PT2: trở lại nghiên cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lần đó, Jongseong không ra ngoài vào lúc nửa đêm nữa, thay vào đó là cắm mặt trong phòng thí nghiệm, cặm cụi nghiên cứu kể cả khi cả nhóm đang trong kì nghỉ ngơi ngắn hạn. Hầu như chỉ có thể nhìn thấy Jongseong vào giờ ăn, giờ đi ngủ, và vào lúc anh Hanbin uống thuốc hay Jungwon làm vật lí trị liệu.

Em thật sự để tâm đến lời ông ta nói sao?

Vốn cả bọn được nghỉ ngơi đến 1 tháng liền, không làm gì cả, tập trung vào Jungwon và Hanbin cho tới khi ổn hoàn toàn rồi mới tiếp tục công việc. Nhưng sự kì lạ của Jongseong làm dấy lên nghi ngờ của tất cả mọi người.

Cho đến một ngày Sunghoon không chịu nổi nữa, trực tiếp vào phòng thí nghiệm kéo Jongseong ra ngoài.

"Anh Hanbin! Em mượn Jongseong một chút"

Nói rồi không để cho anh Hanbin kịp nghe tròn câu đã đẩy Jongseong đi mất.

"Mày lại sao nữa hả Sunghoon?"

"Nói nhanh, mày đang bị cái gì? Thời gian nghỉ không ngồi với anh Hanbin mà lại ở trong phòng thí nghiệm, thật không giống mày tí nào "

"Tao đang rối lắm, đừng có chọc cho tao cáu lên"

"Bây giờ hoặc mày cáu hoặc anh Hanbin buồn, chọn một đi"

Một câu của Sunghoon làm Jongseong im lặng.

"Jongseong, tao nhớ trước kia mày thậm chí còn không dám để anh ấy ngoài tầm mắt. Việc anh Hanbin yên ổn dường như là điều duy nhất khiến mày vương vấn cái thế giới này và giờ thì mày lại làm gì vậy Jongseong? Tình hình hiện tại chỉ vừa dịu đi một chút và mày đừng làm mọi người hoang mang nữa được không?"

"Mày không hiểu, Sunghoon, tình hình dịu đi với bên ngoài, nhưng với anh ấy thì không"

"Không ở chỗ nào? Anh Hanbin vẫn đang hồi phục rất tốt"

"Mọi thứ không dừng lại ở việc hồi phục, mày hiểu không Sunghoon?" - Jongseong vò đầu - "Hồi phục chưa phải là giải pháp cuối cùng, mọi thứ chưa hề về đúng quỹ đạo, chỉ là không biết khi nào lại bùng lên một đợt dịch mới thôi"

"Mày nói cái gì vậy... Sao lại bùng dịch mới được?"

"Vaccine có khả năng chặn tác động của virus, đúng chứ? Nhưng nó không phải là tất cả. Mình thử nghiệm trên trường hợp thể trạng người bình thường, vậy còn đối với người có thể chất bị ảnh hưởng thì thế nào? Phụ nữ mang thai, trẻ em mới sinh, người già, người có tiền sử bệnh lí. Kể cả trường hợp như anh ấy và Jungwon, cả hai đều có thể trạng yếu hơn vì virus"

"Thì? Mày lại nghĩ đi đâu vậy hả Jongseong? Chúng ta đã xét nghiệm cho anh Hanbin và Jungwon rồi, cả hai đều miễn nhiễm..."

"Mày có chắc chắn được 100% sẽ không nhiễm khi cả hai ra ngoài môi trường bình thường chứ? Đây mới chỉ là không gian phòng thí nghiệm thôi, chẳng có gì là tuyệt đối cả"

Sunghoon khựng lại, nhíu mày khó hiểu nhìn Jongseong.

"Nói rõ hơn đi?"

"Anh ấy và Jungwon từng bị nhiễm virus, tức là virus từng thâm nhập vào hệ miễn dịch, đúng chứ? Hệ miễn dịch từng bị virus thâm nhập sẽ có nguy cơ tái phát cao hơn thể trạng bình thường. Chính phủ còn đang chuẩn bị ngưng áp đặt lệnh cách ly toàn xã hội. Cứ cho là trên 90% số công dân được tiêm vaccine đi, nhưng sẽ có người tiêm vaccine khi đang mang trong mình mầm bệnh, tức nghĩa mầm bệnh di căn chậm hơn chứ không phải là hoàn toàn bị ngăn lại..."

"Được rồi ngưng đi, cái đó cả bọn ai cũng biết" - Sunghoon day day mắt, cố thả lỏng trước những gì vừa nghe được - "Đó là lý do vì sao anh Hanbin và Jungwon không được phép ra ngoài cho tới đi hoàn toàn ổn, mày biết điều đó mà, hà cớ gì phải cặm cụi trong phòng thí nghiệm mãi như thế?"

"Chỉ là...xuân tới rồi..." - Jongseong thở dài - "Tao muốn dẫn anh ấy đi chơi, đã bốn năm rồi..."

Ừ nhỉ, bốn năm rồi Sunghoon cũng chưa biết cảm giác được ra ngoài chơi là gì.

Jongseong lấy tờ giấy lau mặt rồi lại đứng dậy.

"Tao sang phòng thí nghiệm tiếp đây, mày đi nghỉ ngơi đi, trông anh ấy hộ tao"

Đợi Jongseong đi khuất bóng, Sunghoon nhìn lên chiếc camera nhỏ xíu trong góc tường, nói nhỏ.

"Cậu ấy chỉ là muốn anh khỏe nhanh thôi, anh đừng giận nhé?"

Hanbin cắm tai nghe, ngồi trong phòng nghỉ gật đầu.

Sao anh có thể giận được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro