Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG CUỐI:

-Bạch Hiền!

-Dạ, cô chủ?

-Chị phải đi công tác ở Hàn Quốc 5 ngày! Ở nhà em với chị Lý nhớ trông nom Xán Liệt hộ chị nhé! Có gì cứ gọi cho chị!

-Dạ! Khi nào cô chủ đi?

-Chiều nay!

-Dạ! Em đi học nha cô chủ!

——————–

-Bạch Hiền! Tối nay em có rảnh không?- Xán Liệt chống tay lên má

-Em phải ở nhà trông nhà, cô chủ đã đi công tác, chị Lý còn phải về nhà!

-Thật hay!

-….

-Sao hôm nay em không nói gì với anh hết vậy!

-Có gì cần phải nói sao cậu chủ?

Xán Liệt thấy biểu tình này của Bạch Hiền thật lạ! Suốt từ hôm qua đến giờ! Thật khiến hắn khó chịu vô cùng!

——————-

Bạch Hiền đã quyết định rồi, những gì cậu thấy hôm qua cứ quên đi! Cậu chỉ cần hoàn thành công việc của mình thật tốt là được, cứ lo lắng việc khác làm chi. Mỗi ngày cứ dậy sớm nấu cơm rồi đi học, xong lại làm việc nhà, cuối tháng lãnh lương, đó là mục đích khi cậu vào Phác gia mà! Đó mới là mối quan tâm hàng đầu. Nói như vậy không phải là cậu đang tự dối lòng mình không có yêu Xán Liệt, chỉ là…. yêu rồi để đó thôi!

-Bạch Bạch?

-Dạ?

-Mau đi theo anh!- Xán Liệt liền nắm lấy tay Bạch Hiền kéo xuống phòng khách. Cảnh tượng ở phòng khách làm Bạch Hiền có chút bất ngờ. Một hình trái tim lớn được xếp bằng những cốc nến đang cháy hồng. Xán Liệt đang đứng giữa hình trái tim đó, miệng cười toe toét:

-Để có được buổi tối hôm nay, anh đã suy nghĩ rất kĩ đó! Lại phải học thuộc rất nhiều… Bản thân anh không phải là người lãng mạn, em cũng không thích những gì quá cầu kì.. cho nên…

E hèm!

-Cho nên… Bạch Hiền! Anh yêu em, hãy làm người yêu anh nhé?

-Hở?- Bạch Hiền có điểm giật mình. Cái câu mà cậu chờ anh nói biết bao nhiêu lâu kia, cuối cùng anh đã nói rồi! Nhưng mà…

.

.

.

… cảm giác không vui, không hồi hộp hay bất ngờ. Hoàn toàn không giống những gì cậu đã tưởng… không gì cả…

-Bạch Hiền?

Trong đầu cậu liền xuất hiện hình ảnh Xán Liệt cùng nữ sinh kia mới vừa hoan ái hôm qua, thế mà hôm nay lại nói yêu cậu! Có phải là đang lừa dối cậu hay không!

-Cậu chủ…!

-Hửm?

-Cậu có biết làm vậy là độc ác lắm không?

-Sao cơ?

-Cậu định lừa dối em theo cách này sao? Cậu muốn làm, em liền cùng cậu làm! Mỗi tháng chính là đều ngửa tay chờ tiền lương của nhà cậu! Cậu muốn dùng em làm đồ chơi để thỏa mãn cậu, em cũng không hề phản đối, tất cả chỉ mong có tiền gửi về cho cha mẹ ở dưới quê!

-Cậu có biết… Chính là vì em thích cậu! Cho nên mới luôn muốn làm cậu vui lòng! Em chưa bao giờ dám đòi cậu phải đáp lại tình cảm của em. Lừa em làm chi? Hay cậu thấy thân thế của em thựcthấp hèn nên muốn vui đùa với tình cảm của em để giải sầu!

-Bạch Hiền…! Anh thực không hiểu em nói gì! Anh yêu em là thật! Anh không hề lừa dối em!

-Là cậu chủ không nhớ hay là cậu đang giả vờ vậy? Hay việc đó là quá đỗi bình thường đối với cậu cho nên cậu không cần để tâm!

-Em đang nói gì vậy! Có chuyện gì em phải nói cho anh chứ! Em cứ nói như thể mọi chuyện là do anh vậy! Anh thực không hiểu nổi sao em lại nổi giận với anh nữa!

-A! Xin lỗi cậu chủ! Là do em! Cả thảy là do em! Nói rồi Bạch Hiền quay lưng đi thẳng.

-Bạch Hiền!

Bạch Hiền chẳng thèm quay đầu lại nhìn Xán Liệt, bản thân cậu rất tức giận, tức đến nỗi nước mắt muốn trào ra ngoài luôn rồi…!

Xán Liệt tức giận đá bay hết những cốc nến, hắn hậm hực lấy xe đi ra ngoài.

Lại nói về Bạch Hiền, sau khi Xán Liệt đi, cậu cũng quay lại phòng khách xem qua một chút rồi thu dọn, những gì cần suy nghĩ đã nghĩ hết rồi, đau lòng thì cũng đã đau rồi! Cậu không muốn quản những chuyện thế này nữa. Kì thực cậu cũng không nghĩ hắn sẽ bày ra cái trò chơi tỏ tình này, xem ra hắn cũng rảnh rỗi. Thực tức! Yêu cái tên hỗn đản ấy làm gì! Toàn đem mình ra làm trò đùa! Lần này đùa lố quá rồi đó!!! Hầy! Đã bảo không muốn nghĩ đến chuyện này rồi mà!!!!

-Thực ra…. lúc nãy nhìn hắn cũng có vẻ thành ý… không giống đang lừa mình. Thôi bỏ đi…! Mình đang mơ mộng hão huyền cái gì vậy!

——————

-Awww, hôm nay mày lại thích uống rượu ở ngoài lề đường hả! Mặt lại chán đời thế kia! Mới thất tình hay sao a!

-Ơ hay! Phải thất tình mới được uống rượu này sao!

-Phác công tử của Phác thị ra đây uống mà là lạ chứ! Bình thường toàn vào bar hạng sang, tất nhiên phải có chuyện!

-….- Xán Liệt cười giễu.

-Sao nào? Có chuyện gì mau kể đi!

-Bạch Hiền… Em ấy từ chối tao rồi!

———————–

-Alô?

-Em mau xuống đây khiêng xác Xán Liệt vào nhà giúp anh với!

-Làm sao thế này!

-Hắn uống say quá đó mà!

-Em cám ơn anh!

-À Bạch Hiền! Cho anh tò mò một chút nhé?

-Dạ?

-Xán Liệt có kể cho anh nghe hết rồi! Thực ra em giận hắn chuyện gì!

-…..

-Anh mà em còn không tin sao!

-Dạ là…. Em đã nhìn thấy cậu chủ cùng một nữ sinh ngày hôm qua…

-A!- Chung Nhân vỗ tay một cái. Anh biết rồi!

-Là em không biết! Hắn chính là rất thích em, nhưng khi ở gần em lại luôn phát tiết…. cho nên mới không biết thích em vì tình yêu hay tình dục!

-Sau đó?

-Sau đó anh đã sắp xếp cho hắn cùng một nữ sinh, cho hắn tự suy ngẫm.

-Ưm ưm ưm….!

-Ha! Xán Liệt…!

-Hứ! Buông ra!

-Có chuỵên gì vậy?

-Không có chút cảm giác nào!

-Là do em làm chưa tốt nên anh không thíc sao?

-Tôi đi về!

RẦM!

-Là vậy đó! Xán Liệt hắn là người tốt! Hắn thật sự yêu em! Cho nên lúc em nói ra mấy lời đó, hắn đã bị tổn thương!

-…

-Lúc trước…là anh cũng có thích em..!

-Em biết.

-Nhưng Xán Liệt cần em hơn anh!- Chung Nhân mỉm cười.

-Em hãy đối xử với hắn tốt một chút!

-…

-Thôi anh về đây! Gặp em ở trường nhé! Ngủ ngon!

-Em cám ơn anh!

Bạch Hiền nghe được những lời này trong lòng vô cùng xúc động, cảm thấy như nắng hồng trước mắt! Bỗng dưng muốn ôm chặt người kia vào lòng, muốn nói cho hắn biết cậu yêu hắn nhiều thế nào! Xán Liệt của cậu, là một chàng trai ngốc đáng yêu nhất trên đời!

————–

Nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn phòng của Xán Liệt, chim ngoài vườn lại thi nhau hót ríu rít, ngày hôm nay thật đẹp! Cảnh đẹp khiến nam nhân nằm trên giường trông cũng thật thanh tú. Hắn vừa tỉnh dậy nhưng đầu lại đau như búa bổ nên hiện tại chưa thể làm chủ tình hình hiện tại.

-A…. Đây là phòng của mình mà!- Hắn xem ra đã tỉnh táo hơn chút rồi.

-Cậu chủ đã tỉnh rồi sao?- Bạch Hiền nhẹ nhàng bước vào, trên tay bưng một tô cháo và một vài viên thuốc.

-Hôm qua anh chỉ nhớ đã đi uống với Chung Nhân…..-Xán Liệt hạ thấp giọng hết sức có thể, chuyện tối qua hắn vẫn không quên..

-Sau đó anh say mèm đến bất tỉnh, mùi rượu bốc lên nồng nặc làm em buồn nôn đến mấy lần. Nhưng cũng đã thay xong quần áo và lau sơ người cho anh!

-…

-Xin lỗi đã làm phiền em… Em không chịu nổi mùi rượu mà vẫn phải chăm sóc cho anh…

-Không sao, nhiệm vụ của em mà! Hôm nay em đã xin nghỉ cho anh, anh xem ra là không thể học trong tình trạng thế này! Ăn xong anh nhớ uống thuốc giảm đau!

-Anh biết rồi…!

Nhìn bộ dạng của Xán Liệt lúc này, Bạch Hiền không thể nhịn cười mà ôm chặt lấy hắn! Được cậu ôm hắn vô cùng bất ngờ, rõ ràng hôm qua…

-Chung Nhân đã kể cho em hết rồi!

-Thật sao?

-Ưm! Cậu chủ à, em yêu anh! Yêu anh rất nhiều!!

-Thật sao?

-Nhiều lắm lắm luôn!

Hắn vui sướng ôm chặt lấy cậu, thực muốn bế cậu lên xoay vòng vòng, muốn la to lên cho cả thế giới cùng biết Xán Liệt yêu Bạch Hiền! Cát trắng phủ khắp bờ biển kia cũng không nhiều bằng chúng ra yêu nhau, khi nào không còn một hạt cát trên đời thì anh mới hết yêu em!

-Bạch Hiền! Anh cũng yêu em!

——————-

-A..A! Cậu chủ à! Cậu vẫn còn muốn nữa sao!

-Ai bảo em dám hiểu lầm anh! Hôm nay phải gấp đôi mọi hôm!

-AA.. mai em còn phải đi học!

-Vậy làm cho mai em nghỉ học luôn!

-AAAAAAAAAAAAA!

HẾT CHƯƠNG 04.

——-----TOÀN VĂN HOÀN——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro