Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2
Một tuần sau đó Hyomin được nghỉ, định về quê thăm nhà thì lại có người rủ Hyomin đi làm thêm ban ngày, Hyomin tận dụng thời gian này ở lại kiếm thêm chút tiền, tiền là mục tiêu sống chính đáng của Hyomin. Nhưng Hyomin không biết một tuần đó cô không đến trường , có người đứng ngồi không yên vì không thấy Hyomin đâu. Vì chút sĩ diện còn lại nên Ji Yeon không thể gọi điện thoại hay nhắn tin. Đến chủ nhật thì Ji Yeon không thể chịu được nữa, mặt dày gọi cho Hyomin , lần này Hyomin nghe, âm thanh ồn kéo đến:
- Có chuyện gì?
- Cô muốn người khác giúp cũng phải nói rõ lý do chứ, mà cô đi chỗ khác nghe điện thoại được không, ồn quá.
- Tôi đang làm việc, mà giải thích cô cũng không giúp được tôi đâu, thanh niên ưu tú sống trong sạch à.
- Chúng ta gặp nhau. Trong đầu Ji Yeon gần đây chỉ có ý nghĩ phải gặp Hyomin.
- Có gì mai nói, tôi còn phải làm việc.
- 9h tối rồi còn làm cái gì nữa? Cô ở đâu tôi đến đó.
Chị chủ quán gọi, Hyomin tắt máy, không thèm đôi co với cô ta nữa. Ji Yeon gọi lại không ai trả lời, nhắn tin chờ mãi không có tin nhắn lại. Đấm đấm cái gối ôm, Ji Yeon cau có :" Cô ta là cái thá gì chứ " Cảm thấy bức bối, chơi game cũng không yên, Ji Yeon xuống nhà, định đi dạo thì có điện thoại, là chị Bo Ram,chị họ Ji Yeon.
- Có chuyện gì vậy chị?
- Em lên đây trông quán giúp chị, chị đi vài tiếng rồi về đóng cửa sau.
- Vậy để em qua. Ji Yeon trả lời không do dự, dù sao cũng rảnh rỗi, mà rảnh rỗi lại nghĩ đến con người kỳ lạ kia.
Ji Yeon phóng xe đến trước quán chị Boram, đây là quán cà phê sách, có phục vụ bánh ngọt. Dừng xe định đi vào quán thì bắt gặp một bóng dáng làm Ji Yeon sững sờ, Hyomin bước ra khỏi cửa, quay lung đi về hướng khác, hình như không thấy Ji Yeon. Định đuổi theo Hyomin nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, Ji Yeon đẩy cửa bước vào.
- Chị à,nhân viên của chị cũng khá nhỉ. Ji Yeon nháy mắt.
- Em tính làm gì hả? Tha cho các em nó.
- À, cái cô gái lúc nãy vừa đi ra cũng là nhân viên của chị à?
- Em nói Hyomin à? Đúng là nhân viên của chị, ca tối. Mà hình như cũng là sinh viên trường em đấy, quen à?
- Biết chút chút.
- Hyomin rất được, em xem đó mà sống, từng này tuổi đầu mà chẳng được như người ta , nó trông thế chứ việc gì cũng đảm đang được cả. Mà thôi, chị đi giờ, nhớ trông coi quán cẩn thận. Chị mà về muộn quá đóng cửa hộ chị. Nói rồi Boram đẩy cửa đi ra.
Boram đi rồi để lại Ji Yeon với nụ cười đầy ẩn ý.
Sáng thứ hai, chuông vào lớp vừa reo là Hyomin đã gặp ngay Ji Yeon đứng ở cửa, Ji Yeon đến tìm Hyomin hết lần này đến lần khác khiến Hyomin bị bao ánh mắt soi mói. Quen với người nổi tiếng quá thật phiền, mà không, Hyomin có quen gì cô ta đâu cơ chứ.
Để tránh trường hợp tay bị lôi đi, Ji Yeon bảo cô ta đến phía hành lang nói chuyện.
Ji Yeon rất nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, sau khi nghe Hyomin nói lý do một cách lãnh đạm, Ji Yeon tự nhiên ôm bụng cười như nghe chuyện viễn tưởng. Biết ngay cái con người này chỉ vì tò mò chứ chả có ý gì tốt đẹp, Hyomin nghĩ bụng. Hyomin quay đi thì có giọng nói vang phía sau:
- Tôi sẽ suy nghĩ. Ji Yeon nói rồi lại cười phá lên.
- Thôi khỏi, Hyomin lạnh lùng nói.
- Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, để tôi về điều tra lại chút, nếu đơn thuần là giúp chị cô thì tôi đồng ý, còn nếu cô định lợi dụng lấy..của tôi rồi đem …bán tôi sẽ không để yên cho cô.
- Suy nghĩ thật là thoáng.
- Chả phải cô cũng biết tôi là thanh niên thời đại sao? Với lại chuyện này cũng như đi làm tình nguyện, cô biết đấy, người đẹp như tôi nòi giống càng được nhân đi nhiều càng tốt. Mà nhà cô thú vị thật đấy. Ji Yeon lại cười.
Nhìn bộ mặt nhởn nhơ kia của Ji Yeon, Hyomin biết chẳng còn chút hi vọng nào nữa, ngao ngán thở dài, tự nhiên đưa mình vào rọ, lại còn kể hết chuyện gia đình ra. Mất mặt chẳng được gì,bước vào lớp chẳng có tâm trạng nào mà học. Dạo này Qri ngày nào cũng gọi cho Hyomin hỏi thăm tình hình, Hyomin đành đánh trống lảng nhưng không thể thế mãi được, bà chị này của cô, nếu không thỏa mãn được yêu cầu chắc chắn sẽ lại làm loạn, hậu quả khó lường.
Ba ngày sau, Ji Yeon lại đến tìm Hyomin, nở nụ cười cáo đội lốt thỏ, ngang nhiên kéo Hyomin đi, nắm tay Hyomin thật chặt, lần này là nắm bàn tay chứ không phải nắm cổ tay, Hyomin run lên một cái,định vùng ra thì bị cô ta nắm chặt hơn.
- Cô làm cái quái gì thế, buông tôi ra.
- Chỉ nắm tay chút thôi mà, làm gì căng thẳng thế, nói thế nhưng Ji Yeon vẫn không có ý định bỏ tay Hyomin ra.
- Nói. có chuyện gì?
- Cô định dùng bộ mặt và thái độ này nói chuyện với người sẽ giúp cô và chị cô sao?
- Giúp? Cô nói giúp tôi?
- Không giúp thì tôi đến đây làm gì. - Ji Yeon gằn giọng.
Nói thì nói thế thôi, suốt ba ngày không có cớ gì để gặp được Hyomin , định để Hyomin lo lắng chuyện của chị Hyomin phát sốt mới ra mặt giúp đỡ, nhưng mới chỉ ba ngày mà Ji Yeon đã phải tự mò mặt đến. Cái cô gái này, gặp xong rồi về khiến người ta ngủ không ngon, không gặp lại càng không ngủ được. Thật không biết phải làm sao ngoài cách nhượng bộ.
Hyomin tròn mắt rồi nhả ra một chữ :" Tốt "
- Nói xem bây giờ phải làm gì? - Ji Yeon hỏi.
- Đến bệnh viện. Phòng trường hợp cái con cáo non này đổi ý, Hyominliền bắt hắn ta đến bệnh viện.
- Được.
Ji Yeon đi lấy xe, chở Hyomin đến bệnh viện, nhưng đi được nửa đường lại ghé vào một quán cà phê.
- Vào đây làm gì? Hyomin hỏi
- Nghĩ kỹ thấy chuyện này đúng không ổn, tôi thấy mình thiệt thòi quá, với lại lấy cái gì đảm bảo sau này chị cô không mang con đến đòi chịu trách nhiệm, lúc đó vợ con tôi phải làm sao?
- Muốn thay đổi? Tốt, vẫn kịp. Cô cũng thông minh đấy.
- Ý tôi không phải thế, thế này đi,để đảm bảo quyền lợi đôi bên, chúng ta cũng nên có bản giao ước với những điều kiện từ hai bên.
- Cô thử nói xem,viết gì?
- Cô viết yêu cầu của cô, tôi viết yêu cầu của tôi, chấp nhận được thì việc này xem như giải quyết xong.
Hyomin lấy điện thoại gọi Qri, sau khi Qri đến thì Hyomin với Ji Yeon cũng vừa viết xong, Qri đọc xong không có ý kiến gì rồi gật đầu. Cầm tờ giấy trên tay Ji Yeon,đọc đến điều kiện cuối cùng, Hyomin nhíu mày.
" Nếu có ai tiết lộ danh tính tôi cho con thì Hyomin sẽ phải chịu trách nhiệm,thực hiện một điều mà tôi muốn trong khả năng của Hyomin"
- Cái cuối cùng này, sao lại là tôi? Chị tôi mới đúng.
- Hyomin à, cô là người gây chuyện thì phải chịu hậu quả chứ, với lại nếu cô giữ mồm miệng thì cái yêu cầu cuối này đâu cần dùng đến.
Nghe câu này của Ji Yeon không hiểu sao Hyomin cứ thấy không ổn,nhưng tóm lại là cô ta nói cũng đúng, cô sẽ không để cho Ji Yeon có cơ hội lợi dụng mình.
Ký xong cả ba người cùng đến bệnh viện, làm thủ tục và hẹn ngày đến viện hoàn thành việc thụ tinh nhân tạo.
Những ngày sau đó,để bàn bạc kỹ hơn chuyện này mà ngày nào Hyomin cũng phải theo Ji Yeon đi khắp nơi, xem đủ loại đồ dùng thiết bị cho trẻ con, mặc dù đứa trẻ đó còn chưa được hình thành. Ji Yeon nói là dù không thể lo lắng cho đứa con này nhưng cũng muốn nó có cuộc sống tốt nhất, thế nên những thứ Ji Yeon chọn là để cho con, bắt Hyomin sau này nhất định phải mua những thứ đó.
Nhưng riêng cái việc mà tuần nào cũng tình cờ găp Ji Yeon ở thư viện rồi chỗ làm thêm thì đúng là khiến Hyomin không chấp nhận được. Mặc dù tiếp xúc nhiều cũng thấy cô ta không đến nỗi nào nhưng ngày nào cũng chạm mặt mấy lần thế này Hyomin quả nhiên không thể thích nghi. Cảm giác như đang bị quản vậy. Chỉ cần có một vị khách nào đó vô tình chạm phải chỗ không nên chạm ở người Hyomin là ngay lập tức có ánh mắt trừng đến như muốn thiêu đốt người đó, rồi đuổi thẳng khách ra khỏi quán. Thử hỏi có người nào trong vai trò người thân chủ nhà mà lại đuổi khách như Ji Yeon? Boram cũng đành thở dài.
Kỳ thi cuối kỳ căng thẳng cuối cùng cũng qua, kỳ sau là Hyomin sẽ đi thực tập rồi sẽ đi làm, nghĩ đến tương lai phía trước mà Hyomin tràn đầy hi vọng. Thời gian ở cùng Ji Yeon cũng học được không ít điều, có lẽ Hyomin đã quen với sự có mặt của người con gái này, nhưng đôi lúc lại thấy gò bó. Có lẽ cuộc sống tự do trước kia vẫn hợp với Hyomin hơn, Hyomin sợ sẽ bị phụ thuộc vào họ như nhiều người phụ nữ khác.
Đúng hẹn, Hyomin và Qri đến bệnh viện, Ji Yeon vì bận việc nên không đến, hơn nữa một tuần trước cũng đã đến làm xong việc hiến tinh trùng rồi. Sau khi cửa phòng bệnh mở ra,môt cuộc sống mà Hyomin chưa bao giờ nghĩ đến cũng bắt đầu.
GẶP LẠI.
Đưa JiMin đi nhà trẻ xong, Hyomin cũng vội vã đến cơ quan, công việc này đối với Hyomin mà nói, là niềm vui. Thời gian qua, chuyển nơi làm không biết bao nhiêu lần, để tránh lời ra tiếng vào mà Hyomin cũng đổi chỗ ở không ít lần. Cuối cùng cũng đã ổn định được hơn một năm. Cuộc sống bây giờ bắt đầu trở lại giống như kế hoạch ban đầu của Hyomin, chỉ có điều,bây giờ có thêm sự xuất hiện của JiMin, điều đó khiến cho Hyomin cảm thấy hạnh phúc hơn.
Sau bao nhiêu thời gian tích cóp thì cuối cùng Hyomin cũng mua được một căn nhà trong khu chung cư mini, cũng đủ không gian để Hyomin sống cùng JiMin. JiMin là một đứa trẻ ngoan, đáng yêu, lanh lợi. Cũng rất quấn Hyomin , trước khi ngủ bao giờ cũng nằm trong lòng Homin, ôm Hyomin thật chặt. Đôi mắt của JiMin khiến Hyomin cảm thấy như đang nhìn vào một người nào đó, đã rất lâu rồi không gặp.
Từ khi đi học cho đến khi đi làm, Hyomin chưa bao giờ để bản thân có thời gian rảnh rỗi dư thừa, từ khi có thêm JiMin , cuộc sống của Hyomin lại càng thêm bận rộn. Ngoài giờ hành chính, Hyomin còn nhận việc làm ở nhà, nhưng không phải vì thế mà Hyomin không quan tâm đầy đủ đến JiMin, có lẽ tình yêu dành cho JiMin còn nhiều hơn rất nhiều tình yêu của một người mẹ dành cho con. JiMin là đứa trẻ rất tự lập, nếu Hyomin bận, sẽ ngồi yên cạnh Homin chơi đồ chơi của mình. Khi Hyomin đến đón muộn cũng ngoan ngoãn ngồi trong lớp chờ, không đòi hỏi Hyomin thứ này thứ nọ như những đứa trẻ khác. Có lẽ JiMin cũng cảm nhận được rằng mình không giống những đứa trẻ đó, trong nhà không có bóng dáng của người bố. Thế nên cũng càng quấn quít Hyomin hơn.
JiMin rất thích ăn kem, cứ mỗi tối cuối tuần Hyomin đều dẫn Jimin đi ăn kem,nhìn đứa trẻ trước mặt, đôi mắt long lanh, nụ cười hồn nhiên múc từng thìa kem cho vào miệng, Hyomin bất giác mỉm cười. Ở điểm này, Jimin rất giống Hyomin , chỉ cần nhìn thấy kem là mọi thứ đều trở nên dễ chịu. Cũng có một người từng nói với Hyomin, Hyomin là con sâu kem, người đó có cái tên mà đôi khi Hyomin buột miệng nhắc tới không hiểu vì sao – Park Ji Yeon.
Sáng sớm,chuẩn bị mọi thứ xong, Hyomin chở Jimin đi học, đầu tuần, xe cộ đông đúc, dòng người cứ nhích từng chút một, Jimin ngồi sau ôm chặt lấy Hyomin, đôi tay bé nhỏ đan vào nhau. Đứa trẻ này luôn khiến Hyomin thấy ấm áp vô cùng, dù là những hành động rất bình thường cũng trở thành đáng yêu. Hyomin đến công ty là lên ngay phòng tổng biên tập, gần đây tòa soạn có tổ chức cuộc thi " Viết về nơi bạn sống " và giải thưởng là một chuyến du lịch trong nước, Hyomin phụ trách cuộc thi này nên sáng sớm đã được gọi lên để nhận trách nhiệm đi liên hệ với công ty du lịch đó. Hyomin theo địa chỉ tìm đến công ty du lịch,sau khi gặp trưởng phòng kế hoạch của họ để thảo luận hợp đồng, mọi chuyện đều thuận lợi,hợp tác vui vẻ. Phía bên công ty du lịch đó cũng ngỏ ý muốn tòa soạn của Hyomin quảng cáo đôi chút về họ sau hợp đồng này,hi vọng được hợp tác lâu dài. Hyomin về truyền đạt lại với Tổng biên tập cũng nhận được thái độ rất hài lòng. Để bàn bạc về sự hợp tác này,đích thân Tổng biên tập và Giám đốc công ty du lịch kia sẽ gặp nhau bàn kỹ hơn, Tổng biên tập có ý muốn Hyomin cùng đi, và đương nhiên Hyomin không thể từ chối. Sếp Tổng của Hyomin là một người đàn ông thành đạt,có vẻ ngoài rất ưa nhìn, được hầu hết các nhân viên nữ trong tòa soạn thầm ái mộ, chính anh cũng là người đã đưa Hyomin đến với tòa soạn này. Trước đây học đại học Hyomin không học về báo chí truyền thông, nhưng được làm một nhà báo là ước mơ của Hyomin. Tình cờ nói chuyện với Hyomin trong một diễn đàn báo chí văn học, Lee Joon – Tổng biên tập đã mời Hyomin về tòa soạn của mình. Hyomin rất biết ơn anh, đồng thời cũng luôn cố gắng hơn mọi người để không phụ sự kỳ vọng của anh vào mình đồng thời dập tắt lời ra tiếng vào về năng lực của Hyomin.
Đi cùng Lee Joon đến chỗ hẹn, Hyomin không thể ngờ được rằng, người mà năm năm nay Hyomin cố gắng tránh mặt, lại xuất hiện với tư cách đại diện cho công ty đối tác. Ji Yeon, hiện giờ đã là Giám đốc một công ty du lịch có uy tín. Ji Yeon thấy Hyomin, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hyomin, lông mày nhẹ nhướn lên rồi nhanh chóng giãn ra, ngoảnh sang Lee Joon cười nhẹ và bắt tay. Hyomin không biết giây phút thấy Ji Yeon đã sững sờ như thế nào nữa, nhưng thái độ của Ji Yeon thì Hyomin không thể ngờ được, đôi mắt lãnh đạm Hyomin chưa từng nhìn thấy, cho đến khi Lee Joon kéo ghế bảo Hyomin ngồi xuống Hyomin mới bình tĩnh lại được một chút. Cả buổi Hyomin chỉ nói được vài câu xã giao, hợp đồng cũng được ký kết ngay sau đó. Lee Joon đưa Hyomin về,đến nhà, Hyomin chạy vội vào tìm Jimin, thấy Qri đang ôm Jimin ngủ, tự nhiên thở dài. Mỗi lần Hyomin có việc về muộn đều nhờ Qri sang chăm sóc Jimin. Sau khi Qri về, Hyomin lại càng thêm rối bời, định đi ngủ sớm thì chuông điện thoại reo. Dãy số rất lạ, giọng của người nói rất ấm nhưng cũng không kém phần dứt khoát :" Xuống nhà, chúng ta cần nói chuyện". Hyomin khóa cửa, đi cầu thang bộ xuống, lúc nhìn thấy Ji Yeon chiều nay, Hyomin biết mình không thể trốn tránh thêm nữa, chỉ cần nhìn thấy Hyomin, đừng nói là số điện thoại, kể cả những ngày tháng qua Hyomin ở đâu làm gì cũng sớm biết được.
Ji Yeon đứng tựa người vào cửa xe, chiếc xe đen bóng, dáng người cao cao, bộ đồ Tây lịch lãm,ánh mắt sắc lạnh khi thấy Hyomin đi tới. Không đợi Hyomin mở miệng, Ji Yeon kéo lấy tay Hyomin, lôi vào xe. Ji Yeon vẫn vậy, vẫn luôn kéo Hyomin đi như thế, mặc dù tay có chút đau nhưng chưa bao giờ khiến Hyomin khó chịu. Hyomin cố nở một nụ cười gượng gạo:
- Giờ này không về với vợ con còn kiếm tôi làm gì? Cô vẫn thế nhỉ, hành động chẳng có nguyên tắc gì cả.
- Cô còn nhớ tôi cơ đấy. Sao, sống tốt quá nhỉ, còn được sếp đưa về tận nhà cơ mà.
- Tôi không hiểu chuyện này liên quan gì đến cô, có gì nói nhanh lên, mai tôi còn phải đi làm.
- Cô có thể không quan tâm đến cảm nhận người khác đến mức đó sao, dù gì giữa chúng ta cũng không phải không có quan hệ gì.
- Quan hệ? Thế theo cô là quan hệ gì?
- Cô quên nhanh thế, tôi không phải là bố của con chị gái cô còn gì.
Nghe đến đây, Hyomintự nhiên run nhẹ lên,nhếch miệng
- Cô hiểu lầm rồi, đứa con đó chị tôi không sinh , xin lỗi đã phụ ý tốt của cô ngày đó,bây giờ thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa chứ? Nói rồi Hyomin mở cửa xe, bước nhanh ra ngoài, đi về phía chung cư, không nói thêm một lời.
Hyomin đi rồi, Ji Yeon cứ ngồi như thế, nhìn theo bóng Hyomin, đến khi trời mờ sáng mới rời đi. Đêm đó,lại một lần nữa, có hai người không ngủ, cả đêm Hyomin ôm chặt lấy JiMin, trong lòng hiện lên một nỗi lo sợ không nói nên lời. Dù thế nào,đứa con này đối với Hyomin là tất cả,cho dù phải từ bỏ công việc hiện tại, bỏ nơi này, Hyomin cũng không bao giờ để ai đưa Jimin đi.
Hyomin cũng biết với tính cách của Ji Yeon sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, nhưng sau đêm đó, không thấy Ji Yeon liên lạc nữa, Hyomin cũng yên tâm hơn, chắc Ji Yeon cũng đã có gia đình riêng, nhất định là chỉ vì tò mò về đứa con mà đến gặp Hyomin.

Cuối tuần, Hyomin lại đưa Jimin đi ăn kem, suốt đường đi Jimin cứ líu lo như chim sẻ, kể cho Hyomin hết chuyện này sang chuyện khác trong ngày. Cuối tuần nên quán kem lúc nào cũng đông, nhìn Jimin liếm nhẹ vết kem trên môi Hyomin lại càng muốn đưa Jimin đi xa khỏi nơi này, chỉ cần hai người sống bình yên bên nhau là đủ.
Bỗng nhiên có một bóng người cao cao xuất hiện trước mặt Hyomin, xin được ngồi cùng vì quán hết chỗ, Hyomin chưa trả lời thì Ji Yeon đã nhanh chóng gật đầu :" Cô xinh gái cứ tự nhiên ạ "
Ji Yeon ngồi xuống, cười với Jimin:
- Cháu tên gì?
- Dạ , Jimin ạ.
Ji Yeon khẽ nhìn Hyomin, xong lại quay sang Jimin hỏi tiếp
- Thế cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ cháu năm tuổi.
Nghe đến đây, Hyomin đứng dậy, bảo Jimin là muộn rồi phải về, Jimin ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, nắm lấy tay Hyomin rời đi, Ji Yeon cũng chạy theo hai mẹ con Hyomin nhưng chỉ đi sau không nói gì. Đến khi Hyomin với Jimin về chung cư mới gọi cho Hyomin. Hyomin không nghe máy, cài lại chế độ im lặng. Một lúc sau nghe thấy tiếng gõ cửa, Hyomin ra ngoài thì thấy Ji Yeon đang đứng ở đó, định đóng cửa vào thì bị Ji Yeon chặn lại:
- Nếu không muốn Jimin nghe thấy thì ra ngoài này nói chuyện chút.
- Cô lại muốn gì nữa đây?
- Đứa bé đó…Bố nó đâu?
- Đó không phải việc cô có thể quản.
- Cô nói thật đi, có phải Jimin là con tôi không?
Hyomin chột dạ, quay lưng đi.
- Là con tôi, không liên quan đến cô.
- Hôm trước tôi có qua bệnh viện ngày trước, đúng là chị cô không có tham gia quá trình thụ tinh đó, lẽ nào người đó là cô.
- Đừng cái gì cũng cho mình là đúng, tôi đã nói rồi, đứa con này không liên quan gì đến cô. Hyomin bước vào nhà,đóng chặt cửa.
Những ngày sau đó , ngày nào Ji Yeon cũng đến trước cửa chung cư của Hyomin mỗi sáng, dừng xe nhìn Hyomin đi làm, tối đến cũng nhìn Hyomin lên nhà rồi mới về. Không nói một lời nào. Nhưng chính điều đó cũng làm Hyomin bất an. Hyomin gửi đơn nghỉ phép rồi định cùng Jimin về thăm bố mẹ một chuyến, cũng lâu rồi không về nhà. Tắt điện thoại, ở nhà nghỉ ngơi suốt một tuần, Hyomin đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như thật sự phải đối mặt thì Hyomin sẽ đối mặt. Dù sao ngày trước bản khế ước cũng ghi rõ ràng Ji Yeon sẽ không có quyền hành gì đối với đứa con này, không có quyền cướp nó khỏi Hyomin.
Trở về chung cư sau một tuần, Hyomin lại thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc đó, nhưng người trong xe hình như không còn kiên nhẫn được như trước nữa, chạy thẳng đến chỗ Hyomin. Jimin thấy Ji Yeon thì ngạc nhiên kêu lên " Cô xinh gái ". Ji Yeon cười xoa đầu Jimin, Hyomin nói Ji Yeon chờ Hyomin đưa Jimin lên nhà rồi sẽ xuống. Thấy Hyomin xuống, Ji Yeon chau mày:
- Đi đâu suốt một tuần?
Hyomin không trả lời
- Rốt cuộc lại muốn chạy trốn thêm lần nữa sao? Không ngờ cô năm năm rồi vẫn thế, chỉ biết đến mình.
- Năm năm rồi cô cũng đâu có thay đổi, Hyomin mỉa mai.
- Tôi tất nhiên không thay đổi, tôi vốn sống rất tốt, nếu không có sự xuất hiện của cô tôi sống rất tốt. Cô có quyền gì mà đến xáo trộn cuộc sống của tôi rồi bỏ đi như thế, làm thế cô vui lắm sao?
- Hình như cô tìm nhầm người rồi, tôi đâu có phúc phần tác động được cuộc sống của cô.
- Cô nói đi, rốt cuộc cô coi tôi là gì?
Hyomin im lặng, Ji Yeon tóm lấy tay Hyomin, kéo Hyomin lại gần mình, ép người Hyomin vào cửa xe,gằn giọng:
- Em định giả vờ không hiểu đến bao giờ?
Cả người Hyomin run lên, nhịp tim dồn dập, cố gắng vùng ra khỏi Ji Yeon nhưng không được ,cuối cùng Hyomin gắt lên :
- Buông tôi ra
- Em nói đi , cho tôi một lời giải thích, để tôi có thể từ bỏ em, từ bỏ người dằn vặt tôi suốt năm năm, nói đi, vì sao em lại bỏ đi như vậy. Nếu em nói là vì em có người khác, tôi sẽ buông.
- Được, tôi có người khác,hợp ý cô chưa? Buông tôi ra - Hyomin quát,bao nhiêu lời định nói đã chuẩn bị suốt một tuần đã bị Hyomin nén lại. Người con gái đang đứng trước mặt Hyomin, vốn dĩ không muốn có sự xuất hiện của Jimin. Nhưng giọt nước mắt rơi xuống đã phản bội Hyomin, cố gắng không nhìn vào mặt Ji Yeon ,nước mắt Hyomin rơi , từng giọt nối nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro