Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt.

"Cậu rốt cuộc có bằng lòng hay không? " Đối phương phẫn nộ đập bàn, tiếng động khiến những người khác trong nhà hàng chú ý. Vương Nguyên nhìn thấy bồi bàn đã chỉ trỏ nhau về bàn này.

Thở dài một hơi, cậu rất không mong bị chú ý như thế. "Tôi bằng lòng, nhưng tôi nói rồi, tôi muốn mười vạn."

Tô Văn Huy lạnh lùng cười, tên nhóc này quả đúng là mõm sư tử mà, đã tự coi mình chính là một mặt hàng, lại dám áp chế anh ta? Hừ, không biết tốt xấu! "Tôi muốn cậu rời khỏi Vương Tuấn Khải, cậu tốt nhất làm theo lời tôi, còn không nghe thì tôi không đảm bảo sẽ không có chuyện gì đâu đó."

Vương Nguyên có chút kinh hãi. Hôm nay Tô Văn Huy đến tìm cậu, vừa mở miệng đã nói muốn cậu rời Vương Tuấn Khải, đi khỏi thành phố này, xem ra anh ta vô cùng quan tâm hắn, cho nên Vương Nguyên mới tưởng gặp may mà đưa ra điều kiện là mười vạn, kỳ thật cái giá này với đám nhà giàu đó thì có thấm tháp gì, vì sao Tô Văn Huy này lại không bằng lòng?! Cậu chính là một tên tiểu nhân hám lợi đó, vì sao chỉ bỏ có chút tiền như thế là có thể đuổi cậu mà Tô Văn Huy lại không muốn?!

"Tôi... Tôi nói, chỉ cần anh đưa cho tôi mười vạn... Tôi lập tức đi, ngay lập tức, sẽ không do dự!"

Tô Văn Huy cười lạnh trong lòng. Tuấn Khải à Tuấn Khải, một tên nghèo hèn ham tiền bên cạnh anh mà cũng dám giở giọng với tôi sao?! Thế gian họ cười đó!

"Một câu thôi, cậu có bằng lòng hay không ?!"

Mặc dù có hơi sợ, nhưng Vương Nguyên vẫn là lắc lắc đầu. Mười vạn, cậu nằm mơ cũng mơ thấy mười vạn! Lần này phải đánh cược một phen!

"Được lắm." Tô Văn Huy cười cười, lập tức kêu bồi bàn đến dọn dẹp, rồi mới đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Vương Nguyên thần người mãi mới bình tĩnh lại, hơn nửa ngày toàn thân mới lấy lại sức, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Đây là lần đầu cậu tống tiền, vì vậy có chút chán ghét muốn chết. Lúc cậu đi ra khỏi nhà hàng, mặt trời chói chang, đã là ba giờ chiều rồi. Cậu ngơ ngẩn nhìn xung quanh một hồi, không biết nên đi đâu cho phải. Không muốn đi làm buổi chiều, không muốn về nhà, nhưng lại chằng có chỗ nào để đi, để về nữa.

"Chính là nó!"

Vương Nguyên quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị mấy người đàn ông chụp bao tải vào mặt.

Ngay giữa ban ngày, cậu bị bắt cóc ?!

"Các người muốn làm gì!?" Vương Nguyên choáng váng tỉnh táo lại, lập tức hỏi bốn người đàn ông trong xe. Tất cả đều là những gương mặt xa lạ.

Cậu chưa bao giờ đắc tội với ai, vì sao họ lại bắt cóc cậu?! Cha cậu thì quá nghèo, muốn bắt thì phải bắt con nhà giàu chứ! Những người này có lầm không ?  "Này, tôi nói cho các các anh biết, nhà tôi nghèo lắm, các anh bắt cóc tôi cũng không kiếm được tiền chuộc đâu! Tôi... A ư ư... ưm..." Cậu còn chưa nói hết đã bị nhét giẻ vào miệng.

Miệng bị chẹn đau muốn chết, cậu ý thức được hiện giờ sáng suốt nhất chính là im lặng ngồi yên, cố gắng giữ vững tỉnh táo, miễn đừng khiến họ đánh cậu là được.

Đúng là thói đời mà!

Xe chạy không lâu sau đó thì ngừng lại. Vương Nguyên đang âm thầm chán nản khi không nhớ được đường đi, liền bị lôi xuống xe.

Vương Nguyên bị mang vứt vào một kho hàng, ngã dúi dụi trên mặt đất.

Cho đến giờ phút này, cậu mới thực sự thấy sợ hãi, những người này... Mục đích rốt cuộc là gì ?

"Sao rồi, cảm giác bị đè trên mặt đất có tốt không? Hử?"

Giọng nói này... Cậu giãy dụa ngẩng đầu lên... Là Tô Văn Huy! Là hắn!

Vương Nguyên toàn thân run rẩy, Tô Văn Huy rốt cuộc muốn làm gì ? Cậu nhớ tới chuyện vừa rồi, toàn thân chấn động, lập tức không do dự mà hô to: "Tôi bằng lòng với anh, tôi cái gì cũng bằng lòng, anh thả tôi, thả tôi đi !" Cậu liều mạng muốn đứng lên, bàn chân trên lưng lại ấn chặt xuống, cậu căn bản bị ép không dậy được. Vương Nguyên sợ hãi, cảm giác phải cúi đầu chịu miệt thị này làm cậu sợ muốn phát điên rồi. Hiện tại không chỉ nói là muốn cậu bằng lòng với Tô Văn Huy, mà muốn cậu đưa mười vạn cậu cũng chịu!

Tô Văn Huy cười lạnh, "Đã muộn rồi, hiện tôi không muốn làm loại giao dịch đó với cậu nữa." Anh ta đi quanh Vương Nguyên một vòng, "Cậu thật quá hèn nhát, mới có chút xíu như vậy đã đủ dọa cậu sao? Tôi thực nghi ngờ khả năng nhìn người của Vương Tuấn Khải đó, dù cho có nói là để lên giường, tốt xấu gì cũng nên chọn người khá một chút chứ, sao lại kiếm cái loại rác rưởi như cậu!"

Vương Nguyên cầu xin:"Thả tôi đi, thả tôi đi mà!"

Tô Văn Huy không quan tâm, tiếp tục nói: "Nhìn xem bốn cậu này, bọn họ là do ông chủ nhà họ Vương cho tôi mượn đó, cũng chính là cha của Vương Tuấn Khải, ông ấy vô cùng phản đối việc Vương Tuấn Khải ở bên ngoài làm bậy, nên bất kể thế nào cũng muốn tôi loại bỏ cậu, vì vậy giao bốn người này cho tôi. Cậu nói tôi nên làm gì đây ?"

"Xin anh, thả tôi..."

"Để tôi nghĩ coi... Vương Tuấn Khải tính ưa sạch, nếu tôi để bốn người này giày vò cậu, anh ta hẳn sẽ không còn muốn cậu nữa nhỉ?"

Vương Nguyên mở to hai mắt: "Anh nói gì? Buông, buông ra!" Chưa từng có cảm giác sợ hãi thế này, nghe xong cậu liền giãy dụa mạnh, "Buông ra, buông ra!" Nói cái gì cũng không thể để bí mật về cơ thể cậu bại lộ trước mặt nhiều người như vậy được!

"Bốn người cứ làm đi, tuy là làm với con trai có chút khó xử, nhưng mà nhiệm vụ lần này hoàn thành tôi sẽ chi thêm tiền cho mấy người. Tiền là tôi tình nguyện chi, chứ không muốn tặng không cho loại người không biết xấu hổ này!"

"Không, không!"

Bàn chân giẫm lên lưng Vương Nguyên cuối cùng cũng bỏ ra, cậu loạng choạng đứng lên, lập tức bị bắt lại. Cậu bị đạp ngã ngay xuống đất, bốn người kia bước tới phía cậu ngày một gần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thảo