You're My Only

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanhee- cuộc đời cậu sinh ra là để chịu khổ, cậu đã luôn nói với bản thân mình như thế. Trong cái tuổi mà bao đứa trẻ khác hạnh phúc trong sự che chở bảo bọc của gia đình thì cuộc sống của cậu không khác gì địa ngục: 7 tuổi mẹ mất, cha cậu ngày đêm cờ bạc rượu chè đánh đập cậu. Tàn nhẫn hơn, cậu trở thành con búp bê bằng xương thịt thõa mãn dục vọng của ông khi mới 13 tuổi.
Nhìn lại chuỗi ngày ngục tù, Chanhee không khỏi rơi nước mắt. Lau vội những giọt nước mắt còn vươn trên gò má, cậu xốc lại balo rảo bước đến trường. Sau giờ học, bước chân cậu không theo lối về nhà mà đi đến nơi cậu làm thêm- một quán bar.

- Đảm bảo cậu sẽ hài lòng. Mười bảy, học sinh đó - Trong căn phòng lập lòe xanh đỏ, một mụ trung niên son phấn lòe loẹt sặc mùi nước hoa, chất giọng ẻo lã đang nói với một cậu con trai. Và người con trai đó không ai khác Lee Byunghun- cậu ấm ăn chơi của Lee gia.
- Chanhee tới rồi..
- Kêu cậu ta tới đây - Người đàn bà nói với tên vừa vào.

Chanhee vào. Liếc nhìn mụ ta khẽ gật đầu rồi đến ngồi bên cạnh Byunghun. Anh nhìn cậu, lặng người ngắm nhìn, vẻ đẹp choáng ngợp của cậu chiếm lấy tâm trí anh mặc dù căn phòng gần như không có ánh sáng. Sau vài phút, anh quăng cọc tiền nặng trịch xuống bàn
- Nhiêu đây được chứ_ Nói rồi anh nhìn ra lệnh cậu đi theo.
Phải, Chanhee là TRAI BAO.

Trên đường đi, không ai nói với ai câu nào. Xe dừng, Chanhee đứng hình trước căn biệt thự trước mặt. Không phải vì nó quá to, và đây cũng không phải lần đầu cậu đi khách nhưng đây là lần đầu tiên có người đưa cậu về nhà riêng. Không nói gì, Byunghun bước vào nhà, cậu cũng nhanh chân nối chân anh. Lên đến phòng, anh chốt cửa. Như hiểu ý, Chanhee lấy từ túi ra cái "áo mưa", Byunghun nhìn thấy nhanh chóng giật nó và quăng vào sọt rác
- Tôi không thích dùng bao
Chanhee không nói gì chỉ gật đầu. Rồi như một cái máy được cài theo chương trình, cậu tự lột sạch quần áo hướng về phía chiếc giường Kingsize nằm xuống. Byunghun không nói gì chỉ đứng nhìn nhất chỉ nhất động của Chanhee. (Bee: 2 đứa này kiệm lời dễ sợ =_=).
Bây giờ Byunghun mới có thể ngắm kĩ Chanhee. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt to tròn lấp lánh dưới hàng mi dài rậm, chiếc mũi thanh cao cùng cặp môi đỏ nhỏ chúm chím, thân ảnh trần trụi mảnh mai trắng mịn. Tất cả nằm trong tầm mắt anh. Một bức tranh đầy dâm mỹ.
Anh nhíu mày khi thấy Chanhee đang nhìn mình bằng ánh mắt vô hồn, chắc cậu thắc mắc vì sao anh đứng đó mà không làm gì cậu. Anh tiến đến mép giường, nhìn cậu thật kĩ
- Chủ của em không dạy em kĩ thuật làm khách vui...?_ Anh nói cùng nụ cười tà mị
Chưa kịp để cậu tiêu hóa câu nói lửng của mình, anh nhanh chóng đáp môi mình lên cặp môi anh đào đỏ mọng ấy, rồi đột nhiên dừng lại "Vậy anh sẽ dạy em"_Nói rồi anh lại nhanh chóng nuốt trọn cặp môi ấy, anh cắn nhẹ môi dưới của cậu làm cậu khẽ rên, lợi dụng khe hở, Byunghun nhanh chóng đưa lưỡi khám phá vòm họng ấm nóng của Chanhee. Tiếng nút lưỡi râm ran cả căn phòng chỉ dừng lại khi cả hai cần phải lấy lại nhịp thở.
- Cởi đồ cho tôi_ Byunghyn nằm ngửa ra giường. Chanhee khi không nói gì ngoan ngoãn làm theo.
- Khẩu giao_ Anh lên tiếng khi cậu vừa giải thoát vật nam tính của anh khỏi boxer. Cậu lại im lặng cuối xuống ngậm cái vật to lớn kia vào miệng.
Không phải Chanhee không sợ mất sĩ diện, mà cậu nghĩ cậu không cần thứ đó. Nằm dưới thân cho những con người dâm loạn thỏa mãn là cuộc sống của cậu. Không có lí do gì mà cậu tự hất chén cơm của chính mình. Họ cho cậu tiền, cậu cho họ mượn thân thể. Đây đơn giản chỉ là những cuộc trao đổi mua bán.
Byunghun đưa mắt ngắm nhìn người con trai xinh đẹp kia đang trần trụi liếm láp dương vật cậu, hơi ấm từ chiếc lưỡi nhỏ bé kia nhanh chóng làm tiểu Byunghun cương cứng. Anh nhanh chóng đè cậu ra với tay lấy lọ bôi trơn từ chiếc tủ cạnh giường bôi một ít lên cậu bé của mình và hậu huyệt của Chanhee.
- Uhm... aarggg..._ Tiếng rên phát ra từ miệng Chanhee khi anh thô bạo đâm vào. Tiếng rên cứ theo những cú nhịp của Byunghun mà thoát ra khỏi cổ họng cậu. Anh gầm lớn ở cú nhấp cuối và bắn sâu vào cậu. Nằm đè lên người cậu, anh đang lấy lại hơi thở của mình.

Liếc nhìn Chanhee đang hờ hững thở, anh nhíu mày, anh ghét làm những thứ thụ động, ghét nhìn cậu cứ như đang làm nhiệm vụ. " Tôi sẽ làm em cầu xin tôi". Suy nghĩ lóe lên cũng là lúc Byunghun nở nụ cười dâm đãng.
Anh chồm lên chiếm lấy đôi môi nhỏ, liếm mút cho đến khi sưng tấy lên. Chanhee trợn mắt nhìn anh-"không lẽ anh ta lại muốn sao?" không kịp để Chanhee cất giọng hỏi anh nhanh chóng luồn lưỡi vào bên trong khi chiếc miệng bé xinh đang vừa bất ngờ vừa sốc. Chanhee không thể khống chế mình thoát khỏi nụ hôn kia, như có ma lực cậu cũng nhiệt tình đáp trả. Bàn tay của anh không đứng yên cứ sờ soạng kích thích cậu. Anh xoa nắn vú cậu, xe nhẹ hai đầu nhũ làm cậu cứ oằn người, bất giác phát ra tiếng rên. Byunghun đắc chí, mỉm cười trong nụ hôn. Rời môi cậu, lưỡi anh trượt dài tới xương quai xanh, rồi cổ, rồi nhũ hoa đang đỏ của cậu. Mọi cử chỉ của anh làm cậu như phát điên phát dại, cậu chưa từng nghĩ tình dục lại đem đến loại khoái cảm này. Cậu mặc kệ tất cả, cậu rên thỏa mãn từng nơi anh đi qua. Cậu rợn người quằn quại khi anh đang ngậm mút cậu bé của cậu, anh trêu đùa cạ răng làm cậu rên lớn hơn. Quay về đôi môi cậu, tay anh đang ở cúc huyệt của cậu, anh đưa một ngón tay ra vào, rồi hai ngón, tới ngón thứ ba tiếng rên của Chanhee dồn dập hơn. Cậu cảm thấy trống trải, cậu muốn được lấp đầy, dù là cơ thể có bị xé toạt ra.
- Uhm... ch..o... t... tôi_ tiếng rên đứt quãng, nhìn mặt Chanhee bây giờ thật dâm đãng mà.
- Cho gì cơ? _ Byunghun tinh nghịch
- Uhm...agr... cá...i..c... của... anh...
- Gọi Hunie....?
-...Uhm...H... Hunie.... c...cho...t.. tôi
Byunghun mỉm cười. Đây chính là những thứ anh cần. Không trêu Chanhee nữa, ngay cả anh cũng không chịu được nữa rồi. Anh cầm chân cậu đặt ngang hông, đâm vật to lớn vào trong cúc huyệt của cậu ra vào nhịp nhàng.
- Uhm...aagr.... Hu...Hunie.. nhanh... lên..._ tiếng rên tà mị thốt ra từ miệng Chanhee. Byunghun nghe lời nhấp nhanh hơn, tay không ngừng xục tiểu Chanhee. Anh nhấp mạnh, ôm sát cho vật to lớn đi sâu hơn.
- Arggg...._ Anh gầm lên, bắn sâu vào trong cậu, cậu cũng ra đầy trên bụng anh. Anh nằm ập lên người cậu thở, cậu nhắm mắt lim dim. Anh khẽ cười, rút cậu bé của mình ra khỏi cậu, nằm cạnh ôm cậu và ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh nắng chiếu thẳng vào căn phòng, Byunghun khó chịu đưa tay che mắt, chợt anh bật dậy, nhìn quanh... cậu đi rồi. Anh mỉm cười nhớ lại đêm hôm qua, có phải anh đã yêu người con trai ấy? "Em nhất định là của riêng tôi!"

Hôm nay là chủ nhật, Chanhee tự thưởng cho mình một ngày vui chơi. Cầm cây kem, cậu ngồi ngắm nhìn quang cảnh công viên.
- Tôi chưa biết tên em...
Chanhee đưa mắt về phía người con trai bên cạnh, rồi lạnh lùng quay lại với tầm nhìn ban nãy của mình.
- Tôi có thể biết..._ Có vẻ anh ta không có ý định bỏ cuộc. Chanhee vẫn không mấy bận tâm.
- Cho tôi sđt nhé_ Vẫn mặt dày. Chanhee lấy điện thoại cắm tai nghe. Đưa mắt nhìn mọi thứ trong công viên.
- Ơ...._ Bây giờ Chanhee mới chịu mở miệng khi anh ta giật lấy điện thoại cậu. Anh ta nhanh chóng bấm bấm gì đó
- Số tiền trong tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này...._ À, thì ra anh ta muốn lấy số của Chanhee, thật không may cho anh ta mà. ( Bee: hahaha... cười cho phát).
- Tôi và anh không liên quan gì ngoài quan hệ khách- hàng. Mọi chuyện đã xong và tôi không có nhiệm vụ trả lời những câu hỏi của anh._ Chanhee lạnh lùng giật lấy điện thoại quay đi. Byunghun không đuổi theo, anh đứng đó ngây người rồi chợt mỉm cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chanhee bước vào theo lệnh bà chủ. Cậu khó chịu khi khách hôm nay lại là anh- Lee Byunghun. Ừ thì tại cậu nói anh và cậu chỉ là quan hệ khách- hàng. Vậy có nghĩa nếu anh vung tiền thì cậu sẽ bên anh.
Chanhee không lạ gì với nhà của Byunghun nữa. Cậu tự cởi hết quần áo trên người, nằm dài trên giường...
Khi Byunghun tỉnh dậy cậu đã đi khỏi. Nhưng qua bà chủ quán bar, anh đã biết tên, sđt và cả địa chỉ nhà và trường của cậu. " Lee Chanhee- cái tên thật đáng yêu"

Kể từ hôm đó, ngày nào khách của Chanhee cũng là Byunghun. Nhưng vậy cũng tốt, Chanhee nghĩ vậy vì anh tốt hơn những lão già biến thái, ghê tởm mà cậu phải tiếp trước đó.

Hôm nay, Byunghun không bắt Chanhee làm gì cả, anh chỉ ôm cậu mà ngủ. Cậu ngạc nhiên, bây giờ khuôn mặt đó đang trong tầm mắt cậu. Đây là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn gương mặt anh- người lên giường cùng cậu suốt một tháng qua. "Thật đẹp trai mà". Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Chanhee nhưng cũng nhanh chóng bị chính cậu dập tắt. "Mày đang nghĩ gì vậy Chanhee, rồi anh ta sẽ chán và rù bỏ mày thôi". Trong dòng suy nghĩ, Chanhee dần chìm vào giấc ngủ.
Cứ thế, Byunghun dần quen thuộc trong cuộc sống của Chanhee. Có khi cậu đến nhà anh chỉ để cùng ăn cơm. Tuy không nói ra, nhưng Chanhee biết tình cảm cậu giành cho anh đã nhen nhúm trong cậu. Nhưng cậu lừa gạt bản thân mình, cậu phủ nhận tình cảm của mình, cậu từ chối anh, nhưng anh vẫn cứ theo cậu, anh muốn lo cho con người yếu đuối kia, con người không có niềm tin với mọi thứ.
Hôm nay, anh lại đến rước cậu, nhưng bà chủ nói cậu bệnh xin nghỉ phép. Anh như điên dại phóng nhanh đến nhà cậu. Xông vào nhà, nhìn thấy thân người quen thuộc đang hôn mê trên giường. Đôi mắt lim dim, đôi môi khô tái nhợt mấp máy, mồ hôi trên người cậu túa ra nhễ nhại. Anh hốt hoảng tìm khăn ướt lau và chườm cho cậu. Sau khi thấy thân nhiệt cậu ổn định, anh nhanh chóng ra ngoài mua thuốc và cháo cho cậu. Byunghun thức cả đêm chăm sóc cho cậu, đến khi thấy sắc mặt cậu hồng hào trở lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gục đầu bên giường cậu.
Chanhee tỉnh dậy, thấy anh gục đầu thiếp đi cậu cũng có thể hình dung được những việc anh đã làm. Nước mắt cậu chợt rơi, tiếp theo đó là những tiếng nấc, Byunghun giật mình hoảng hốt.
- Chanhee... em sao vậy?_ Anh lo lắng lau những giọt nước mắt của cậu.
- Sao anh lại tốt với em như vậy... em xứng đáng sao..?_ Trong tiếng nấc, Chanhee nhìn anh.
- Chanhee à... anh yêu em_ Byunghun ôm Chanhee vào lòng. Nhưng cậu đẩy anh ra, đập vào anh liên tục.
- Đừng yêu em nữa... em sẽ là gánh nặng... anh sẽ chán ghét và bỏ em thôi... anh sẽ ghê tởm con người em.... EM LÀ TRAI BAO..._ Chanhee thét lên vùng ra khỏi người anh.
Byunghun giữ chặt tay Chanhee, nhanh chóng đặt vào môi cậu nụ hôn, chặn những lời nói đó. Rời môi cậu, anh siết chặt cậu hơn
- Em đừng ngu ngốc nữa. Phải, em là gánh nặng... vì có em đồng nghĩa anh đang gánh cả thế giới này. Em là trai bao thì sao... anh cũng là thằng ngủ với trai bao. Chanhee à, từ bây giờ, đối với anh, em là duy nhất, hãy cho anh chăm sóc em_ Lời trầm ấm của Byunghun như một lời van xin. Chanhee không nói gì choàng qua cổ anh, môi chạm nhau. Hai cơ thể quấn quít trao cho nhau hơi ấm...

Tình yêu là vậy. Không bao giờ bị ràng buộc theo một bố cục nào. Chúng ta không chắc chắn rằng liệu Byunghun và Chanhee có cùng nhau đi đến hết con đường, hay những thử thách mà họ phải vượt qua. Chỉ chắc rằng bây giờ họ tin tưởng và họ là của nhau...

~~~~ THE END~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro