CHAPTER 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tách*

Ánh sáng chợt lóe lên trong phòng khiến cho Diệc Phàm và Lộc Hàm quay nhìn, cả hai đều đưa tay lên vì chói mắt... một thứ ánh sáng cực chói, để sử dụng quay hình trong phòng tối, rọi thẳng đúng cái giường hình tròn, không còn màn voan phủ, nhưng nó cũng toát ra một vẻ đẹp của sự lãng mạn bởi những chiếc chuông xinh xắn chờ gió đến...

Trong cái phòng kín này thì làm gì có gió, vậy để những chiếc chuông đó kêu vang vang, chỉ có một cách duy nhất mà thôi... Diệc Phàm gượng cười, nụ cười xót xa. Cánh cửa phòng kêu kẽo kẹt, mở ra... lần đầu tiên nó được mở ra như thế.

-" Suỵt! Chúng ta bắt đầu làm việc!"

Tiếng nói khẽ khàng của Scaresrow lại khiến cho Diệc Phàm cảm thấy sợ. Scaresrow khệ nệ ôm một đống đồ, hắn chuẩn bị, vừa làm hắn vừa nói...

-" Diễn viên chuẩn bị, quay cảnh đầu tiên!"

Scaresrow cúi xuống ghi lên tấm clapperboard cảnh quay, rồi ngẩng lên...

-" Xong chưa, màn dạo đầu của Feeling bắt đầu!"

*Cách*

Tiếng dập của tấm clapperboard không lớn vậy mà làm cho Diệc Phàm và Lộc Hàm giật mình...

-" Vào chổ nhanh!"

Lộc Hàm đứng dậy trước, sau đó đến Diệc Phàm, cả hai không phản kháng và đang suy nghĩ gì thì chẳng thể biết. Cả hai nhìn thấy Scaresrow đứng sau cái máy quay nhỏ, hắn hạ giọng:

-" Ngồi xuống, hai tụi bay cao như thế ra khỏi khung hình rồi!"

Cả hai ngồi xuống đuôi giường, thấy Scaresrow đi đến, hắn dừng lại nhìn xuống, cả hai theo quán tính đưa tay lên che lại cùng khép chân, gã thở ra, lại hạ giọng, có vẻ kiên nhẫn.

-" Tao đã nói phải cạo hết rồi mà, như thế này làm bẩn khung ảnh của tao có hiểu không, dao đâu, hay tụi bay muốn tao cạo cho tụi bay, thật mất thời gian, làm sớm nghỉ sớm có phải tốt hơn không?"

Rồi Scaresrow quay đi tìm con dao cạo, Diệc Phàm chồm lên, nhưng chưa kịp gì thì gã quay lại... Rất nhanh nhẹn gã đưa chân lên, lại một cú đá, Diệc Phàm bay thẳng lên giường, nằm ngã ngửa, gã lao đến túm lấy cổ Lộc Hàm, siết mạnh...

-" Tao đã nói rồi, mày phản kháng thì thằng này sẽ nhận lấy sự trừng phạt!"

Câu vừa dứt Scaresrow đè ngửa Lộc Hàm ra, bàn tay gã vẫn giữ chặt nơi cổ Lộc Hàm, khiến Lộc Hàm nghẹt thở đến nổi không thể làm gì cả, gã đưa tay mình lên vành tai của gã, trong ánh sáng cực chói, một vầng sáng lóe lên, lấp lánh của kim loại, gã đưa cái ánh sáng lấp lánh đó, đâm xuống, đúng ngay đầu ngực của Lộc Hàm...

-" Áh.................."

Lộc Hàm thét lên co người lại.

Diệc Phàm bật dậy xô mạnh hắn ra...

-" Mẹ mày!"

Scaresrow lùi lại...

-" Tao nói cho tụi bay biết, sức kiên nhẫn của tao không có thừa!"

Rồi quay đi...

-" Cho tụi bay 5 phút thảo luận, tao còn có nhiều cách để tụi bay vâng phục đấy!"

Diệc Phàm quay nhìn Lộc Hàm, đưa tay lên, rút cái kim to ra nơi đầu ngực Lộc hàm ra... không để lại dấu... hắn chỉ có thể trừng phạt như thế bởi hắn phải giữ thân thể của cậu và Lộc Hàm ư... Diệc Phàm ngửa mặt lên, đón nhận cái ánh sáng chói chang, như muốn làm cho mình mù lòa đi, để khỏi phải thấy bất cứ thứ gì nữa... cậu bật khóc...

-----

Trong căn phòng chỉ một ánh sáng chói lòa duy nhất ở giữa soi sáng hai thân thể không một mảnh vải, còn xung quanh chỉ là một màu tối đen, trong cái màu tối đó, một âm thanh vang lên...

*Cách*

-" Cảnh 1, Feelling!"

Mọi thứ như chìm vào sự tĩnh lặng... thời gian trôi qua thật chậm, rồi...

-" Màn dạo đầu, sao tụi bay cứ trơ ra như đá thế kia!"

.........

-" Đủ rồi nhe, đừng chọc cho tao điên đấy!"

.........

-" Mày là đàn ông, mày phải bắt đầu trước chứ sao để cho nó bắt đầu!"

.........

-" Diễn viên không nghe lời đạo diễn, trừ lương chúng bay nhé!"

-" Mẹ kiếp! Tao đếch biết làm!"

Giọng của Diệc Phàm.

-" Bản lĩnh đàn ông của mày đâu?"

-" Bản lĩnh của tao không phải để làm cái chuyện này!"

-" Thôi, ai cũng phải có lần đầu!"

-" Tại sao tao phải làm cái lần đầu này chứ?"

-" Vì mày đẹp trai, ăn ảnh!"

-" Ăn cái con mẹ mày, mày quay cho ai xem?"

-" Tao... thích thế!"

-" Đồ biến thái!"

-" Tao không những biến thái mà còn tâm thần nữa đấy, bọn chúng đã nói tao như thế, thôi nhanh nào, mày muốn nó ăn đòn nữa à? Lộn xộn quá, hôm nay tao nói nhiều hơn mọi lần rồi đấy!"

-" Mày câm đi!"

-" Mẹ mày, mày làm thì tao câm, tao thích mày nên mới ưu ái mày thôi đấy nhé!"

Scaresrow xuất hiện trong ánh sáng, hắn đưa tay lên, chạm vào cái cổ của Diệc Phàm siết mạnh...

-" Ngay từ khi tao thấy mày trên tạp chí BB, tao đã mê đắm mày, mọi thứ trên này đời này không bao giờ dành cho tao, và hiện tại, tao đủ lớn để biết tự tìm lấy cho mình, trông mày thật bắt mắt, chính mày đã quyến rũ tao, đơn giản thế thôi!"

Diệc Phàm kéo mạnh tay Scaresrow ra... nghe tiếp:

-" Tao không muốn tổn thương mày và nó, nếu như cả hai ngoan ngoãn, chỉ cần quay xong tao sẽ biến mất khỏi cuộc đời của hai tụi bay, tao hứa mọi thứ sẽ chỉ như là một giấc mơ, những hình ảnh tuyệt đẹp này là của riêng tao, tao không bao giờ cho ai hết, okay!"

Scaresrow rút tay quay đi, bước về chổ.

-" Nhưng mày phải làm sao cho tao hài lòng đấy!"

Diệc Phàm bực bội, những lời của hắn có đúng với sự thật không, hiện tại cậu cũng không biết làm gì khác hơn, cậu nhìn Lộc Hàm, dưới ánh sáng này... trên gương mặt trắng sáng mịn màng đó, đôi mắt Lộc Hàm có màu xám trong veo, cái mũi thon nhỏ, bờ môi hồng, tại sao cậu lại có vẻ đẹp của con gái, điều đó có phải khiến cho cậu phải nhận lấy điều này không... Diệc Phàm từ từ cúi xuống, nhắm mắt lại nào...

Lộc Hàm khép mắt lại, cậu không muốn phản kháng bất cứ gì, từ lâu rồi cậu đã biết khuất phục rồi kìa...

Diệc Phàm chợt run rẩy, đôi mắt khép lại thật dịu dàng, bờ mi thưa khẽ cong cong dinh dính bởi nước, khuôn mặt xinh xắn khẽ ngước lên, để cậu thấy rõ đôi môi trái tim gọi mời... đâu phải lần đầu... Diệc Phàm nghĩ, nhưng lần này không giống lần đó... thôi thì... coi như chúng ta tự cứu lấy nhau vậy...

Đâu phải chưa từng hôn ai, nhưng khi bờ môi Diệc Phàm chạm vào bờ môi của Lộc Hàm, cái cảm giác thật lạ... khiến cho Diệc Phàm hé miệng ra... cảm nhận cho thật rõ chỉ để cậu biết, đây chỉ là một sự bắt buộc... hoàn toàn không có ý muốn của cậu...

Lộc Hàm khẽ run người... không phải lần đầu cậu được người đối diện hôn môi, nhưng là lần đầu cậu được một thằng đàn ông hôn mình, cái cách của nó thật khác hẳn với con gái, nó đang tìm gì để cậu suy nghĩ, thật ở cậu có điều gì để mà nó tìm kiếm, nó và cậu cũng như nhau thôi, nhưng sao cậu lại cảm thấy phấn khích thế này, cách di chuyển hai bờ môi của nó có chút mạnh mẽ, chút dịu dàng, như cậu lúc trước từ từ thưởng thức một đôi môi căng mọng của một người con gái lọt vào tầm mắt của cậu... Giờ đây, cậu đang nhận lấy cái cảm giác được hôn như thế rồi, để mai này cậu có kinh nghiệm hơn sao... không... cậu hé miệng ra, vô thức đón nhận chỉ để xem cái lưỡi nó ra sao...

Diệc Phàm đẩy lưỡi của mình vào trong cái khoang miệng bé nhỏ, tìm kiếm... chỉ nhận lấy sự mềm mại uyển chuyển của cái lưỡi đấy đáp lại...

Cảm giác nào mà ta đang tìm... giữa hai thằng đàn ông có gì khác biệt... có đấy... cả hai đều cảm thấy... đầy sức hấp dẫn đến độ muốn hơn nữa...

Scaresrow khẽ nhếch môi, bởi khung hình của gã thật đẹp... đúng là sự lựa chọn của gã không sai lầm... ngọt ngào hơn tất cả mọi thứ... Hai gương mặt tuyệt đẹp chạm sát vào nhau, hai đôi mắt khép hờ, hai cái mũi cao cao, hai đôi môi quyện chặt, trao đi sự bình đẳng giữa hai tên đàn ông... những cánh tay vươn dài ra ôm chặt lấy nhau, bắt đầu một màn dạo đầu thật gợi cảm...

Bản lĩnh của Diệc Phàm thật sự không phải dùng vào việc này, nhưng bản năng của cậu thì lại khác, chẳng hiểu sao mình lại đẩy Lộc Hàm ngã ra giường... để thân chạm thân, không có gì cản ngăn lại... hoàn toàn không có cảm giác âm dương, hoàn toàn không gọi là một đôi, nhưng như sinh đôi vậy, bởi cậu không thể rời khỏi cái thân hình chỉ có sự mát lạnh mà cậu đang dùng thân mình chạm vào, đè chặt... lại khiến cho nơi đấy xuất hiện một cảm giác lâng lâng khó tả, nhận lấy hơi thở hổn hển, đôi mắt màu xám trong lại mở ra, như mặt hồ thu khi chiều về, ánh dương đã tàn, màn đêm buông xuống phủ lên mặt nước êm đềm đó, để cậu không thể rời đi, chỉ muốn tắm mình trong sự tĩnh lặng, cảm nhận sự mệt mỏi giữa cuộc đời này...

Lộc Hàm đưa tay lên... chạm vào khuôn ngực trước cậu, cậu đưa mắt nhìn... trước mặt cậu là một gã đàn ông với đôi mắt đen tuyền long lanh, đang giữ chặt cậu dưới thân, chỉ có những đừng nét cứng cỏi chạm vào làn da cậu, chỉ có một sức nặng hơn mọi lần, chỉ có nơi đấy quyện chặt vào nơi đấy, sản sinh ra cái cảm giác thật... đến nghẹt thở... cậu nhướng người lên, chỉ để tìm chút dưỡng khí, nhưng cái nhướng người của cậu lại khiến cả hai cậu nhỏ chạm sát vào nhau hơn ... không vừa đâu, một ổ khóa thì phải có chìa, nhưng giờ đây, thứ mà cậu cảm thấy đó không phải là ổ, cũng không phải là chìa... mà nó là một cặp thú nhỏ cùng nhau thức giấc...

Cái nhướng người của Lộc Hàm khiến cho Diệc Phàm khẽ rùng mình, toàn thân cậu những dòng máu liên tục chảy suốt dồn về một nơi duy nhất, sản sinh ra sự căng cứng chỉ để chờ đợi sự trào thoát mà thôi... Diệc Phàm đưa tay xuống, cậu tìm kiếm gì? Chỉ biết cánh tay đấy theo làn da mịn lướt nhanh đi... cậu dừng tay nơi thắt eo... quả là một nơi lý tưởng để đặt bàn tay cậu vào, cậu mơn trớn và cảm thấy thích thú nơi đấy...

Lộc Hàm khẻ oằn người lại... cái thằng kia nó làm thật à, tự dưng cậu cảm thấy cái bàn tay nó đầy phấn khích, và nơi đó của nó cũng đầy ham muốn... khiến cậu đẩy Diệc Phàm ra...

Diệc Phàm bất ngờ nên bật ngửa ra giường, cậu cũng giật mình, như vừa thoát ra khỏi sự mê hoặc của quỷ dữ... nhận lấy cái dáng đó bật ngồi dậy quay đi, khuôn mắt xinh xắn dấu mất, chỉ có bờ vai gầy cùng cái lưng mỏng run rẩy, tuôn trào những tiếng nấc nghèn nghẹn... dần lớn.

-" Tại sao dừng lại?!"

Một giọng đanh thép vang lên, âm điệu hoàn toàn khác lạ, cả hai quay nhìn về góc tối...

Diệc Phàm gằn giọng đáp lại câu trả lời đó...

-" Bao nhiêu đó đủ rồi!"

-" Chưa thể đủ!"

-" Mẹ mày, quá sức của tao rồi đấy!"

Diệc Phàm lao tới trước.

Lộc Hàm nhíu mày nhìn vào trong bóng tối... nghe tiếng động xô xát... trong tích tắc, cậu thấy Diệc Phàm té lên giường. Rồi thật nhanh Scaresrow đưa tay ụp vào khuôn mặt Diệc Phàm... bẻ qua, gã cắm mũi tiêm vào ngay trên cạnh cổ Diệc Phàm... nhấn xuống...

Scaresrow bật cười ngạo nghễ...

-" Mày là người có phước đấy, người đầu tiên hưởng thụ LustP của tao!"

Gã bước đến bên Lộc Hàm, lại đưa bàn tay to lớn ra, chạm vào má cậu, vuốt nhẹ...

-" Cục cưng của anh, nhận lấy LustP nhé!"

Gã quay đi rồi quay lại...

-" À, tao quên giới thiệu, LustP là hậu duệ của Viagra, nó khác Viagra ở chổ, nó không phải là thuốc tăng độ cương cứng để chữa bệnh liệt dương, mà nó là thuốc kích thích cùng kéo dài sự ham muốn... phân biệt như thế nào nhé!"

Scaresrow bước vào bóng tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#krishan