ cưới. Roy đang phải nhồi nhét một đống những thứ mà cậu chưa bao giờ biết tới như lịch sử vương quốc, cách ăn mặc trong các trường hợp, cách sử dụng dao và dĩa trong bữa ăn thậm chí cả cách nói cách ngồi ngay trong ngày đầu tiên.

- Roy, tôi nghĩ cậu nên nghĩ cậu nên nghỉ ngơi một chút. - Josh mở cửa vào thư phòng vẫn thấy Roy đang ngồi đọc sách.

- Anh Josh, em nghĩ em còn cần phải học nhiều thứ lắm.

- Dù thế nào thì cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Cậu đã vất vả liên tục cả ngày hôm nay rồi. Cậu phải khoẻ thì mới có thể giúp được cho thái tử.

Josh nói xong thì thấy hàng mi cong dài của cậu cụp xuống đầy uỷ khuất.

- Em không biết mình có thể giúp gì cho thái tử không, em chỉ thấy mình đã làm thái tử tức giận thôi.

- Tôi tin rằng cậu sẽ giúp được rất nhiều cho thái tử. Tôi xin phép.

Cả thư phòng lại chỉ còn tiếng lật sách. Cậu sẽ cố học thật tốt tất cả mọi thứ bởi cậu muốn giúp thái tử đỡ vất vả và thấy nụ cười của thái tử một lần nữa.

- Anh có thể về nghỉ ngơi được rồi.

- Vâng.

Josh báo cáo tất cả mọi thứ vừa rồi cho Gai. Hắn đã thấy Gai cau mày suy nghĩ. Nhưng bây giờ việc khiến hắn quan tâm nhất đó chính là việc đến nhà Mavin. Hắn sẽ lấy lí do trả cặp để được gặp cậu. Vừa lái xe mà hắn thấy vô cùng phấn khích.

- Mày cút đi! Mày không mang được tiền về thì vác cái xác về đây để làm gì? - Hắn dừng xe dưới một căn nhà cấp 4 đã cũ. Tiếng ồn ào khiến hắn không muốn ra khỏi xe vì ngại gặp phải chuyện không đâu.

- Bố làm ơn tỉnh táo lại đi. Sao lúc nào bố cũng say mèm như thế.

Chát.

Từ trên hành lang tầng 2 hắn thấy một người đàn ông to con tát một cậu bé nhỏ con hơn rất nhiều. Hắn không thể nhìn rõ đó là ai bởi bây giờ là buổi tối mà ở đây lại không có đèn đường. Chỉ có ánh đền từ căn nhà đó và chiếc đèn vàng ở cầu thang yếu ớt hắt ra mà thôi

- Mày đi ra khỏi nhà mau.

Người đàn ông ẩn cậu bé ra sau đó vào nhà và khoá cửa.

- Cha cha cha. - Cậu nhóc đó tiếp tục đấm cửa cửa kêu gào nhưng không thấy động tĩnh gì. Sau đó thì hắn không thấy cậu nhóc đó nữa.

- "Phù cuối cùng thì cũng xong" - Hắn thở phào rồi bước xuống xe đi tìm nhà Mavin.

Chưa đi hết cầu thang tầng 1, cậu đã thấy Mavin đang ngồi trên bậc cầu thang và khóc.

- Mavin! - Hắn gọi tên cậu. Thì ra người lúc nãy chính là Mavin. Tại sao anh lại không nhận ra giọng của cậu cơ chứ.

- Anh Josh - Mavin ngước lên nhìn hắn. Nước mắt vẫn còn chảy dài trên má, nơi vẫn còn in dấu tay của cái tát ban nãy. - Sao anh lại ở đây?

- Tôi mang trả cặp sách cho cậu. Mà cậu không sao chứ?

- Em không sao. Cảm ơn anh. - Mavin đưa tay gạt nước mắt cố gắng gượng cười nhìn Josh. - Anh chưa về nghỉ ngơi à? Cũng muộn rồi mà.

- À ừ. Còn cậu thì sao? Ngồi ngoài này lạnh dễ ốm lắm đó.

- Em không sao.

- Chẳng phải bây giờ cậu không thể vào nhà sao?

- Anh đã biết. - Đôi mắt cậu lại đầy ắp nước. Cậu không muốn anh thấy mình như thế này. Cậu biết cậu đã thích anh từ lâu rồi.

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nghe chuyện của cậu đâu. - Hắn thấy cậu như vậy lại vội vàng xua tay. Hắn chưa bao giờ như thế này trước mắt bất cứ ai.

- Anh thấy em đáng ghét lắm đúng không. Con trai gì mà lại khóc như thế này. - Mavin vừa cười vừa nói. Phải, Đó là cười trong nước mắt.

- Đừng ngồi đây nữa. Vào trong xe tôi rồi chúng ta nói chuyện. - Hắn không chờ Mavin trả lời đã kéo cậu ấn vào trong xe.

Vào trong xe không ai nói với ai câu nào. Không khí trở nên vô cùng khó chịu

- Em đáng ghét lắm đúng không? - Mavin không hề ngẩng đầu lên

- Không. - Hắn dứt khoát nói ngay.

- Tại sao anh lại không ghét em. Mẹ em cũng đã bỏ đi rồi. Chắc là cũng vì ghét em đó. - Mavin vừa nấc vừa nói. - Cha em cũng ghét em. Ông chưa bao giờ đối xử tốt với em. Ông luôn muốn đuổi em ra khỏi nhà. Em đáng ghét đến vậy sao. Tại sao ai cũng muốn bỏ em mà đi? Tại sao em còn được sinh ra trên cõi đời này? Tại sao?

Mavin vừa nói vừa tự đấm vào ngực trái của mình. Cậu cảm giác như toàn thế giới này đều hắt hủi cậu. Cậu thậm chí còn không muốn sống nữa.

- Mavin, bình tĩnh lại đi. Cậu bình tĩnh lại đi. - Josh túm lấy tay của Mavin để cậu không tự làm đau mình nữa.

- Anh bỏ ra. Đứa bẩn thỉu như em không đáng để anh đụng tay vào. Em nên đi chết .....

Câu nói của cậu bị chặn bởi nụ hôn của hắn.

- Bây giờ cậu không tỉnh táo nên hãy ngủ một chút đi. Tôi sẽ không đi đâu hết. Khi cậu tỉnh dậy tôi sẽ đưa cậu đến trường được chứ.

Hắn buông cậu ra sau đó nhoài người ra để ngả ghế của cậu xuống. Mavin sau nụ hôn vẫn không có chút phản xạ nào nữa kể cả khóc. Chỉ là nước mắt vẫn lăn dài.

- Ngoan. Nín đi và nhắm mắt lại nào. - Hắn lấy tay lau nước mắt cho cậu. Sau đó cởi chiếc áo khoác của mình đắp hờ lên trên người cậu. Mavin cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng nhắm mắt lại

Một lát sau, khi thấy nhịp thở của cậu trở nên đều đặn của cậu, hắn mới cảm thấy an lòng phần nào. Hắn không biết tại sao khi thấy cậu khóc và tự đánh vào người mình, hắn lại thấy đau đến thế. Hắn chỉ biết, hắn cần bảo vệ cho cậu và khiến cậu hạnh phúc.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Gai không tài nào ngủ nổi. Hình ảnh của Roy cứ lượn lờ trong đầu hắn.

- Haizzz

Hắn bực mình, ngồi bật dậy, vò rối tóc rồi đi ra khỏi giường. Lúc hắn mất ngủ thì nơi hắn muốn đến đó chính là thư phòng.

- 1h sáng rồi. Không lẽ... - Hắn đi đến gần thì phát hiện thư phòng vẫn sáng

Gai mở nhẹ cửa. Roy đang ngủ gục trên mặt bàn, xung quanh đâu đâu cũng thấy sách vở, trên tay còn cầm một cuốn sách đang mở. Cậu ngủ quên mất rồi.

Gai ngổi xuống bên cạnh cậu, ngắm nhìn cậu lúc ngủ say. Cậu mang vẻ đẹp của một thiên thần, nét đẹp trong sáng và thánh thiện đến vô cùng. Làn da trắng, sống mũi cao, hàng lông mi dai, cong vút, đôi môi hồng thỉnh thoảng mím lại, trến trán còn vương những sợi tóc mềm mại. Ngồi ngắm cậu thế này hắn thấy thật bình yên. Nhưng hắn lại sợ cậu sẽ bị đau người nếu cứ ngủ ngồi như thế này. Hắn đứng lên, nhẹ nhàng nhấc quyển sách ra khỏi tay cậu sau đó bế cậu lên. Bị thay đổi tư thế đột ngột, Roy liền cựa mình nhưng cũng không tỉnh giấc. Hắn mỉm cười. Nhưng hắn ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Roy. Vẫn còn nóng.

- "Không lẽ chưa khỏi sao?" - Hắn không nhận ra rằng mình đang lo lắng cho Roy.

Hắn muốn sờ trán kiểm tra nhưng đang bế cậu nên không thể làm được. Hắn mở cửa để bế cậu về phòng. Nhiệt độ ở bên ngoài lạnh hơn nhiệt độ trong thư phòng nên Roy theo phản xạ tự nhiên co người lại về phía có nhiệt độ cao. Mà nới đó lại chính là lòng của Gai. Thấy người kia càng ngày càng rúc sâu vào lòng mình, Gai bất giác siết chặt vòng tay để giúp cậu ấm hơn. Hắn bật cười trước sự đáng yêu của cậu. Lần đầu trong đời hắn biết thế nào là hạnh phúc.

Đặt cậu xuống giường, Gai đắp chăn lên cho cậu rồi đưa tay lên sờ trán.

- Vẫn còn sốt. Tại sao em lại không tự giữ gìn sức khoẻ của mình như thế?

Hắn vén sợi tóc trên trán cậu, đưa tay tắt chiếc đèn phòng. Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng nhẹ nhàng được phát ra từ chiếc đèn ngủ. Hắn khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi đi ra khỏi phòng.

- "Chuyện gì vừa xảy ra?" - Sau khi ra khỏi phòng hắn nói sực tỉnh. Nghĩ lại những chuyện vừa rồi hắn không khỏi thắc mắc mình đang bị làm sao. Hắn thật sự thích cậu rồi sao. Hắn thấy thích ở bên cậu mất rồi

Hắn về phòng leo lên giường, nghĩ đến khoảnh khắc Roy rúc sâu vào lòng cậu khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yên. Đêm nay thật dài.


#Zii1802

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro