Chapter 8.(end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok nhìn thấy ánh sáng phía miệng hố sâu đang chiếu rọi vào mình, thấy nụ cười anh nở thật tươi trên khuôn miệng ấy, đôi mắt đầy lực hấp dẫn nhìn cậu, tay chìa về phía cậu, miệng gọi tên cậu. Chính là cảm xúc ấy, cảm xúc có người cần mình, muốn nắm lấy tay mình, cậu đã chìm trong bóng tối này quá lâu rồi, chẳng phải là đã quá đủ rồi sao, cậu nhắm mắt lại và suy nghĩ về mình, chính cậu, phải, phải ra khỏi hố sâu tối tăm tuyệt vọng này thôi. Cậu đưa tay về phía anh, khoảng cách lần lượt rút ngắn lại, cậu thoang thoáng nghe hương hoa đỗ quyên, cảm nhận hơi ấm đâu đó đang dần vây lấy thân cậu, cậu chạm được tay anh rồi, phải, là tay anh, ấm áp quá, mềm quá.

*****
Hoseok mở đôi mắt ra, ánh sáng chói lóa làm mắt cậu đau nhói, cố gắng hé mắt từ từ, cái ánh sáng huyền diệu này đã bao lâu rồi cậu không được thấy. Yoongi cảm thấy trong tay mình cựa quậy, hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là hình ảnh Hoseok đang cố mở rồi khép đôi mắt, miệng mấp máy gì đó.  Yoongi không thể tin được là sự thật, tay bất ngờ siết chặt hơn, nước mắt lại lần nữa rơi ra, miệng hắn vô thức gọi tên cậu:

"Hoseok...".

Mọi thứ xung quanh đều im nín hẳn, thời gian như dừng lại ngay giây phút ấy, mọi thứ cảm xúc nín lặng bấy lâu nay giờ tuôn ra theo những giọt nước nóng hổi, trong suốt.
Hương vị này, đã lâu ta chưa thấy lại.

---------

Hoseok đứng nghiêng mình nhìn ra phía ngoài ban công, trời bắt đầu ấm dần, tuyết cũng bắt đầu tan hết. Vất vướng trên những chồi non là vài ba giọt nước như lưu luyến chực rơi xuống, nhưng rồi lại cố bám giữ cho đến khi gió thổi qua.


Gió vờn nhẹ trên phần tóc đã dài ra của Hoseok, đã lâu lắm cậu chưa cắt bỏ đi phần tóc ấy dù đã tỉnh lại được hơn đôi tuần. Cậu khẽ rùng mình, xoa hai tay lại vào nhau khi vô tình một vài giọt nước lạnh ngắt từ chậu cây phía trên rơi xuống, đứng lùi hơn vào phía trong.

Yoongi cầm ly ngũ cốc còn nóng hổi thơm nức mũi đặt lên thành ban công, đôi mắt nhìn Hoseok đầy cảm xúc rồi bất chợt vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau:

"Em chưa chán cái việc cứ đứng đây nhìn mọi thứ hay sao?"

Hoseok đặt một tay mình lên tay Yoongi, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn đang ngấm từ từ qua lớp áo len mỏng để rồi thấm vào da thịt cậu:

"Đã rất lâu lắm rồi em chưa bao giờ nhận thấy mọi thứ lại quan trọng với em như vậy"

 "Được rồi, ngày nào cũng ngắm vậy cũng đủ rồi chứ? Uống ly ngũ cốc này đi, trời này vẫn còn lạnh, cơ thể em còn yếu lắm, không nên để bị lạnh, mình vào nhà đi". 

Chờ cậu một hơi uống hết ly ngủ cốc, Yoongi lập tức cầm lấy tay cậu kéo đi về phòng, cậu cũng ngoan ngoãn đi theo mà chẳng muốn có chút do dự nào.

Lâu lắm rồi Hoseok mới lại được ở bên Yoongi như vậy, cậu cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy đến vậy. Cậu không muốn nghĩ đến những điều không vui, không thắc mắc tại sao hồi bé Yoongi lại bỏ đi mà không mang cậu theo, cậu càng không muốn biết những gì xảy đến từ khi cậu bắt đầu ngủ li bì trên giường bệnh. Đơn giản, cậu chỉ muốn những thứ tốt đẹp nhất vẫn luôn bên mình trong hiện tại này đây sẽ khỏa lấp tất cả.

Ánh nắng nhàn nhạt phủ lên từng đường nét khuôn mặt của Yoongi, làm cho làn da vốn đã trắng của anh lại gần như tỏa sáng, Hoseok nằm lên giường thật nhẹ, cố không để hắn tỉnh giấc, cậu nghiêng mình, tay chống cằm, đôi mắt cứ vậy ngắm nhìn Yoongi của cậu đang say ngủ, một cánh tay cậu vô thức không kiềm chế liền đưa lên chạm nhẹ vào đôi môi phớt hồng kia. Yoongi trở mình rồi mở mắt, hắn ngạc nhiên khi thấy cậu đang nằm cạnh mình:


"Sao em lại qua đây vậy?"

"Em chỉ muốn biết thiên thần khi ngủ sẽ như thế nào thôi!"

"Thế em thấy được chưa"

"Tất nhiên..."

"Thế nào?"

"Thật...xấu xí"
......

"Hyung..."

"Sao?"

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Không có.."

"Gương mặt anh đã nói ra hết rồi, anh còn chối sao?"

"Anh chỉ đang nghĩ nếu bây giờ anh tỏ tình với một người, liệu người ta sẽ phản ứng như thế nào?"

"Ai vậy?"

"Bí mật..."

Hoseok hụt hẫng, cậu im lặng, cả hai đêu im lăng, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng thở của nhau. Cậu bật dậy, đứng hẳn lên rồi định bước về phía cửa, lập tức nghe tiếng hỏi từ Yoongi: 

"Em đi đâu vậy?"

Hoseok cứ vậy đi thẳng, không nói gì.

"Em đang nghĩ gì vậy, nghe anh nói đã, Hoseok..."

Cậu nghe tiếng Yoongi gọi, đôi chân bất giác đứng khựng lại: 

Em chỉ muốn ra ban công cho thoáng thôi!" 

Xong cậu định tiếp bước đi thẳng. Yoongi đứng dậy, hướng mắt nhìn bóng lưng cậu đang gần hơn với cánh cửa, hít một hơi căng đầy lồng ngực, hắn hét lên: 

"NÀY ĐỒ NGỐC KIA, ANH..THÍCH...EM..."

Hoseok chết trân ngay khi vừa đặt tay lên tay cầm cửa, anh cứ thế tiến về phía cậu thật chậm, trông anh lúc này cứ như thiên thần thật vậy, mái tóc trắng, áo sơ mi trắng, làn da cũng trắng, chỉ riêng đôi môi phớt hồng cùng đôi mắt long lanh là có màu riêng của nó.

Ôm cậu nhẹ nhàng từ phía sau, Yoongi khẽ thì thầm vào tai cậu:

" Quay lại nhìn anh đi! Và trả lời cho anh biết... Em... có...cũng... thích... anh...không?"

Như có mị lực, cậu quay người lại, hai đôi mắt ấy chạm nhau, ánh mắt anh nhìn cậu dịu dàng nhưng cũng đầy quyết đoán. Cậu không nói, chỉ khẽ gật đầu, vì cậu biết bản thân mình lúc này là không thể chối cãi được.

Yoongi đưa tay luồn nhẹ vào mái tóc mềm của cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn êm ái.
Và như không kìm chế được, hắn bỗng đẩy người cậu dựa hẳn vào cánh cửa. Khá bất ngờ, nhưng cậu không hề phản kháng. Yoongi chống hai tay lên mặt cửa, mắt hắn nhìn cậu đầy sự dịu dàng, còn mắt cậu như dán vào đôi môi mềm ấy, như chẳng thể nào mà dứt mắt ra được.

Quên hết mọi thứ. Kiềm chế. Tự chủ. Hoseok chủ động tiếp tục 1 nụ hôn nhưng lần này mãnh liệt hơn... và hắn cũng đáp trả lại nó, mãnh liệt....như cậu vậy.

Nhưng Hoseok không chỉ muốn thế, cậu muốn nhiều hơn!

Rời khỏi làn môi mềm, Yoongi tiếp tục cúi xuống hôn lên cổ cậu. Thời gian như ngưng lại, họ chỉ còn cảm nhận thấy những thứ gọi là tình yêu dành cho nhau vào giây phút ấy. Hoseok kéo nhẹ cổ áo sơ mi mà anh mặc ra và không dừng lại. Một tay cậu lần xuống theo đường ve áo, cởi chiếc khuy đầu tiên. Tay kia lần xuống nữa, kéo vạt áo sơ mi lên, những ngón tay tiếp xúc nhẹ trên phần da thịt ở hông với đường eo cong của anh... Cậu ngày càng bị kích thích.

Bất chợt, Hoseok khựng lại. Ham muốn không giảm. Lý chí chưa tìm ra cách để trỗi dậy. Nhưng cậu dường như cảm nhận được sự ngưng động lại của Yoongi ngay lúc này. Cậu ngưng lại ngay, Hoseok không biết mình vừa làm trò gì nữa. Cũng chẳng ai nhận thấy mình là kẻ chủ động hay kẻ bị động nữa. Yoongi cúi gằm mặt...

"Xin lỗi..." 

Cậu rời tay khỏi chiếc áo sơ mi của Yoongi, quay lưng mở cửa và định rời khỏi phòng ấy. Nhưng, một lần nữa, Hoseok lại khựng lại. Bàn tay hắn đang nắm chặt lấy tay cậu, những ngón tay siết mạnh giữ lấy cánh tay cậu. Hoseok đưa mắt nhìn vào gương mặt hắn, cậu không rõ hắn đang nghĩ hay đang muốn gì, đang muốn làm gì nữa....

"Em có biết mình vừa làm gì không vậy?"

Thanh âm từ cổ họng Yoongi phát ra thật ấm, nhưng nó làm cho cậu hoang mang, nét mặt cậu thoáng đỏ lên, cúi đầu xuống ngại ngùng và chẳng còm dám tưởng tưởng ra những chuyện mình vừa làm nữa. Cổ họng cậu lại lí nhí:

"Em xin lỗi, chỉ là...". 

Nhưng bất ngờ, Yoongi bỏ lơ lời cậu, tay hắn bỗng túm chặt áo cậu, từ từ .. kéo cậu về phía giường và đẩy cậu nằm xuống.

"Anh, anh... định làm gì vậy?"


Nhưng thay vào việc trả lời cậu, Yoongi tiếp tục công việc của mình, lúc này hắn bắt đầu chủ động. Cậu hôn đáp trả sau khi hắn bắt đầu vài giây. Nụ hôn nồng nàn dư vị từ hai đôi môi ấy. Tay Hoseok lại bắt đầu tiếp tục tháo từng chiếc khuy trên áo Yoongi, như gửi một lời yêu cầu. Yoongi rời khỏi môi cậu và chống tay lên. Hơi thở từ cậu cũng dồn dập như hắn trong lúc này, mọi thứ hòa vào nhau rồi tan ra trong không khí. Yoongi nhẹ nhàng cúi xuống và từ từ ghé sát vào tai cậu: 

"Chính em là người khơi mào đấy nhé!".

 Hoseok bị hơi thở ấm áp từ hắn phà vào mang tai, vào cổ, cậu chợt rùng mình vì cái cảm giác lạ mà nó gây ra cho cậu lúc này. Như bị thôi miên, cậu chẳng còn biết gì ngoài khao khát cái màu phớt hồng cùng vị ngọt từ đôi môi hắn nữa. Hoseok bật cười:

"Anh! Như thiên thần thật vậy!" 


Một nụ hôn từ Yoongi lại tiếp tục lấp đầy từng câu chữ của Hoseok. Môi Yoongi lướt nhẹ từ môi cậu lên phía cánh mũi, mắt và trán một cách êm dịu, nhẹ nhàng... Những ngón tay cậu đang lần lên hàng khuy áo và cố bung luôn những chiếc khuy còn lại còn đang làm vướng víu mọi thứ. Yoongi cúi xuống hôn lên cổ cậu, những cái hôn vẫn rất nhẹ nhàng...Những chiếc khuy còn lại bị tháo bung ra... Hoseok vươn mình lật hắn nằm xuống, cậu tiếp tục với những nụ hôn lên cổ, lên xương đòn đầy mị lực, lên vai,....

Yoongi để yên cho cậu và bắt đầu nhắm nghiền mắt lại, cảm giác như mất trọng lượng, như đang bay theo gió xuân vậy. Tất cả lại ngào hạt theo hương hoa đỗ quyên đã độ rộ nở tràn trề...
---------
Tỉnh... tỉnh....
Hớt rồi á, hớt thiệc rồi á

14/01/2016.
-the end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro