Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tỉnh dậy khi hơi ấm bên mình bỗng dưng biến mất, vòng tay tôi trống rỗng nhưng gối chăn vẫn còn ấm hơi người.

Em đã dậy, nhưng trong căn phòng đã khóa, em mãi cũng chỉ ở trong lòng bàn tay tôi thôi.

Bình thản rời khỏi giường, tôi chọn cho mình bộ đồ khác để thay cho bộ tối qua đã rách rưới và nhàu nát.

Em đâu rồi Luhan?? Muốn chơi trốn tìm thì cứ từ từ, tôi sẽ tìm ra em ngay thôi.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm xối xả, cánh cửa mờ chỉ khép hờ chứ không đóng. Hớ hênh thế này thì đừng trách sao tôi tấn công em lần thứ hai.

Bên chiếc bồn tắm trắng tinh, em ngồi bệt trên sàn nhà, đầu gối lên cánh tay thiêm thiếp. Cả thân thể chỉ có chiếc sơ mi khoác hờ, em không lạnh hay đang muốn khiêu khích tôi đây.

Đỏ, đỏ, nước trong bồn sao đỏ đến nhức mắt. Trốn tôi ư, em định trốn tránh tôi bằng cách tự kết liễu đời mình.

Không! Em không thể chết! Em chết đi thì sẽ chỉ còn mỗi tôi là đau đớn mà thôi. Nỗi đau âm ĩ tôi phải chịu bao lâu nay tôi phải bắt em chịu cùng.

Em nợ tôi. Em còn nợ tôi đôi mắt ấy, em còn nợ tôi cuộc đời này. Em chưa thể chết, em còn phải sống để trả nợ cho tôi.

Bế thốc em trong vòng tay, tôi lao ra khỏi phòng, ra lệnh cho bọn đàn em chuẩn bị xe đưa em đến bệnh viện.

Hành lang phòng cấp cứu bệnh viện, hắn, gã bác sĩ ngày xưa tức tốc lao tới khi biết tin em vào bệnh viện. Lúc lướt ngang qua tôi, hắn dừng lại trố mắt nhìn tôi rồi lắp bắp.

_Oh...Oh Sehun, anh đã về rồi sao??

Nhưng chỉ kịp nói thế thôi rồi hắn lại lao vào phòng cấp cứu để hỏi han tình hình của em.

Tôi trầm ngâm chờ đợi, quả nhiên chỉ vài phút sau, hắn lại lao ra túm lấy cổ tôi.

_Oh Sehun, chuyện này là sao?? Luhan có dấu hiệu bị cưỡng hiếp, lại còn tự tử suýt chết. Đừng nói với tôi là chuyện này là do anh gây ra đấy nhé.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn sâu vào đôi mắt hắn.

_Đồ điên. - Hắn rít lên khi tống cho tôi một phát vào mặt.

Lũ đàn em thấy động, lao đến định tẩn cho hắn một trận nhưng tôi ra hiệu ngưng lại.

Tiếp tục lao vào tôi, hắn xốc tôi lên và nói như gào vào mặt.

_Rốt cuộc là Luhan đã làm gì mà anh đối xử với nó như thế? 5 năm trước anh bỏ đi, không một lời từ biệt, 5 năm sau anh trở về thì hành hạ, tàn nhẫn với nó như thế? Rốt cuộc nó đã có lỗi gì với anh? Rốt cuộc em trai tôi đã làm gì anh !!!????

Khoan đã, "em trai", "em trai" nào?? Tất cả những điều hắn vừa nói tôi vẫn chưa tiêu hóa đc. Túm ngược cổ áo hắn, tôi gầm lên.

_Em trai, em trai nào cơ? Ai là em trai anh? Nói mau.

Hắn xô tôi vào tường, móc từ cổ áo ra một sợi dây chuyền nhỏ, trên sợi dây chuyền có lồng một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn giống của Luhan từng tí, từ hình dáng đến chất liệu, khác chăng chỉ là kích thước, đó là một chiếc nhẫn dành cho nam.

_Tôi và Luhan là anh em ruột. Năm đó nó và cha mẹ về thăm quê nội rồi gặp tai nạn. Tôi phải ở lại thành phố học nên không thể đi cùng. Anh em tôi thất lạc nhau từ đó. Cặp nhẫn này là bằng chứng chúng tôi là anh em, ngày còn sống, cha mẹ đã giao cho anh em tôi giữ mỗi đứa một chiếc.

Chỉ nghe tới đó rồi tai tôi ù đi. Điên rồi, điên rồi, tôi điên thật rồi. Bao nhiêu năm qua ghen tuông mù quáng, đau khổ âm ĩ, tất cả chỉ vì một hiểu lầm không đáng.

Tôi tự tổn thương mình, tổn thương em, tất cả chỉ vì sự ngu ngốc, ấu trĩ của mình.

Xô anh trai Luhan qua một bên, tôi chạy vào phòng cấp cứu, gục bên giường bệnh.

_Anh sai rồi, Hannie ơi, anh sai rồi. Làm ơn tỉnh dậy với anh, anh xin em.

Hãy để cho anh bù đắp cho tội lỗi của mình. Xin hãy tỉnh dậy và tha thứ cho anh.

Baekhyun, anh trai Luhan lao vào ngay sau đó. Anh lôi hắn ra khỏi giường bệnh đạp thêm một cú nữa rồi mắng tát nước vào mặt.

_Anh cút đi! Ai cho anh vào đây, anh đày đọa nó như vậy còn chưa đủ hay sao. Anh còn muốn gì nữa??? Cút ngay cho tôi. Anh mà còn xuất hiện trước mặt nó một lần nữa thì tôi, Baekhyun này thề sẽ liều mạng với anh.

Hắn không nói, không rằng, chỉ lồm cồm bò dậy rồi quỳ phục xuống trước mặt anh.

Thái độ đó của hắn làm anh ngạc nhiên. Không nói đến chuyện hắn bây giờ là người giàu có, có vệ sĩ hay đàn em gì đó vây quanh, mà ngày xưa khi gặp hắn vài lần ở bệnh viện, anh nhận thấy hắn là người mạnh mẽ, tự trọng, cứng cỏi, có đôi chút ngang tàng và ương bướng, không phải là người dễ dàng quỳ gối trước mắt người khác như vậy.

Tự kiềm chế cơn nóng giận trong người, anh gằn giọng hỏi hắn:

_Anh muốn cái gì đây???_Tôi sai rồi, tôi xin anh, chỉ một lần thôi, hãy để cho tôi được bù đắp tội lỗi của mình.(Anh Sai Rồi...Sai...Sai)

Anh nhíu mày nhìn hắn khó hiểu.

_Sao anh lại làm vậy?? Trước đây anh yêu Luhan lắm cơ mà. Đùng một cái anh bỏ đi, đùng một cái anh quay về làm tổn thương nó rồi bây giờ anh lại quỳ ở đây cầu xin được sửa chữa lỗi lầm. Mọi chuyện cứ như trò đánh đố, sao tôi có thể tin anh lần nữa đây.

Hắn đứng dậy tiến về phía anh, lôi từ bên thắt lưng ra một thứ đen ngòm xấu xí. Anh hơi giật mình lùi lại vì nhận ra thứ đó là một khẩu súng.

Đặt khẩu súng vào tay anh, hắn nhìn thẳng cương nghị.

_Súng đây, cứ bắn chết tôi nếu như tôi làm Luhan tổn thương lần nữa. Em ấy là tất cả của đời tôi, nếu không có em, tôi sống cũng không bằng chết.

Nhìn hắn như vậy, bất giác anh lại muốn tin hắn lần nữa. Không phải vì khẩu súng hay lời thề sống chết của hắn mà là vì đôi mắt nâu thẳng thắng, cương nghị đó.

Đôi mắt này ngày đó, hắn đứng trước quầy thu viện phí, cam đoan với cô y tá là ngay ngày mai hắn có tiền đem nộp. Và cũng đôi mắt này, hắn vẫn cười nói với Luhan, bảo rằng mọi chuyện đều tốt trong khi cơ thể hắn bầm dập, chi chít những vết thương vì cố gắng kiếm tiền.

Có lẽ hắn đã lại trở về với Sehun của ngày trước.

Cầm lấy khẩu súng hắn đưa cho anh, nói:

_Được rồi, tôi tin anh. Nhưng hãy nhớ những lời anh đã hứa. Nếu anh làm sai, đến lúc đó dù anh có bỏ trốn tôi cũng sẽ tìm cho ra.

Nói xong anh bỏ đi để hắn ở lại một mình với thiên thần đang say ngủ.

Hắn ngay lập tức đuổi bọn đàn em về, sai người đem vào bệnh viện một số vật dụng cần thiết. Giao việc công ty lại cho Chanyeol, tay chân thân tín, đồng thời là bạn thân của hắn, rồi bắt đầu ở luôn trong bệnh viện túc trực chăm sóc bảo bối của hắn.

_Không...không...đừng chạm vào tôi...Hunnie ơi! Cứu em. Cơn ác mộng kinh hoàng vẫn đeo bám cậu trong cơn mê. Một tuần, đã một tuần cậu vẫn chưa tỉnh.

Nghe tiếng cậu la hét, hắn vội đặt chậu nước ấm đang bê xuống bàn rồi chạy ngay đến bên cậu.

Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, mỏng manh, hắn mong hơi ấm của mình có thể trấn an cậu trong giấc ngủ.

_Hannie ơi! Anh đây! Hunnie của em đây! Tỉnh lại với anh đi Hannie. Anh biết anh sai rồi, em có hận anh, ghét anh thì hãy tỉnh lại mà đánh anh, mắng anh đi. Hãy cho anh cơ hội sửa chữa lỗi lầm của mình. Đừng ngủ nữa, đừng mơ giấc mơ kinh hoàng đó nữa. Hãy tỉnh dậy mà phạt anh đi, phạt con người ngu ngốc dám làm em buồn, em giận đi.

Cậu có vẻ đã thôi mơ thấy ác mộng, dịu xuống, không còn la hét vùng vẫy nữa nhưng từ khóe mi nhắm nghiền những giọt lệ nóng hổi cứ không ngừng tuôn ra.

Đôi tay vụng về cố lau đi hàng lệ, nhưng sao lau mãi nước mắt cứ không ngừng. Hắn giận mình kinh khủng, bất giác mắt cũng ướt theo cậu mất rồi.

"Cạch"

Baekhyun đẩy cửa vào phòng lúc nào hắn cũng không hay. Nhìn hắn quỳ phục bên giường, tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt, cho cậu và cả cho hắn, lòng anh bỗng dịu lại. Lần này có lẽ anh đã không đặt niềm tin sai chỗ.

_Sehun! Anh tránh ra một chút cho tôi kiểm tra Luhan. - Anh tiến đến vỗ vai hắn sau một hồi lâu đứng nhìn._Hắn đứng lên, bối rối chùi khô mắt mình rồi tránh qua cho anh làm việc của mình.

Không quay lại nhìn, anh nói với hắn sau khi kiểm tra xong:

_Luhan đã hầu như hồi phục sức khỏe, em ấy không tỉnh lại có lẽ vì vẫn đang hoảng sợ, không dám đối diện thực tế. Cái này là lỗi của anh đấy.

Hắn gục đầu buồn bã.

Anh tiến lại bên cạnh hắn:

_Vậy nên anh phải bù đắp bằng cách chăm sóc nó cả đời đấy.

Hắn ngẩng lên định trả lời thì đã thấy trước mặt lủng lẳng một sợi dây chuyền. Chiếc nhẫn của anh, anh đang đưa nó cho hắn.

_Cầm lấy đi, từ nay nó là của anh, chúng là một đôi nên mãi mãi phải ở cạnh nhau.

Hắn cầm lấy nó nhìn anh ngạc nhiên.

_5 năm trước, khi hai chiếc nhẫn này gặp lại nhau đã gây ra hiểu lầm khiến anh và Luhan chia cắt. Bây giờ tôi giao nó lại cho anh, hy vọng hai chiếc nhẫn này sẽ đem hạnh phúc đến cho 2 người. Tôi nghĩ cha mẹ tôi nơi chín suối, nếu biết cũng sẽ an lòng.

Hắn nhìn anh đầy cảm kích, đón lấy chiếc nhẫn và nói:

_Cảm ơn anh, anh vợ àh!

Hai người nhìn nhau cười xòa.

~o0o~

Đêm, ánh trăng bàng bạc chảy dài qua ô cửa sổ, phủ lên phòng bệnh trắng tinh một vùng sáng huyền ảo. Cậu vẫn yên bình trong giấc ngủ. Hắn ngồi đó bên giường cậu, cầm chiếc khăn ẩm lau sạch những ngón tay thon, miệng lẩm nhẩm hát bài hát ưa thích của cậu: "You fall in love with the future".

Bỗng nhiên, những ngón tay hắn đang nâng niu cử động, chúng nhúc nhích khe khẽ, tiếng máy điện tâm đồ cũng nhịp những nhịp nhanh hơn, hàng mi rợp nhấp nháy.

Luhan đã tỉnh, hắn hồi hộp ôm lấy vai cậu lay lay, gọi khẽ.

_Hannie, Hannie ơi! Em tỉnh dậy rồi sao, mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn anh này.Bác sĩ, bác sĩ đâu?_ Hắn quay đầu ra cửa hét lớn.

Một toán những y tá, bác sĩ ùa vào, hắn bị mời ra để họ kiểm tra tình trạng của cậu.

Baekhyun lao đến ngay sau khi nhận được điện thoại của hắn.

Vài phút sau, toán bác sĩ đi ra, một người tiến lại chỗ hắn và anh thông báo.

_Bệnh nhân đã tỉnh, tình hình sức khỏe khá ổn định nhưng để đề phòng biến cố, xin mọi người giữ cho bệnh nhân được yên tĩnh, tránh kích động mạnh. Mọi người có thể vào thăm cậu ấy rồi.

Hắn mừng rỡ định lao vào ngay nhưng Baekhyun ngăn lại, hắn quắc mắt nhìn anh giận dữ.

_Anh không nghe bác sĩ nói gì àh??? Cần phải tránh cho Luhan không bị xúc động mạnh, bây giờ anh là người nó sợ nhất, anh mà vào trong đó có khác nào gây sock cho nó. - Anh không sợ ánh nhìn của hắn, vẫn điềm đạm phân tích.

Hắn cụp mắt xuống buồn bã.

Anh vỗ vai hắn an ủi

_An tâm, tôi sẽ giúp hai người quay lại với nhau mà.

Bên ngoài phòng bệnh, hắn bất lực nhìn Luhan gục đầu vào lòng anh hai mình mà khóc.

~o0o~

Vài ngày sau, hắn luôn quẩn quanh nơi cửa phòng bệnh, nhưng không dám vào thăm, hắn luôn mua thật nhiều thức ăn ngon, gửi cho Baekhyun để đem vào cho cậu.

Phòng bệnh, cậu ngồi im trên giường, đầu nghiêng nghiêng nhìn ra khung cửa sổ ngập nắng, Baekhyun ngồi bên cạnh giường đang lột chuối cho cậu ăn.(Oh my chuối...)

_Hyung! - cậu gọi Baekhyun, nhưng mắt vẫn hướng ra cửa sổ như nhìn vào một nơi vô định - Lúc em hôn mê, em thường mơ thấy giấc mơ thật kinh sợ, em đã rất sợ hãi, em gào thét, kêu cứu. Rồi em thấy Sehun đang nắm tay em, em còn nghe thấy tiếng Sehun gọi em, anh í bảo em đừng sợ, Hunnie bảo em đừng mơ nữa, hãy tỉnh lại với anh. Hyunh àh! Đó chỉ là giấc mơ hay Sehun đã trở về bên em rồi.

Dừng lại một chút, ngâm ngùi, nước mắt cậu lưng tròng.

_Àh mà không! Đó chắc chắn chỉ là giấc mơ thôi. Nếu Hunnie đã về thì chắc chắn Hunnie sẽ đến ngay với em. Nhưng liệu anh í còn yêu, còn thương em nữa không?? Em đã dơ bẩn thế này rồi, em không còn xứng với Sehun nữa rồi. - giọng cậu như lạc đi.

Bỏ nải chuối xuống, anh quay sang phía cậu, nắm lấy đôi bàn tay, nhìn sâu vào mắt cậu.

_Luhan, hyung đã bao giờ nói dối em chưa???

Cậu quay lại nhìn anh một cách ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

_Vậy em có tin hyung nếu hyung nói: "Hunnie của em thật sự đã quay về và cậu ấy vẫn rất yêu em cho dù em có thế nào?"

Cậu nhìn anh, cười buồn.

_Hyung àh! Hyung đừng an ủi em nữa. Nếu Hunnie trở về chắc chắn anh ấy sẽ đến tìm em ngay, em biết tính cách của ảnh mà, anh ấy ko đến tìm em trừ khi...trừ khi Hunnie không còn yêu em nữa rồi. - nước mắt cậu lại lăn dài trên gò má trắng trẻo.

Nhìn đứa em trai bé bỏng đau khổ tự dằn vặt mình, anh ko tránh khỏi xót xa. Ôm cậu trong vòng tay, anh nhẹ nhàng vỗ về.

_Không đâu Luhan ah! Tin hyung đi! Sehun thực sự đã trở về rồi, hyung đã gặp cậu ấy và Sehun vẫn còn yêu em rất nhiều. Hãy tin anh Luhan ah! Cậu ấy không đến tìm em là vì cậu ấy đã phạm phải một sai lầm hết sức nghiêm trọng nên không dám gặp em thôi. Em yêu Sehun chứ? Em sẽ tha thứ cho lỗi lầm của cậu ta chứ??

Cậu vội đẩy anh ra, rối rít hỏi:

_Thật sao hyung??? Sehun đã trở về với em rồi sao?? Anh ấy ở đâu?? Hyung dẫn em đến gặp Hunnie đi, em yêu Hunnie lắm, anh đã hy sinh cho em rất nhiều rồi, dù Hunnie có phạm phải sai lầm gì em cũng sẽ tha thứ cho ảnh. Em chỉ cần Hunnie khỏe mạnh, an toàn và trở về với em thôi. Dẫn em đến gặp đi hyung, em xin anh.

Baekhyun mỉm cười hải lòng, anh khẽ tuột tay Luhan ra khỏi tay mình, đứng dậy đi ra phía cửa, nói lớn:

_Anh nghe thấy gì chưa Sehun! Luhan nói sẽ tha thứ cho anh, em ấy muốn gặp anh ngay bây giờ. Tôi biết anh đang ở gần đây, anh ra đây ngay cho tôi.

Cậu giật mình, tròn mắt ngạc nhiên, hồi hộp chờ đợi.

Hắn nghe thấy lời Baekhyun gọi vội rời khỏi chỗ nấp tới đứng bên cửa.

Trước khi để hắn vào, anh xoay lại nói với Luhan:

_Luhan àh! Hãy tin hyung, anh ta đích thực là Sehun, em đừng sợ hãi nhé. Chuyện của hai người chỉ là một hiểu lầm tai hại. anh ta đã biết là lỗi của mình rồi, suốt thời gian em hôn mê, chính anh ta đã túc trực ở bên chăm sóc. Hãy cho Sehun một cơ hội, hãy bình tĩnh nghe anh ta giải thích.

Nói xong từ tốn bước ra khỏi phòng và nói với Sehun:

_Anh vào đi, nhớ là phải giải thích rõ rang hết mọi chuyện đấy.

Hắn gật nhẹ đầu rồi bước vào phòng bệnh, tiến về phía cậu.

Gương mặt, gương mặt này, cậu nhận ra hắn, kẻ đã làm cho cậu nên nông nỗi này, giấc mơ kinh hoàng đêm ấy chợt ùa về, cậu túm lấy góc chăn, cố che kín người mình, giật lùi về phía sau, mắt trợn lên kinh hãi.

Thấy cậu có vẻ hoảng sợ, hắn khựng lại cố dịu giọng trấn an cậu.

_Không! Luhan ơi! Đừng sợ, là anh, là anh đây, Sehun của em đây. Anh sẽ không làm gì em nữa đâu! Anh chỉ xin em hãy nghe anh giải thích, rồi sau đó, em có trách anh, có phạt anh thế nào anh cũng chịu, anh chỉ xin em hãy cho anh một cơ hội, hãy tin anh.

Nhìn ánh mắt khẩn thiết van lơn của hắn rồi nhớ đến những lời Baekhyun đã nói, lòng cậu có chút dịu lại. Ánh mắt thật thà đến thế và anh trai cậu thì không bao giờ lừa dối cậu.

Luhan thôi ko sợ hãi nữa, cậu ngồi im tại chỗ, im lặng nhìn hắn chờ đợi.

_Là anh đây, anh chính là Hunnie của em đây, em còn nhớ ko?? Lần đầu chúng ta gặp nhau... Hắn lần lượt kể cho cậu nghe thật nhiều kỉ niệm giữa 2 người để chứng minh hắn là Sehun, rồi hắn giải thích cho cậu rằng hắn đã hiểu lầm ra sao? Đã ghen tuông như nào? Và hắn biết hắn đã sai khi cố trả thù cậu. Hắn cố nói thật nhanh, thật rõ như sợ cậu đổi ý không chiệu nghe, không chịu tin hắn nữa.

_........Anh biết anh sai rồi, bây giờ em có trách anh thế nào cũng được. Nhưng anh mong em hiểu cho một điều, anh yêu em, em là tất cả của cuộc đời anh.

Khi hắn ngẩn lên nhìn cậu, cậu vẫn ngồi lùi trong góc giường, 2 tay đưa lên bụm miệng, nước mắt nhạt nhòa, ánh mắt nhìn hắn đau đớn.

Con tim hắn vụn vỡ, hắn thật sự đã tổn thương cậu quá nhiều rồi.

Gối, mền, thú bông...tất cả những thứ trong tầm tay cậu lần lượt bay về phía hắn. Luhan vừa khóc, vừa hét...

_Anh không tin tôi, không tin vào tình yêu giữa hai chúng ta. Sao anh dám nghĩ rằng tôi có thể phản bội anh đc cơ chứ? Anh không chịu tìm hiểu mọi chuyện, bỏ đi không nói một lời, anh có biết 5 năm qua tôi đã lo lắng, nhớ nhung, chờ đợi như thế nào không? Anh trở về mà không thèm nhìn nhận tôi. Anh tổn thương tôi, chà đạp tôi. Anh có biết tôi rất sợ hãi, rất đau khổ không? Vậy mà khi anh thỏa mãn với dục vọng tôi chỉ biết run rẩy, sợ hãi, chỉ nhớ đến mỗi mình anh, chỉ sợ mình ko còn xứng đáng với anh thôi. Anh cút đi, anh đi đi

"Xoảng"

Con thú bông cuối cùng làm rớt một khung tranh trên tường. Tiếng đỗ vỡ chát chúa cộng với tiếng la hét thất thanh của Luhan làm Baekhyun lo lắng chạy vào.

Khung cảnh thật tan hoang. Đồ đạt đỗ vỡ rơi rớt khắp nơi. Luhan ở trên giường khóc nấc còn hắn đứng đó im lặng cúi đầu chịu trận.Baekhyun lập tức bay đến túm lấy cổ Sehun

_Sehun! Anh đã hứa với tôi thế nào??? Bây giờ anh lại làm cho Em í khóc, kích động như vậy. Nam tử hán, đại trượng phu đã nói là phải làm. Bây giờ Luhan lại khóc, em ấy không chịu tha thứ cho anh thì anh phải chết. Nhắm mắt lại đi, tôi sẽ đưa anh về với suối vàng.

Nói đoạn anh rút cây súng ra kề vào thái dương hắn.

Luhan xanh mặt, trố mắt ra nhìn 2 người trước mặt mình lắp bắp:

_Baekhyun hyung, hyung làm gì vậy? Đó...đó là súng phải ko??? Sao hyung lại kể súng vào đâu Sehun như vậy? nguy hiểm lắm hyung cất súng vào đi.

Anh nghiêm mặt quay về phía Luhan nói lớn:

_Đây là lời thề giữa bọn hyung với nhau. Sehun đã hứa nếu em ko chịu tha thứ cho hắn, nếu hắn làm cho em khóc lần nữa thì hyung được quyền bắn chết hắn. Bây giờ hắn đã không giữ đúng lời hứa, em đã khóc, em không tha thứ cho hắn, em ghét hắn, đâu còn yêu hắn nữa, vậy thì để hyung bắn chết hắn đi cho rồi, sống làm gì cho thêm chật đất. Vả lại hắn cũng đã nói, nếu không có em thì hắn sống cũng không bằng chết mà, để hyung giải thoát hắn cho rồi.

Anh đè nghiến đầu hắn xuống, chuẩn bị lên nòng.

_Không!!! Như một cơn lốc, Luhan hét lên rồi phóng từ trên giường bệnh xuống, lao tới ôm lấy Sehun, che chắn cho hắn._Không! Đừng bắn Sehun mà hyung, lúc nãy em giận quá nên nói vậy thôi mà, không phải em khóc vì Hunnie đâu, em chỉ hơi tủi thân thôi, em yêu Hunnie mà, em sẽ tha thứ cho anh ấy tất cả. Hyung đừng giết anh ấy, hyung mà làm thế em sẽ ghét hyung.

_Aishhhh! Cái thằng nhóc này, mày có bồ rùi thì không cần hyung nữa đúng ko?? Khóc cái gì mà khóc, súng không có đạn thì lấy gì mà bắn. hyung hiểu em quá mà.

Cậu nhìn anh ngỡ ngàng, anh cười khoái trá rồi bước ra khỏi phòng

_Giao Luhan lại cho cậu đấy!

Cậu thở phào nhẹ nhõm, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay hắn từ lúc nào.

Ngẩng lên, cậu thấy hắn đang nhìn cậu cười hết sức dịu dàng

_Luhan àh! Em chịu tha thứ cho anh rồi phải không??? Anh cảm ơn Hannie lắm, anh yêu em, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho em, anh sẽ làm cho em hạnh phúc Hannie àh!

Cậu đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy hắn ra:

_Ai tha thứ cho anh! Lúc nãy sợ Baekhyun hyung giết anh nên tôi nói vậy thôi. Tôi không muốn anh trai tôi phải vào tù vì anh đâu. - Cậu nói cứng.

Mặt hắn túi đen như mực.

_Vậy là Hannie vẫn còn ghét anh, Hannie không thương anh nữa rồi, Hannie ko chịu tha thứ cho anh thì anh sống để làm gì??? Để anh đập đầu chết quách đi cho rồi. - hắn lao đầu về phía cạnh cửa.

Cậu hốt hoảng cố hết sức bình sinh níu hắn lại. Cả hai mất đà cùng ngã bệt xuống sàn.

Cậu ôm đầu hắn mà hét.

_Anh điên àh? Sao lại muốn chết như thế chứ? Anh muốn tôi phải đau khổ nữa anh mới vừa lòng phải ko

Hắn dụi đầu vào ngực cậu, vòng tay qua eo cậu kéo cậu lại gần mình.

_Hannie ghét anh rồi thì anh còn sống để làm gì? Hannie hãy tha thứ cho anh đi, anh biết anh sai rồi mà.

Cậu xỉa vào trán hắn, làm mặt hờn dỗi.

_Ứ thèm! Ghét anh rồi, không tha thứ cho anh đâu. Bắt anh cả đời phải ở cạnh tui trả nợ cho tui, bù đắp cho tui đến lúc nào tui vừa ý mới thôi cơ. Bây giờ Hunnie mà chết thì chả thèm chơi với Hunnie nữa đâu.

Nghe cậu nói, hắn cười đến tít cả mắt lại.

_Anh biết rồi! Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho Hannie luôn thế nên, Hannie lấy anh nhé! Trói anh cả đời để anh làm nô lệ cho Hannie thôi.

Cậu bật cười vì sự ranh mãnh của hắn, mặt thì cứ hồng lên vì hạnh phúc.

_ Tên móm! anh hóa thành cáo lúc nào vậy.

Hắn buông cậu ra, quỳ lên trước mặt cậu, mặt mày nghiêm túc.

_Hannie àh! Anh yêu em! Lấy anh nhé.

Hắn rút ra một chiếc hộp nhung đã sờn cũ, phía trong có một chiếc nhẫn bạc đơn giản, dễ thương.

_Nhẫn này anh mua từ 5 năm trước, bằng tiền lao động chân chính của anh, nó đã luôn chờ đợi để đc đeo vào tay em đấy.

Cậu mỉm cười hạnh phúc rồi bẽn lẽn gật đâu.

Hắn vội vã đeo nhẫn vào tay cậu như sợ cậu giữa chừng đổi ý. Xong hắn hoan hỉ bế thốc cậu lên, xoay vòng vòng khắp phòng vừa nhảy vừa reo hò như trẻ con. Cậu khúc khích trong vòng tay hắn.

Hắn xoay mãi cho đến khi cậu la lên vì chóng mặt. Đặt cậu xuống, chưa kịp để cho cậu định thần, hắn đã luồn hai tay ra sau gáy, kéo đầu cậu sát đến mặt mình, ngấu nghiến đôi môi hồng.

Cậu bất ngờ hoảng hốt, lấy tay đập đập vào ngực hắn nhưng những nhịp đập cũng yếu dần rồi cậu buông tay, nhón lên vòng tay qua cổ hắn kéo nụ hôn thêm sâu.

Sau một hồi hôn nhau say đắm, hắn buông cậu ra mỉm cười tình tứ rồi nhẹ nhàng bế bổng cậu lên, tiến về phía chiếc giường.

Cậu cười bẽn lẽn đỏ mặt gục đầu vào ngực hắn.

Đóng cửa, tắt đén, có Yaoi!!!!!!!!!Oh! Yeah baby, Au sẽ chết mất nếu màn này tiếp tục >"

Baekhyun bất ngờ đạp cửa xông vào.

_Yah! Sehun! Hai người còn chưa kết hôn mà định làm gì vậy hả.Luhan, em mới khỏe lại xong vẫn chưa chừa sao. Sehun! Bỏ Luhan xuống ngay cho tôi, anh ra ngoài kia làm thủ tục xuất viện đi, ở đây không cần anh nữa đâu.Kekeke

~~The End~~
Thế là hết truyện rồi, nếu thấy hay thì đừng quên vote cho au nhé, au sẽ ra fic mới tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro