Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu Vương , sao lại đến nhà anh thế, hôm nay không cần đến công ty à?" Triệu Hải Xuyên cười chào đón cậu em họ Vương Tuấn Khải .

"Em mua cái cậu người lưỡng tính kia, một đêm." Vương Tuấn Khải ngồi xuống sofa.

"Đừng đùa!"

"Em với cơ thể cậu ta cảm thấy hứng thú mà." Vương Tuấn Khải cười cười.

"Nhìn không ra em có loại sở thích này đó, chú Ba cứ thế để mặc em sao."

"Ông ta có lèo nhèo, nhưng mà em chặn họng rồi, ông ta có muốn cũng không nói được, phải kệ em thôi. Anh mau cho em biết tình hình cụ thể đi."

Triệu Hải Xuyên xoa xoa tay, "Khi ấy cậu ta không muốn để anh kiểm tra, hơn nữa sắc mặt cha mẹ cậu ta cũng rất khó coi. Sau đó bệnh của cậu ta khá lên thì ra viện, cho nên tư liệu anh không có gì."

"Anh nghĩ em tin anh à?"

"Thật là, không cần phải hiểu nhau thế chứ." Triệu Hải Xuyên đưa ra một tài liệu. "Cho em."

"Ha ha, quả nhiên không hổ là anh lớn của em, được rồi, em về, tài liệu này em xem xong sẽ trả lại anh." Vương Tuấn Khải nói xong liền đứng dậy rời khỏi.

"Thằng nhóc này, cầm được đồ là bước ngay. Cẩn thận xíu, chỗ tài liệu đó là của riêng anh, rất quý giá đó!"

------

Tuy rằng rất không tình nguyện, Vương Nguyên  vẫn phải gõ cửa phòng Vương Tuấn Khải.

"Mời vào."

Cậu bắt đầu có điểm chán ghét giọng nói này.

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu của phòng kế hoạch mà thư kí Lưu bảo tôi đưa cho anh." Vương Nguyên dùng giọng điệu cứng ngắc nói.

"Là cậu?" Vương Tuấn Khải nhận tài liệu, "Thư kí Lưu đâu, sao lại là cậu?"

"Bà ấy vừa rồi đột nhiên tụt huyết áp, đang ở phòng nghỉ rồi."

"Sau này chuyện như vậy phải cho tôi biết trước, nếu không tiến độ công việc của tôi sẽ bị rối loạn."

Bị bệnh còn có thể báo trước sao, thật đúng là đồ tư bản máu lạnh!

"Sao vậy, còn chuyện gì sao?" Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cậu.

"Không, hết rồi, tôi ra đây." Vương Nguyên xoay người muốn đi.

"Chờ chút." Vương Tuấn Khải đứng lên, đi đến trước mặt cậu. "Tốt xấu gì cũng đã lấy tiền của tôi rồi, sao lại lạnh nhạt vậy..." Nói xong ôm lấy Vương Nguyên.

"Anh làm gì, buông ra!" Vương Nguyên né cái ôm, trừng mắt.

"Có khi chúng ta làm ngay tại đây đi." Vương Tuấn Khải cười.

Vương Nguyên mặt trắng bệch, "Ở trong này? Anh điên rồi! Tôi không đồng ý!"

"Việc này không cần cậu đồng ý, tôi thích ở đâu thì là ở đó..." Vương Tuấn Khải ôm cậu, hôn lên môi.

Nụ hôn dữ dội lấy hết không khí trong lồng ngực Trình Gia Nhạc, mặt cậu đỏ lên, hoàn toàn không ý thức tay Vương Tuấn Khải đã thâm nhập vào trong quần áo mình...

Bàn tay lạnh như băng đột nhiên tiếp xúc lên làn da ấm áp, Vương Tuấn Khải cảm thấy được cậu run rẩy. Hắn một tay ôm lấy eo cậu, một tay đưa lên đẩy hết những gì có trên bàn làm việc xuống đất.

"A!" Vương Nguyên quần áo đột ngột bị giật tung, ngay sau đó lưng cậu đụng phải mặt bàn lạnh ngắt, làm cậu giật nảy mình, sau cùng lý trí bị mờ mịt do thiếu không khí quay trở lại, cậu ý thức được sẽ không giữ được mình ở nơi này...

Cứ để anh ta làm vậy, ở đây hay chỗ khác cũng như nhau thôi, làm sao phải để ý làm gì. Cậu không mong sẽ được đối xử tốt.

Vương Tuấn Khải đã lột phân nửa quần cậu, ngay khi anh ta muốn cởi nốt quần lót, Vương Nguyên vẫn cố nén run rẩy hô to: "Dừng tay..."

Chính là cái tay kia vẫn như cũ không chịu dừng lại, Vương Nguyên cảm nhận nơi thầm kín kia dần dần lộ ra ngoài , nhô cao lên...

Vương Tuấn Khải tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhịn không đựơc mà kích động trong lòng. Cậu em của hắn cũng đã vận sức chờ phát động. Cái phần thân thể khác thường này làm anh ta thấy vô cùng kích thích. "Quả nhiên là cơ thể của người lưỡng tính, không tồi!" Không mong đợi, Vương Nguyên run rẩy còn nhiều hơn. Cậu dùng tay che mặt, không kêu lấy một tiếng. Nhìn bộ dạng này của cậu ta, Vương Tuấn Khải cảm thất cực kì hưng phấn. Anh ta đẩy đôi tay đang che khuất khuôn mặt cậu, khiến cậu phải nhìn thấy hai chân mình bị tách mạnh ra, rồi bị thứ công cụ to lớn đâm thủng chỗ kia trong nháy mắt... "A a...!" Tiểu huyệt hoàn toàn không được bôi trơn bị thứ cứng rắn đó đâm rách, khiến Vương Nguyên điên cuồng giãy giụa đẩy cơ thể về phía sau, nhưng mà Vương Tuấn Khải lại càng kẹp chặt cậu, cậu căn bản không còn chỗ trốn... Đau đớn kịch liệt cùng tủi nhục vô cùng khiến Vương Nguyên không nén nổi mà bật khóc. "A... Ô ô... Thả... tôi..." Cậu không ngừng lặp đi lặp lại câu này, giống như muốn làm giảm đau đớn của cơ thể, đáng tiếc đau đớn kia lại không hề ngừng lại. Vương Tuấn Khải chìm đắm mãi trong nỗi say mê cơ thể kia. Tiểu huyệt vừa khô lại chặt làm cho hắn cảm giác như bị cắn nát đến nơi, loại cảm giác này chẳng những không khiến hắn dừng lại mà còn tiến công mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, mỗi lần đều đưa vào thật sâu, ở dưới thân hắn, Vương Nguyên không hề chống cự. Tiểu huyệt càng ngày càng trơn... Là máu... cậu không biết mình bị hành hạ bao lâu, ngay khi cậu sắp hôn mê, côn thịt nóng bỏng đó cuối cùng cũng rời khỏi người cậu, nhưng đó cũng là khởi đầu cho sự giày vò khác – cậu bị lật sấp xuống, côn thịt kia ở ngay cúc huyệt phía sau tiến vào... "Không... Không... Tôi chết mất... Không...!" Trình Gia Nhạc sợ đến hét lên chói tai. Vương Tuấn Khải nhíu mày, chỗ này quả thật chặt quá, hắn không cách nào vào được. Nỗi tức giận trào lên trong , hắn đột ngột bế người trên bàn lên, đi vào phòng trong của văn phòng, rồi ném cậu ta lên cái giường trắng tinh. Rất nhanh, trên giường dây dính vài giọt máu tươi, nhìn rất ghê người. Điều này càng khơi dậy thú tính trong Vương Tuấn Khải, hắn cởi cà vạt ,đem trói hai tay Vương Nguyên lên đầu giường. Lại tách hai chân cậu ,trên làn da trắng ngần điểm màu đỏ tươi. Vương Tuấn Khải đem cái kia của mình đã trướng đến nổi gân xanh tiến vào huyệt động rách nát của Vương Nguyên, đưa đẩy vài cái rồi mới rút thứ đang dính máu ra hung hăng đâm vào cửa huyệt phía sau... Trước khi Vương Nguyên ngất đi , cổ họng khô khốc đã không nói ra hơi, cậu nhìn phần bên dưới của mình trào máu, cơ thể dường như bị xé làm hai nửa... Đom đóm nhảy múa trước mắt... Vương Nguyên rất lâu sau mới tỉnh lại. Cậu cảm thấy cơ thể từ trên xuống dưới đều đau, đặc biệt là chỗ hai huyệt kia, hơi di chuyển một chút là đau đến khó thở, tim ngừng đập. Vương Tuấn Khải không có lau rửa hộ cậu, mà thực tế cậu cũng không có nghĩ đến chuyện đó. May mà hắn lúc này không có trong phòng, nếu không cậu không dám chắc mình có dũng khí mà đứng dậy hay không. Vương Nguyên khó khắn bước xuống giường.

"Cậu tỉnh rồi à ? "
"A..." Cậu bị giọng nói bất ngờ làm cậu sợ đến ngã ngồi trên giường, miệng vết thương bị đè ép làm cậu đau đến chảy nước mắt. Không thể khóc, không thể khóc trước anh ta! Cậu nuốt ngược nước mắt vào trong... "Đừng hy vọng tôi sẽ giúp cậu." Cậu nghe rõ Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, khiến cậu thấy hụt hẫng. Cậu ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông kia, rồi cắn răng đứng dậy. Cậu mặc kệ ánh mắt hắn mà đi khập khiễng vào phòng tắm. Cuối cùng cũng bị người khác nhìn thấy chỗ đó, cậu lúc này mới chảy từng giọt nước mắt. Bán mình thì phải chịu thế này sao?! Anh ta làm thế này có khác gì cưỡng bức! Chết tiệt, đau muốn chết! Lau khô nước mắt, cậu tắt vòi hoa sen. Sau đó Vương Nguyên trở về nhà. Đêm đó cậu đau không chịu nổi, đành lén đến một phòng khám tư. May mắn bác sỹ phòng khám này không có hứng thú với cơ thể cậu, nhưng khi cậu nằm trên giường, mở hai chân để người ta bôi thuốc, lại không kiềm chế được mà run lẩy bẩy. "Bị cưỡng bức sao?" Vị bác sỹ sắc mặt không đổi hỏi cậu. Cậu không trả lời.

"Cậu tốt nhất nên đi tố giác, đừng dung túng tội phạm."
"Xin ông... Đừng nói nữa!" Vương Nguyên lặng lẽ lau giọt nước mắt vừa chảy ra. Thế là vị bác sỹ không nói thêm nửa câu nào nữa. Không lâu sau đó, vết thương của cậu cũng khỏi hẳn. Trong thời gian dưỡng bệnh cậu không đi làm. Cha mẹ hỏi cậu bị gì cậu nói bị giảm biên chế. Cậu còn bốn vạn chưa lấy, trước mắt cậu đi gặp Vương Tuấn Khải một chuyến.

Cậu trước tiên gọi cho hắn ,
"Đúng, tôi còn chưa đưa nốt cậu tiền."
Cậu hận thấu xương giọng nói này, cậu trong lòng tưởng tượng vô số lần dùng dao đâm nát hắn ta. "Cậu tới nhà tôi lấy đi, nhà tôi ở XXXXX." Vương Nguyên phẫn nộ nói: "Không, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh chuyển tiền cho tôi!" "Muốn thì tới mà lấy!" Cạch một tiếng, điện thoại bị ngắt. Cuối cùng Vương Nguyên cũng tự hết hy vọng về số tiền kia. Sau này dù hối hận thế nào, cậu cũng sẽ không đi tìm Vương Tuấn Khải. Cậu nghĩ cuộc đời mình không có khả năng kết hôn như người bình thường, bởi vì mỗi lần nhắm mắt lại, chuyển động trước mắt cậu đều là cảnh tượng đầm đìa máu buổi chiều hôm đó, rồi sau đó lại bị Vương Tuấn Khải hành hạ cả đêm trong phòng ngủ. Trong đêm tối, cậu ôm chặt mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thảo