Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trong lúc đó, Junhyung đang ngồi trong phòng làm việc phê duyệt văn bản. Bỗng một cơn đau dội lên từ dạ dày làm anh giật mình. Ôm bụng, anh sực nhớ ra tối qua mình không ăn cơm, hèn gì dạ dày mới đau như vậy. Đói quá! Thở dài, anh bỏ cây bút máy xuống bàn, cầm hộp cơm Lee Joon để sẵn định bụng cấp tốc ăn rồi tiếp tục xử lý công việc. Nhưng khi mở hộp cơm nhìn mấy món nguội ngắt anh hết muốn ăn. Trước đây anh vốn không phải là người kén ăn nhưng từ khi ăn đồ ăn người thứ 59 nấu khẩu vị của anh đã thay đổi. 

 Mấy ngày ở công ty tăng ca lần nào ăn cơm anh cũng nhớ đến những món ngon cậu nấu, tiếc là do quá bận rộn nên anh không thể về nhà ăn cơm. Nhưng thực sự không thể ngờ rằng người thứ 59 ngoài nấu ăn ngon ra còn có khả năng mát xa số một, dù ba ngày không ngủ nhưng sau khi được cậu mát xa anh cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nếu bây giờ có cậu ở đây, anh sẽ kêu cậu làm cơm và nhân tiện mát xa cho anh. Nhưng tên cậu là gì nhỉ? Anh chỉ nhớ được biệt danh của cậu nhưng không thể nào nhớ ra được tên.

  Thường thì những điều nhỏ nhặt anh rất hay quên, không muốn ghi nhớ vào trong đầu. Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của Junhyung, anh bắt máy.

   "Có chuyện gì?"

   "Thưa tổng giám đốc, dưới sảnh có một cậu trai tự giới thiệu là người giúp việc trong nhà tổng giám đốc, nói có việc muốn gặp."

   "Tên gì?"

   "À... vâng..." Lee Joon lắp bắp. 

  "Không biết sao?" Junhyung nhíu mày.

  "Dạ, không phải, do tên của cậu ấy rất đặc biệt, cô nhân viên lễ tân nói là "Bông Nhỏ" gì đó...." Dù không chắc có đúng hay không nhưng Lee Joon vẫn buột miệng nói. 

 Vừa nghe thấy cái tên đó, Junhyung liền sực nhớ ra. Đúng rồi, tên của người thứ 59 là Yang Yoseob. 

  "Tổng giám đốc có biết cậu ấy không? Nếu không em sẽ nói bảo vệ mời cậu ấy về." Vì tổng giám đốc không thích trả lời phỏng vấn của giới truyền thông, nên có rất nhiều phóng viên dùng mọi cách để tiếp cận với tổng giám đốc. Bởi vì thế lực lượng bảo vệ kiểm soát rất nghiêm ngặt tất cả những người vào ra công ty.

  "Đừng, để cậu ấy lên."

  "Dạ?" Nghe Junhyung trả lời, Lee Joon kinh ngạc.

  "Đưa cậu ấy đi thang máy chuyên dụng của tôi, nhanh lên". Anh nhấn mạnh. 

  "Dạ?" Kinh ngạc gấp bội.

   "Còn ngồi đó, tâm trạng của tôi đang không được tốt, nếu chậm trễ tôi sẽ hỏi tội anh." Anh cảm thấy Lee Joon hôm nay thật lề mề. Đúng lúc dạ dày anh đang đau thì Bông Nhỏ đến, anh đã có thể nói cậu làm cơm cho anh ăn, dù không biết tại sao cậu lại đến công ty tìm anh.

  "Vâng... vâng..." Lee Joon vội vã trả lời.

   "Cậu chủ, quản gia Kim nói tôi đem canh gà đến cho cậu chủ." Vừa bước vào phòng làm việc, Yoseob nói ngay.

   "Tự nhiên tốt bụng, chắc chắn có mưu kế, đưa canh gà chỉ là cái cớ, thực tế là muốn nhờ cậu hỏi xem tôi còn tức giận không, tôi nói đúng chứ?" Anh vạch trần mưu mẹo của quản gia Kim.

 Yoseob mở to mắt sửng sốt càng khiến đôi mắt đen láy sáng lên. "Ai... không có đâu..." 

  "Thế thì sao? Tôi nói không đúng chỗ nào?" Yoseob nheo mắt trái rồi nheo mắt phải, trong lòng thấy vô cùng khó xử. Một bên là ông chủ, một bên là quản gia, tuyệt đối không thể gây ác cảm với bất kỳ bên nào, biết trả lời sao bây giờ... A! Biết rồi. Đầu óc lóe sáng, cậu cười tươi như hoa, sau đó cung kính cúi gập người. 

  "Cậu chủ anh minh, thông minh hơn người, cậu chủ thật sáng suốt, tiểu nhân không dám có ý kiến."

  "Mấy câu nịnh nọt đó ai dạy cậu vậy?" Một người ngốc nghếch như cậu không thể nghĩ ra được những câu đó. 

  "Tôi học trên ti vi." Bị nắm thóp, cậu chột dạ le lưỡi. Không ngờ được cậu lại làm hành động đáng yêu và khiêu khích đó, Junhyung đầu tiên sửng sốt sau đó cảm thấy chỗ nào đó động đậy. Chết tiệt! Sao cơ thể anh lại có phản ứng với cậu? Junhyung trừng mắt nhìn xuống, sợ hãi với nhu cầu sinh lý của mình nhưng rất nhanh sau đó anh đã tìm được lời giải thích hợp lý. Nhất định là do gần đây anh quá bận rộn không có thời gian đi thỏa mãn nhu cầu sinh lý nên mới nổi thú tính chứ không có chuyện anh thích cậu. Chắc chắn không phải vậy. Dùng sức mạnh ý chí đè nèn dục vọng, anh cầm ly cà phê đen để trên bàn uống ực để giải tỏa cơn khát khô của cổ. Sau khi kiềm chế được dục vọng, anh lên tiếng.

   "Lại đây đổ giùm hộp cơm sau đó đi nấu cơm cho tôi."

  "Còn canh gà thì sao?" Cậu dè dặt giơ gà mên đựng canh gà lên. Dù lúc nãy cậu chủ rất hưng phấn nhưng bây giờ không truy cứu mưu kế của quản gia Kim và cậu nữa, phải chăng cả hai đều không sao? 

  "Nuốt không nổi, đổ đi!". Bây giờ anh không muốn ăn mấy món bổ dưỡng đó. Dục vọng khó khăn lắm mới kiềm chế được, bây giờ ăn canh gà vào chắc xịt máu mũi. 

  "Nhưng canh gà thím Kim phải hầm trong 2 tiếng lận đó, đổ đi áy náy lắm..." Cậu thấy tội món canh gà nên ngước mắt lên nhìn anh. Từ trước đến giờ một khi đã quyết đinh, anh sẽ không thay đổi nhưng khi nhìn vào mắt cậu, trong lòng anh bỗng dưng nảy sinh cảm giác như mình là người có lỗi.

  "Nói cậu đổ đi thì cậu đổ đi đừng có cãi." Anh nổi cáu để che giấu cảm xúc.

  "Nhưng..." Dù rằng cậu chủ đã ra lệnh nhưng cậu thấy tội thím Kim. 

  "Cậu chủ nuốt không nổi cũng được nhưng không đổ đi được không?" 

  "Phiền quá."

  "Cậu chủ." Cậu không từ bỏ ý định cầu xin. Không chịu đựng được ánh mắt của cậu nhìn anh, nhất là khi anh nhìn vào đôi mắt đó, thú tính lại nổi lên khiến anh phải đầu hàng ngay lập tức.

  "Phiền quá, không thích thì khỏi đổ. Cậu đem để chỗ khác đi, tôi không muốn ngửi thấy mùi canh gà." Anh bịt mũi quay mặt sang chỗ khác.

  "Ya! Cám ơn cậu chủ, cậu chủ là người tốt".

  "Thôi khỏi nịnh, lần sau cậu mà cãi lại tôi, tôi cho cậu cuốn gói về nhà." Cậu nhóc ngốc nghếch này không ngờ lại cứng đầu như vậy, anh thấy hơi hối hận vì đã tuyển cậu.

  "Dạ, thưa cậu chủ." Giữ lại được canh gà, cậu cảm thấy sung sướng.

  "Còn đứng đó làm gì, sao không đi làm cơm đi?" 

  "Dạ." Suýt chút nữa quên mất việc phải nấu cơm.

  "Cậu chủ muốn ăn gì?" Cuộc sống của kẻ lắm tiền không thiếu thứ gì, trong phòng làm việc cũng có một phòng bếp nhỏ. 

  "Gì cũng được." Tâm trạng thay đổi.

  "Miễn đừng bổ quá." Nói xong, anh rời khỏi bàn làm việc đi nhanh vào trong phòng tắm. Chết tiệt! Lần này anh không thể tự chủ được, anh cần xối nước và phải là nước lạnh. Sau khi xối nước lạnh lên người, Junhyung mới thấy nhẹ nhõm. Anh không thể tin được mình lại dễ dàng nảy sinh ham muốn như vậy, và cũng không thể tin rằng với một người có sự tự chủ hơn người như anh phải mất rất lâu mới kiềm chế được dục vọng sôi sục. Trước đây, dù bị các cô gái xinh đẹp đến mấy quyến rũ, anh vẫn có thể tự chủ được nhưng lần này chỉ với một động tác le lưỡi của cậu, anh đã nổi thú tính, kỳ lạ thật. Nhìn gương mặt cậu xem, cũng dễ thương, thân hình cũng tàm tạm nhưng không phải mẫu người anh thích. Hơn thế nữa, cậu còn lâu mới có được sự dịu dàng. Người ngây thơ con nít như cậu lại khiến một người chỉ thích các cô gái xinh đẹp gợi cảm nổi thú tính. Điều này là sao ta! Dọn xong bàn ăn, lúc Yoseob bắt tay chùi xoong nồi thì thấy Junhyung ra khỏi phòng tắm, cậu vội vàng chạy lại.

   "Mời cậu chủ dùng cơm..." Nói đến đó, cậu im bặt.

Đột nhiên trán bị một bàn tay to chụp lên nên cậu mở to mắt nói không nên lời.

   "Rõ ràng chỉ là một cậu nhóc ngốc nghếch, tại sao lại như vậy?" Anh cảm thấy giận cả bản thân mình và cậu, nếu cậu không le lưỡi thì anh đã chẳng phải đi tắm nước lạnh. Cậu chỉ là một người giúp việc nhưng tại sao lại có thể làm cho anh mất tự chủ. Tại sao lại như vậy? Anh vừa giận vừa tức, giơ ngón trỏ lên cốc trán cậu. 

  "Đau!" Tự nhiên bị cốc vào đầu, Yoseob sững sốt sau đó kêu lên đau đớn. 

  "Tại sao cậu cứ cười hoài chi vậy? Hay cậu cố ý?" Mỗi khi cười miệng cậu lộ ra hai hàm răng trắng muốt nhìn đáng yêu không cưỡng lại được. 

  "Tôi đâu có..." Định mở miệng cãi lại nhưng hành động sau đó của anh khiến cậu không nói được gì nữa. Đưa mắt xuống nhìn thấy bàn tay to của anh đang bóp má mình đau điếng, Yoseob hít sâu. Đau! Đau quá! Cơn đau lên đến tận não nhưng nhìn ánh mắt khủng bố của Junhyung, cậu không dám nhúc nhích. 

   "Với lại, mặt cậu phì quá nhìn như quả banh. Cậu nên giảm cân đi." Thực ra mặt cậu không quá phì, hai má phúng phính rất đáng yêu, nhưng vì đang tức giận nên anh phải bóp má cậu cho hả giận. 

  "Không có phì..." Hai má bị bóp lại khiến cậu nói không rõ lời, và cũng vì đau quá nên mặt cậu nhăn nhó. Liệu có phải cậu chủ đang tính sổ vụ cậu và quản gia Kim móc nối với nhau thăm dò thái độ của anh hay không? Nếu vậy thì cách trừng phạt này của anh có phải biến thái quá không? Nhưng nếu cậu chủ thực sự đang tức giận thì chỉ cần trừ lương là được sao còn bóp má cậu làm gì? Đau quá! 

  "Có phì!" Cậu dậm chân cãi lại.

  "Không phì!" Cậu ghét nhất là bị người khác nói mình mập.

   "Cậu còn cãi nữa hả?" Anh nhíu mày thấy cậu cãi lại càng bóp mạnh hơn. Cậu đau đến mức đỏ hoe hai mắt

   "Anh ăn hiếp tôi!"

   "Tôi ăn hiếp cậu hồi nào? Tại má cậu phúng phính quá nên phải để người ta bóp." Thấy mắt cậu đỏ hoe, anh đau lòng hơi thả tay ra. Nhưng làn da cậu rất mịn màng làm anh thích thú cho nên không buông tay ra mà tiếp tục vuốt ve hai bên má cậu. 

  "Làm gì có!"

  "Đáng đời!" Junhyung nhếch môi, hết véo má, mân mê tới xoa nắn đủ kiểu trên gương mặt đáng yêu của cậu. Anh cũng biết những hành động này không giống anh chút nào nhưng đứng trước cậu anh không thể tỏ ra lạnh lùng, cứ như một thằng nhóc chưa lớn nổi.

  "Cậu chủ... Á... Đau quá!" Dù anh không bóp mạnh nhưng cậu vẫn thấy đau, hai má đều ở trong lòng bàn tay anh, cậu có cảm giác khó mà thoát ra được. 

  "Cậu có biết tôi cũng đau lắm không?" Đàn ông nổi ham muốn cơ thể rất đau, cậu là đầu sỏ còn dám la đau. Hừ! 

  "Anh đau hồi nào?"

  "Tôi rất đau lòng!" Anh chỉ nói một nửa sự thật nhưng đó không phải là vấn đề anh quan tâm. Hiện tại anh vẫn không thể nào tin được rằng anh lại có thể nổi thú tính với cậu. 

  "Gì kỳ vậy?" Cậu thực sự không hiểu sao anh lại cảm thấy đau lòng, hay là... 

  "Để tôi đoán nhé, có phải lúc nãy anh vào toilet do táo bón, hay là anh bị bệnh trĩ?" "Táo bón? Bệnh trĩ?" Anh gầm muốn bật nóc nhà.

   "Chứ anh làm gì lâu lắc trong toilet vậy?" Bị trĩ có khi còn chảy máu nữa, liệu có phải không nhỉ? Junhyung im lặng sau đó quát to.

   "Yang Yoseob, cậu đang chọc tức tôi hả?" Nói khùng điên lảm nhảm. Cậu làm anh đau lòng chưa đủ sao mà còn muốn hạ thấp danh dự của anh. Cậu đúng thật là... đúng thật là... cậu nhóc ngu ngốc nhất trên đời. Anh tàn nhẫn bóp mạnh hai má cậu.

   "Á đau quá đau quá!". Cậu trào nước mắt không chịu được bắt đầu la hét."Đừng... làm vậy."

   "Dù cho cậu có kêu rát cổ cũng không ai đến cứu cậu đâu." Anh cố tình hù dọa cậu khiến cậu càng thấy sợ hãi. 

  "Đừng... đừng..." Cậu cố vùng ra. Nhìn cậu khóc thét sợ hãi, anh vốn không thấy tức giận nữa nhưng dáng vẻ cậu run rẩy sợ hãi rất đáng yêu nhất là cái mũi hồng và cái miệng nhỏ phả ra hơi thở thơm tho gợi cảm làm anh không muốn cả hai tách nhau ra. 

  "Nói, sau này cậu có dám cãi lại tôi nữa không?" Tay không tự giác kéo đầu cậu sát lại.

  "Đâu có đâu. Tôi chỉ muốn làm sáng tỏ sự thật." Do đang sợ hãi nên cậu không chú ý đến hành động đen tối của anh, làm bộ đáng thương. Nhìn cậu rưng rưng nước mắt thực sự có thể khiến người khác đi vào con đường tội lỗi. Tim đập thình thịch, anh từ từ cúi đầu xuống.

  "Ắt xì!" Mũi ngứa ngáy khó chịu do nhiều nước mũi nên Yoseob bất ngờ hắt xì. Bị mưa phùn bay vào mặt, anh bừng tỉnh, tình tiết lãng mạn cũng vụt biến mất. Trừng mắt nhìn cậu, Junhyung lại cảm thấy hành động đi chệch đường ra của mình không thể nào hiểu nổi. Đầu tiên anh nổi thú tính với cậu, sau đó lại trêu chọc cậu và bây giờ anh muốn hôn cậu. Rốt cục tại sao lại như vậy? 

 Yoseob ngay lập tức biết tội của mình. Nhìn thấy mặt anh tối sầm, trừng mắt nhìn mình, cậu run run lắp bắp giải thích: "Tôi... Tôi không cố ý." Anh đang cảm thấy khiếp đảm với sự không bình thường của mình. 

  "Anh giận hả?" Thấy anh không trả lời, cậu càng run, tranh thủ lúc anh không chú ý lùi ra sau mấy bước nhưng cảm thấy vẫn ở trong vòng nguy hiểm nên vội chạy tới núp sau bàn làm việc lấy tập hồ sơ che đầu. Nhìn hành động đáng yêu của cậu, nhất là đôi mắt to sợ hãi đang len lén nhìn anh, anh không thấy tức giận nữa, chỉ thấy nghi ngờ hình như anh bị bệnh.

   "Hình như hôm nay tôi bị ma nhập." Anh lẩm bẩm. Yoseob gật đầu cái rụp, nhỏ giọng hùa theo.

   "Dạ, dạ." Cậu cảm thấy cậu chủ hôm nay không bình thường.

   "Yang Yoseob." Anh đột ngột gọi tên cậu bằng giọng lạnh lùng.

   "Dạ, có." Do sợ hãi nên cậu trả lời lí nhí.

   "Quên chuyện hôm nay đi." 

   "Tại sao?" Anh chọc cậu, làm cho cậu thê thảm, dù cậu không ghi thù thì làm sao có thể quên được chứ? 

  "Không có lý do gì hết, tôi nói cậu quên là cậu phải quên." Anh quát to nhưng không phải để nói với cậu mà là nói với chính mình. Hôm nay anh thực sự không bình thường, nhưng vì không dám đi tìm hiểu nguyên nhân cho nên anh bắt buộc chính mình phải quên chuyện hôm nay.

  "Dạ. Tôi sẽ quên!"  

 "Lại đây mát xa cho tôi." Cách tốt nhất là lấy cái uy của ông chủ ra để không phải nghĩ nhiều.

  "Cậu chủ không muốn ăn cơm hả?" Chưa thể chắc chắn anh đã hết giận, cậu không dám đến gần. 

  "Tôi còn cả đống việc cần xử lý, trong lúc tôi ăn cơm cậu đứng một bên mát xa để không lãng phí thời gian." Trong khi trước đó anh đã lãng phí đến một tiếng đồng hồ. 

  "Dạ." Thấy anh ngoắc ngoắc ngón tay, cậu đành nuốt ực sự sợ hãi từ từ bước lại gần.

  "Nhanh lên, đồ ăn nguội hết rồi." Anh quát to rồi đi đến sofa. Rõ ràng là anh ăn hiếp cậu cho nên đồ ăn mới nguội, bây giờ lại bắt cậu phải nhanh chân, đúng là xấu xa mà. Yoseob chửi mắng anh trong bụng nhưng cậu vẫn bước nhanh hơn theo đúng ý anh.

  Sau khi ngồi xuống ghế, Junhyung bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình. Thực sự phải nói rằng đồ ăn cậu nấu ngon nhất, sau này anh sẽ gọi cậu đến công ty nấu cơm để anh khỏi phải ăn thứ cơm hộp khó nuốt. Dù bao tử đang kêu réo nhưng Junhyung ăn rất tao nhã còn Yoseob đứng sau lưng ngoan ngoãn mát xa cho anh. Cùng lúc được hưởng thụ hai sự sung sướng, anh thích thú tới mức quên cả việc đã quá giờ cơm trưa.

   "Cậu chủ."

   "Chuyện gì?" Vì đang no nê và sảng khoái nên giọng nói của anh trở nên dịu dàng.

   "Chuyện anh bị trĩ và táo bón tôi sẽ giữ bí mật, không nói cho ai biết đâu." 

   "Cậu lại chọc tức tôi hả? Cậu..." Đúng lúc anh nổi cáu thì cậu nhắm nghiền hai mắt ngủ khò trên vai anh làm Junhyung vừa tức vừa thương. 

   "Đứng mà cũng ngủ được. Cậu thật là..." Đang định mắng thì sực nhớ ra tối qua cậu đã bận rộn đến khuya sau đó phải mát xa cho anh cả đêm, bây giờ cậu lại còn đến đây nấu cơm và tiếp tục mát xa cho anh, chắc chắn vẫn chưa ngủ đủ giấc, cơn giận dữ trong anh bỗng chốc xẹp xuống. Thả đũa, anh nhẹ nhàng gỡ hai tay cậu đang đặt trên vai anh ra rồi rời khỏi ghế bế cậu bước lại đặt xuống sofa. Anh không đi làm việc mà ngồi xổm bên ghế nhìn vào gương mặt ngây thơ đáng yêu. 

   "Rốt cục trên người cậu có ma lực gì mà hết lần này lên lần khác khiến tôi nổi thú tính với cậu?" Vuốt nhẹ hai má phúng phính, anh không thể hiểu nổi bản thân, cảm thấy mình không bình thường. 

   "Không biết đã bao lâu rồi tôi không nạt nộ người khác và còn ăn hiếp họ? Tôi nhớ lần cuối cùng tôi chọc cho một đứa con nít khóc là năm tôi tám tuổi. Cậu tài thật đó." Nhớ lại những hành động của mình, anh cười khẽ, lắc đầu. Một người đàn ông đã 30 tuổi còn chọc ghẹo người khác, mặc dù cảm thấy không hợp chút nào nhưng trong lòng lại trào dâng thứ cảm xúc ngọt ngào. Anh nhếch môi cười đứng dậy cởi áo vest đắp cho cậu để cô không thấy lạnh.

   "Ngủ đi, chuyện ngày hôm nay xin hãy tha thứ cho tôi."

  *** Sau chuyện xảy ra ở phòng làm việc, Junhyung nhận ra anh càng ngày càng chú ý đến cậu. Chỉ cần có thời gian, anh sẽ đi tìm cậu rồi bước lại gần để cậu nhìn thấy anh, và cũng là để được nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cậu. Khi cậu tập trung làm việc mà không nhận ra sự có mặt của anh, anh sẽ tìm lý do nào đó để bắt chuyện với cậu nhằm thu hút sự chú ý của cậu.

  Như lúc này, dù biết cậu đang bận rộn lau cửa kính nhưng anh vẫn chạy lại nói chuyện với cậu: "Tôi muốn uống nước trái cây." Anh lên tiếng để cậu biết sự tồn tại của mình. 

  "Anh muốn uống nước trái cây gì?" Cậu ngừng lau. 

  "Hỗn hợp các loại trái cây."

  "Anh có thể chờ một chút được không? Tôi đang lau kính, chờ một chút nữa thôi." 

  "Tôi muốn uống bây giờ." Anh cắt ngang, không thích việc cậu cứ dán mặt vào cửa kính. Đồ độc tài! Cậu liếc mắt nhìn anh một cái, bỏ khăn lau kính xuống, sau đó đi cà rề vào trong bếp. Junhyung cũng đi theo sau. 

  "Tôi không thích ăn nho, cho nhiều táo, cho thêm mật ong, đừng bỏ nhiều đá, một ít là được." Anh nói một lèo. 

  "Dạ dạ dạ." Cậu lấy đống trái cây từ trong tủ lạnh ra đúng ý anh sau đó lấy máy xay sinh tố để trên bàn. Junhyung không ra khỏi phòng mà đứng một bên nhìn cậu gọt trái cây. Không hiểu tại sao anh rất thích nhìn cậu làm việc nhà. Khi cậu tập trung làm bất kỳ việc gì anh đều không thể dời mắt đi đâu được, nhất là khi cậu đối mặt với những vết bẩn cứng đầu nào đó, nghiến cả răng để chùi hoặc giặt cho sạch làm anh phải bật cười. Anh chưa bao giờ thích nhìn người khác làm việc nhà. Lạ thật.

  "Mặt cậu dính cái gì đỏ đỏ." Anh đột ngột nói.

  "Ở đâu vậy?" 

  "Ở đây." Anh bước lại gần đưa tay lên má cậu. Bị bàn tay lạnh chụp lên má, những hành động khủng bố ngay lập tức tái hiện lại trong đầu khiến cậu nhớ lại chuyện lần trước bị anh ăn hiếp, cậu đứng tách ra ngay.

   "Anh lại muốn véo má tôi nữa phải không?" Cậu lớn tiếng hỏi.

  "Làm gì có." Anh đáp.

  Cậu không còn tin anh được nữa. "Cậu chủ bận rộn lắm mà phải không? Anh đừng nên lãng phí thời gian của mình nữa, đi làm việc đi."

  "Hôm nay là Chủ nhật, tôi nghỉ." 

  "Vậy anh đi coi ti vi chứ đứng trong này làm gì?" Cậu muốn đuổi anh ra khỏi phòng bếp. 

  "Tôi ở đây có làm gì cậu đâu?" 

  "Anh ở trong này chắc chắn là có âm mưu. Anh muốn ăn hiếp tôi nữa đúng không?" Lúc phỏng vấn thì lạnh lùng nhưng hóa ra lại là một kẻ xấu xa, trên ti vi báo chí đều nói rằng đây là một người đàn ông nghiêm túc đúng là nhảm thật

  . "Cậu nghe tin đồn về căn biệt thự này chưa?" Anh đột ngột chuyển đề tài. Nhìn vẻ mặt anh bí hiểm, Yoseob ngây thơ chú ý ngay.

   "Tin đồn gì?" 

  "Nghe nói trước đây căn biệt thự này là của một cặp vợ chồng, cô vợ là một người phụ nữ đảm đang dịu dàng còn ông chồng là một kẻ trăng hoa bay bướm. Tối nào cô vợ cũng ở nhà nấu những món ngon nhiều dinh dưỡng chờ chồng nhưng anh ta không về nhà mà đi bồ bịch trai gái. Hậu quả là cô vợ không chịu đựng nổi sự phản bội của chồng, có một ngày kia, chị ta đã cắt cổ tay tự tử ngay trong phòng bếp." Nghe được cái kết khủng khiếp, Yoseob sợ quá la to.

   "Anh đừng có xạo."

   "Tôi xạo cậu làm gì, cậu không tin thì đi hỏi người ta đi, nghe nói ông Park từng nhìn thấy bóng ma của một người phụ nữ trong phòng bếp này." 

   "Anh đừng có xạo, anh đừng có xạo." Cậu càng nghe càng run lẩy bẩy, đột nhiên có cảm giác lạnh xương sống. Trong phòng bếp này thực sự có hồn ma sao?

   "Tin hay không là tùy cậu." Nói xong, anh cầm chai nước đi thẳng ra cửa. 

   "Cậu nói tôi ở trong này làm phiền cậu, vậy tôi ra ngoài xem ti vi."

   "Cậu chủ!" Cậu bỏ quả táo đang gọt dở chạy ngay lại níu áo không cho anh đi ra ngoài. 

   "Sao vậy?" Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu.

   "Tôi..." 

   "À, ép xong nước trái cây làm sandwich cho tôi. Tôi đói rồi." Nói xong, anh bỏ tay cậu ra làm bộ như muốn đi ra ngoài.

   "Cậu chủ!" Cậu lại bám chặt lấy anh.

   "Anh đang rãnh mà đúng không? Tôi ở đây một mình buồn lắm, hay anh ở đây nói chuyện với tôi nha."

   "Không được, tôi mà ở đây cậu lại nói tôi ăn hiếp cậu." Cậu ngước gương mặt đáng thương lên nhìn anh. 

   "Tôi sẽ không nói như vậy nữa. Anh ở lại đi." Thấy cậu sợ tới mức sắp khóc, anh đột nhiên cười phá lên. Cười xong, anh cúi đầu thì thầm vào tai cậu. 

  "Lúc nãy tôi lừa cậu đó."

  "CÁI GÌ?"

  "Không có tin đồn gì cả, cũng không có hồn ma, biệt thự này xây mới." Nghe anh nói xong, cậu sửng sốt mấy giây sau đó mới phản bác lại.

   "Anh lại ăn hiếp tôi, vậy mà nói không có âm mưu. ĐỒ LỪA ĐẢO!" Cậu định thụi anh một cú. Một tay giữ hai tay cậu, tay còn lại bóp má cậu. 

   "Tại cậu rất dễ lừa!" 

   "Anh lại bóp má tôi." Cậu muốn đánh đấm nhưng hai tay đã bị anh giữ chặt, cho nên chỉ có thể la hét. 

   "Tôi thừa biết anh luôn có âm mưu, và lần nào cũng muốn ăn hiếp tôi. Anh là đồ ở ác!" 

   "Ở ác mới sống lâu." Nhìn trong mắt cậu là anh, không hiểu sao anh lại cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng. Anh thích cậu chỉ nhìn một mình anh. 

  "Đừng có véo, đau lắm." Cậu đá đá chân.

  "Cậu phải làm việc cho cậu chủ xấu xa này cả đời." Anh lơ đãng thốt ra một câu. Khi hiểu được ý nghĩa câu nói đó, anh hơi giật mình nhưng không ghét điều đó. Qua mấy ngày sống chung với cậu, anh không thể hiểu được cảm giác của anh với cậu là gì.

   "Gì? Tôi không muốn, anh là đồ hư hỏng..." 

   "Cậu nói cái gì? Cậu dám nói tôi như vậy hả?" Lần trước anh đã cảnh cáo cậu không được cãi lại thế mà bây giờ cậu vẫn không chịu nghe lời.

   "Anh là đồ hư hỏng... Á! Đau quá! Anh lại ăn hiếp tôi. Đồ tồi."

end chap 3

cmt ý kiến cho mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro