Hồi thứ ba. Miếu Sát Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản Khúc men theo con đường mòn lần trước dẫn lên núi, lúc này chỉ mới gần trưa nên cánh rừng cũng bớt vẻ tiêu điều và âm u. Em cẩn trọng vừa đi vừa tránh vài bụi gai và cành khô dưới đất, trên trán vì tiết trời nóng bức mà cũng sớm rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Rút kinh nghiệm từ lần bị lạc trước, lúc này chàng sinh viên đã bình tĩnh hơn. Em nhìn theo những chiếc cọc gỗ buộc vải đỏ nối với nhau bằng những dây chuông trải dài từ chân lên đỉnh núi, sau đó vững vàng bước theo chúng. Đến được trước con suối nhỏ, Bản Khúc dừng lại nghỉ chân một lúc, nhớ đến lần trước Khả Mân có nhắc đến con suối này không cách quá xa so với Miếu Sát Thần. Bản Khúc xắn cao tay áo lên, đưa tay trần xuống hứng lấy một vốc nước, vừa chạm vào được nước suối đã phải giật mình lập tức rụt tay lại vì cảm giác buốt lạnh. Vậy là gã không có nói dối, nếu ngâm mình ở nơi này cả buổi chiều thì cũng chẳng trách được việc tại sao da thịt Khả Mân lại lạnh và tái nhợt đến vậy. Mà cái người nọ cũng thật tuyệt tình, sau khi đưa em ra khỏi cánh rừng thì cũng chỉ cứ vậy rời đi mà không nhìn lại trông ngóng em lần nào nữa. Bản Khúc thả mình vào dòng suy nghĩ bâng quơ, tự hỏi người kia cuối cùng dáng vẻ thế nào. Liệu rằng một người kín tiếng như gã, dưới lớp áo choàng sẽ trông sáng sủa, dễ nhìn hay lạnh nhạt, xa cách ? Cũng không rõ vì cái niềm tin mãnh liệt nào nữa, nhưng Bản Khúc tin chắc rằng bất kể là thế nào thì Khả Mân sẽ là người ưa nhìn. Tuy lần trước chỉ thấy được từ chóp mũi đến cằm gã, Bản Khúc đã có thể đoán chừng đường nét khuôn mặt người nọ rất sắc sảo.

Từ vị trí của con suối, Bản Khúc chậm rãi đi bộ thêm nửa giờ thì thấp thoáng nhìn thấy được chiếc cổng đá đặt giữa hai phiến đá lớn. Trên một trong hai phiến đá có khắc ba chữ "Miếu Sát Thần", còn được tô đậm bằng sơn đỏ. Em hít vào một hơi, vừa bước tới gần vừa nhìn ngó xung quanh. Bước qua được cổng đá, Bản Khúc mơ hồ bước lên những bậc thang dẫn vào một sân trong, tiếng chổi quét sàn sạt trên nền lót đá là âm thanh duy nhất em nghe được. Bản Khúc dò dẫm tiến về phía tiếng quét tước kia phát ra, lúc này em bắt gặp một người đàn ông áng chừng trong độ lục tuần đang chăm chú quét lá. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của em, người đàn ông quay lại xem xét vị khách mới đến, có vẻ là rất ngạc nhiên khi có người lại muốn tới thăm thú nơi hẻo lánh này.

"Cậu thanh niên, cậu đến tìm ai sao ?"

Người đàn ông điềm đạm lên tiếng.
Bản Khúc lễ phép cúi người chào, đưa mắt nhìn vào bên trong ngôi miếu như muốn tìm kiếm bóng dáng gã trai quen thuộc, trong thanh âm không giấu được chút khẩn khoản.

"Dạ vâng, cháu đến tìm anh Mân, thưa bác ! Không biết anh Mân có đang ở miếu không ạ ?"

Nghe nhắc đến tên Khả Mân, người đàn ông đặt chiếc chổi trên tay xuống, nhìn Bản Khúc một lượt, sau đó nhã nhặn gật đầu. Lão gọi với vào bên trong miếu :

"Mân, có bạn đến tìm này, mày đi ra đây đón bạn vào ngồi nghỉ đi, việc trong miếu để bố làm nốt cho !"

Bản Khúc sửng sốt khi nghe người đàn ông xưng "bố" với Khả Mân, hôm qua em cũng không nhớ rằng có từng nghe Khả Mân nhắc đến việc bố gã cũng làm việc trong ngôi miếu nhỏ này. Trong miếu truyền đến vài tiếng lục tục, sau đó chỉ thấy Khả Mân vén bức rèm châu bước ra, vừa đi vừa phủi vài vết bụi bẩn trên quần áo. Gã có chút bất ngờ khi thấy Bản Khúc, nhưng chưa kịp hỏi lí do đã thấy em nhào đến ôm lấy mình rồi òa khóc nức nở. Bản Khúc cứ ngỡ mình đã quên được cảm giác khiếp đảm ban sáng khi chứng kiến xác chết quỷ dị kia giữa chợ, vậy mà không hiểu vì sao vừa thấy Khả Mân thì bao nhiêu tủi hờn và sợ hãi lại lũ lượt vây lấy em, khiến em chỉ muốn bám víu vào chút thân thuộc từ người này mà lánh khỏi cơn ác mộng.

Gã trai lúng túng một lúc rồi cũng dè dặt đặt tay lên tấm lưng Bản Khúc, nhẹ nhàng xoa dịu, vuốt ve, giống như muốn dỗ dành đứa trẻ đang kinh hoảng trong lòng chàng trai nhỏ.

"Không sao rồi, không sao rồi ! Đừng khóc nữa, em tìm được tôi rồi, không phải sao ?"

Bản Khúc hai mắt đỏ hoe ầng ậng nước, đáng thương vừa thút thít vừa gật gật đầu, tay vẫn run rẩy bấu chặt lấy gấu áo gã không buông, giống như sợ hãi gã lại sẽ xoay người đi mất như ngày hôm qua. Khả Mân nhìn gương mặt lấm lem của em, vừa thấy thương lại vừa cảm thấy buồn cười, vậy nên không nhịn được mà bật cười. Gã xoa đầu Bản Khúc, vững chắc choàng tay quanh người em, ổn trọng dìu em bước vào trong miếu.

Lúc này Bản Khúc mới để ý, bên trong miếu bài trí tuy đơn giản nhưng cũng vẫn hết mực trang nghiêm. Tuy không đúc tượng bằng thạch cao hay đồng như những ngôi miếu thông thường nhưng trên ban thờ vẫn đặt một bài vị đẽo gọt bằng cẩm thạch. Trên bài vị chỉ vỏn vẹn hai chữ "Khiêm Hạ". Bên cạnh bài vị cũng không bài trí quá nhiều thứ ngoài chiếc lư hương, vài chung nước và một mâm trái cây. Khả Mân vừa dìu em đến ngồi lên phản gỗ ngay trước ban thờ thì Bản Khúc đã buột miệng :

"Khiêm Hạ ? Chẳng lẽ... chính là tên gọi lúc sinh thời của Ngài ?"

Đôi mắt nâu sẫm của Khả Mân đăm chiêu dừng lại trên biểu cảm hết sức tò mò của Bản Khúc, gã mím môi rồi cũng gật đầu như ngầm giải đáp thắc mắc của em.

"Em đã ổn hơn chưa ? Hôm nay sao lại tất tả đến tìm tôi gấp thế này ? Trong trấn không lẽ có chuyện gì xảy ra sao ?"

Khả Mân di dời sự chú ý của Bản Khúc khỏi chiếc bài vị lạnh lẽo, gã muốn biết tại sao em đến đây hôm nay.

"Trong trấn... trong trấn có người chết. Tình trạng kinh khiếp lắm, sáng nay lúc tôi vừa ra chợ để tìm ít món ăn sáng thì đã thấy người ta bu đen bu đỏ xung quanh thứ gì đó. Chen được vào thì trước mắt là một xác chết quái dị chết trong trạng thái quỳ xụp nhưng đang vái lạy cái gì đó..."

Bản Khúc vừa thuật lại vừa rùng mình, Khả Mân lúc này trao đổi ánh mắt với người đàn ông ở ngưỡng cửa, chỉ thấy ông ấy chép miệng thở dài rồi lắc nhẹ đầu.

"Trong trấn vừa có chuyện không may, tốt nhất bây giờ em vẫn là đừng về thì hơn. Miếu này loanh quanh cũng chỉ có tôi và bố Sơn, em cứ dọn đến đây ở tạm ít hôm đi, tránh lại vướng phải những lùm xùm không mong muốn !"

Gã trai đến bàn gỗ giữa miếu rót cho Bản Khúc một chén trà, nhìn thấy em uống một ngụm, dường như đã bình tâm hơn thì thấp giọng dặn dò. Bản Khúc ngồi bó gối, ngoan ngoãn nghe theo gã. Sau đó như nghĩ ngợi điều gì, miệng nhỏ mấp máy :

"Bố Sơn ?"

Dường như hiểu được cái đầu nhỏ của người kia đang suy nghĩ điều gì, Khả Mân chỉ cười nhẹ :

"Không phải như em nghĩ đâu ! Bố Sơn và tôi không có quan hệ máu mủ gì cả. Bố là người trông miếu ở đây nhiều năm rồi, năm đó tôi không thân thích, lạc đến vùng này. May nhờ có bố cưu mang, dạy dỗ nên cũng trở thành môn đồ Sát Thần rồi ở lại đây cùng bố trông coi miếu. Nơi này trông hẻo lánh vậy nhưng tính ra còn an toàn và ấm áp hơn cái trấn cổ hỗn tạp, dửng dưng kia nhiều !"

Gã vừa dứt lời đã bị một quả sung từ bên ngoài ném vào đập lên trán, Khả Mân nhăn nhó xoa xoa vết sưng đỏ, ai oán nhìn lão Sơn đang trừng mắt ngoài cửa.

"Cái thằng khỉ gió vô ơn, nuôi ăn cho to đầu ra rồi nó đi bảo người ta là bố nó với nó không có quan hệ máu mủ gì. Bộ là con ruột của tao thì bây sứt mẻ gì chắc ?"

Khả Mân dẩu môi trừng lại bố nuôi, không kiêng dè đáp trả :

"Tôi mà bảo là con ruột bố thì người ta lại thắc mắc cái khuôn mặt đẹp trai này là từ đâu ra đấy ! Bố suốt ngày nhăn nhó dúm dó thôi ! Tôi nói sai chỗ nào ?"

Bản Khúc cứ vậy nhìn hai bố con họ rượt đuổi nhau khắp khoảng sân nhỏ trước miếu, không nhịn được mà khúc khích cười. Bây giờ em mới có thời gian nhìn ngắm Khả Mân, lúc này gã đã không còn khoác lên mình chiếc áo choàng ngày hôm qua nữa. Thay vào đó, Khả Mân mặc một chiếc áo vải màu xám dài tay, mái tóc dài ngang gáy, vài sợi tùy hứng buông trước gương mặt điển trai. Đôi mắt nâu sẫm linh động và nụ cười có chút ranh mãnh. Người này... còn đẹp trai hơn hình dung ban đầu của em nữa.

Nghĩ đến đoạn này thì thấy gã từ ngoài sân đưa mắt nhìn mình rồi mỉm cười, Bản Khúc thấy như bị người mình thích bắt quả tang lúc đang nhìn trộm vậy. Hai vành tai đỏ lựng, cả gương mặt nóng bừng, em tránh ánh mắt gã, giả vờ nhìn quanh quất xung quanh. Lão Sơn bước vào, đưa đến trước mặt em một quả hồng chín. Bản Khúc cảm động đưa hai tay ra nhận, chỉ thấy lão cười hiền hậu :

"Bây không phải ngại, sau này cứ gọi bố Sơn là được. Thằng con bố trước nay chẳng có bạn bè gì, chỉ cắm mặt ở cái nơi hoang vu này suốt. Vậy nên tính cách nó có chút cục mịch, không biết nói chuyện tinh tế nhẹ nhàng. Nay có bây đến bầu bạn với nó, bố còn phải cảm ơn nữa là !"

Nói rồi, lão Sơn cũng thu dọn vài thứ đồ rồi đi vào rừng gom củi. Chỉ còn lại Bản Khúc và Khả Mân cùng nhau ở lại trông miếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro