Chap 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13.1

Yuri vẫn còn đang ngơ ngác sau một màn tự biên tự diễn của Yoong khi cô vừa đặt chân vào phòng hai mẹ con họ.

“Giường này chỉ đủ cho con với mẹ nằm thôi!”-kèm theo bộ dạng tiếc nuối cùng cực.

“Con rất buồn khi không thể ngủ chung giường với ba nhưng con sẽ nhớ đến ba nhiều lắm. Chúc ba ngủ ngon!”-dứt lời bé con liền nắm lấy tay Jessica kéo cô lên giường cùng với mình luôn.

Giây phút đó Yuri thề rằng cô đã nhìn thấy nụ cười lém lỉnh của bé trong một phần tư giây.

Trông gương mặt ấm ức mà không thể nói thành lời của con người da ngăm đang đứng đối diện Jessica cảm thấy rất buồn cười nhưng lại cố nhịn, giờ này mà còn cười nữa thì có người sẽ quê mà chết mất thôi.

“Yoong nói cũng phải, giường này không đủ cho ba người nằm đâu. Tối nay Yul qua phòng khách ngủ đỡ đi nha.”

Bé con gật gù hùa theo, trong lòng đang rất khoái chí vì có thể ngủ cùng mẹ. Lúc nãy nhìn thấy ba mẹ “âu yếm” nhau trong phòng khách bé có một cảm giác rất lạ, như thể tình yêu thương của mẹ dành cho mình đã không còn được nguyên vẹn mà phải san sẻ cho một người khác. Cho dù người đó là ba ruột của Yoong, là người bé cũng rất quý mến nhưng tính tình trẻ con bé vẫn không muốn.

Yuri bấu chặt gối nằm trong lòng nhìn lại chiếc giường đầy tiếc rẻ, trong đầu thầm lên kế hoạch độc chiếm nơi này. Ở đâu có cái đạo lý seobang không thể ngủ cùng vợ, thật là nhục nhã quá đi. T.T

Cố nở một nụ cười tạm biệt:“Chúc Sica ngủ ngon!”-quay sang bé con, gương mặt liền tràn trề sát khí: “Ngủ ngon con yêu!”

CẠCH

“Yeah!”-Cánh cửa vừa khép lại bé con đã ném tung gối nằm lên trời tung hô chiến công vang dội: “Mẹ là của Yoong.”

Jessica nhìn bảo bối vui mừng cũng mỉm cười theo, song lại đưa tay chụp lấy cái gối khi bé muốn ném lên lần nữa: “Yoong! Đừng nghịch nữa, tới giờ ngủ rồi.”

“Vâng ạ!”-bé vẫn trưng nụ cười rộng ngoác trước khi nhận lấy gối nằm xuống: “Yoong chúc mẹ ngủ ngon!”

“Ngủ ngon, Yoong của mẹ!”-Jessica cúi người thơm nhẹ lên trán bé rồi kéo chăn đắp lên cơ thể cả hai.

.

.

.

1 giờ sau.

“Con bé giống ai mà gian manh thế này?”-Yuri kê tay làm gối nhìn bé con đang nằm giữa mình và Jessica trách mốc.

Đổi lại là cái nhìn sắc như dao cùng giọng nói cũng lạnh không kém của ai kia: “Nhìn xem con giống ai, Yoong chỉ thừa hưởng của tôi được làn da trắng thôi đấy. Từ gương mặt cho tới tính tình chả điểm nào giống người mẹ mang nặng đẻ đau này hết.”

Nhận thấy không khí bắt đầu có mùi thuốc súng, Yuri vội cười cầu hòa: “Ý Yul không phải vậy.”

“Hừm!”

“Mà nhìn con ngủ thế này Yul vẫn chưa thể tin đây là sự thật, Yul đã có con và nó đã lớn được từng này rồi.”-Đôi mắt đen láy dịu dàng hướng về Yoong, khóe môi cong lên một đường dài.

Vô tình, hai đôi mắt giao nhau. Yuri một lần nữa mỉm cười, đưa tay chạm lên gương mặt thanh tú của Jessica khẽ khàng lau đi dòng nước mắt trong suốt. Dù biết đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc nhưng Yuri vẫn không thích người phụ nữ này vì mình mà rơi lệ: “Đừng khóc, đừng khóc vì Yul nữa. Sau này em chỉ có thể mỉm cười thôi.”

.

.

.

“Em nghĩ lúc về Yoong còn giận chúng ta không?”-Yuri hơi nghiêng đầu ra sau hỏi khi đang chở Jessica đến trường họp phụ huynh. Sáng này thức dậy bé con không thấy mẹ đâu, ngó qua thì Yuri vẫn còn đang say ngủ ôm mình cứng ngắt. Thế là công chúa nhỏ nổi giận đùng đùng không thèm nói chuyện cùng hai người họ.

“Yoong rất hiểu chuyện, không hẹp hòi như Yul đâu.”-Jessica đánh nhẹ vào lưng Yuri nhưng cái người đáng ghét đó đột nhiên rồ ga làm cô bị mất thăng bằng quàng tay ôm chặt cứng eo người ấy ><

“Yul muốn chết hả, lái đàng hoàng coi!”-Jessica gần như rớt tim ra ngoài, bực bội quát.

“Em không tin tưởng Yul sao? Chỉ cần ôm Yul thật chặt Yul đảm bảo sẽ đưa em đến nơi an toàn.”

“Sau hôm nay đổi xe cho em!”-Có người ẫn còn giận.

.

.

.

Tiffany hớt hãi chạy khắp nơi tìm kiếm khi không nhìn thấy bóng dáng của bé con ở đâu. Suốt buổi sáng cô đã cùng Taeyeon đến nhà chơi với Yoong thế mà bây giờ lại biến mất. Tiffany lo lắng đến phát run vì nghĩ đến những trường hợp tồi tệ có thể xảy ra với tiểu bảo bối.

“Tae ơi, em phải làm sao bây giờ, Yoong có chuyện gì không?”

Bên cạnh Taeyeon vẫn đang lướt mắt quan sát xung quanh, bàn tay siết nhẹ bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô bạn gái: “Yoong sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá! Chuyện chúng ta có thể làm hiện tại là nói cho ba mẹ của Yoong về sự mất tích này, nhiều người tìm sẽ có hiệu quả hơn.”

.

.

.

Vừa nghe xong tin dữ Yulsic gần như mất hết bình tĩnh, Yuri vội vã đánh vòng xe trở về nhà khi đang định cùng Jessica ăn trưa. Nếu Yoong có bất trắc gì cô và Jesica sẽ không thể nào chịu đựng được, Yoong chính là điều quý giá nhất đối với họ.

TBC.

Một chap ngắn như mọi khi, mình thật sự không có nhiều thời gian để viết nên chỉ có thể được nhiêu đây thôi :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro