CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lớp học nhảy xa, môn Jiyeon thích nhất, có lẽ vì Jiyeon tự tin vào đôi chân dài hơn những đứa cùng trang lứa. Jiyeon ngồi nhìn từng đứa lên nhảy, những đứa con gái trông như mấy chú vịt con mới xuống nước, Jiyeon cùng một số đứa khác cứ khúc khích cười khi hết cô bạn này đến cô bạn khác đáp chân lên cát. Đến tốp tiếp theo, Jiyeon hếch mặt, xung phong được nhảy trước. Jiyeon đứng vào vách xuất phát, hít một hơi thật sâu và lao đi. Jiyeon nghe tiếng EunJung gọi với ở phía sau.

"Cẩn thận! Đá...."

Jiyeon chới với khi chân vấp phải một hòn đá khá to trên đường chạy, Jiyeon ngã sấp mình trên cát, lấm bẩn. Xấu hổ thật, Jiyeon ngã ngay trước mặt EunJung, Jiyeon còn mặt mũi nào nhìn EunJung và nhất là đám con gái vừa bị Jiyeon giễu. Mặt Jiyeon đỏ ửng, Jiyeon lật đật đứng dậy, lúng túng phủi cát vấy bẩn trên quần áo. Jiyeon trở về chổ ngồi và suốt buổi học thể dục ấy Jiyeon lấy lý do bị trật khớp và không tiếp tục nhảy xa. EunJung nhìn Jiyeon ái ngại, cô muốn đến hỏi thăm, nhưng..., cô chỉ lén nhìn Jiyeon vẽ vời những hình ảnh kỳ cục trên đất.

Với Jiyeon, tiết thể dục hôm nay thật nặng nề, nặng nề nhất trong những tiết Jiyeon đã từng học, và đằng nào thì cũng đến lúc hết giờ.

Jiyeon chậm chạp vào phòng thay đồ, giũ đôi giày đầy cát và cất vào tủ. Jiyeon lén nhìn tủ đồ số 1212 qua lỗ hổng ở giữa những kệ tủ to cộ. Jiyeon quay lưng, thở dài Jiyeon nghĩ có lẽ EunJung đã về trứơc rồi, không biết EunJung có thấy lá thư của Jiyeon không, không biết EunJung có tiếp tục chơi với Jiyeon không. Cứ thế, hàng ngàn câu hỏi do dự quay xung quanh Jiyeon. Rắc rối thật!

"Lớp trưởng, nhớ mai đem cho mình xem nhé!"

"Chào EunJung-ssi, về trước nhé!"

"Đi cẩn thận!" EunJung đáp lại lời chào của bọn con gái.

A! Đáng ghét thật, sao có một người lúc nào cũng được người khác yêu mến thế nhỉ, bất công. Jiyeon lẩm bẩm trong khi tiếp tục nhìn trộm qua lỗ hổng giữa những kệ tủ. Khe hở quá nhỏ để Jiyeon có thể thấy rõ những hành động của EunJung và một điều khó chịu nữa là một đứa khác đã che mất tầm nhìn nhỏ hẹp của Jiyeon.

Chết tiệt!, Jiyeon chẳng nhìn thấy gì, Jiyeon lắng tai nghe trong mớ âm thanh hỗn độn, ít ra, Jiyeon cũng phân biệt được tiếng tủ cá nhân mở ra, tiếng chìa khóa của EunJung kêu lách cách và rồi tiếng cửa tủ đóng lại-cọt kẹt.

----------- 

[Narration] 

EunJung, Ham 

Uhm... thật ra, uhm... tôi cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa. uhm... Xin lỗi! 

Chà! Tôi cũng không biết phải nói như thế nào nữa, nhưng, có lẽ đó là lỗi do tôi. Vì tôi mà cái ghế ngã, vì tôi mà cậu cũng ngã và cũng vì tôi mà... 

Chậc, tôi xin lỗi, nhưng, cậu cũng biết mà, tôi không cố ý đâu, thật đấy, thề có cái móc khóa Rilak tôi đã cho cậu, tôi thật sự đã không cố ý. 

Cậu, có lẽ cũng sẽ không nghĩ nhiều về chuyện này mà, đúng không? Tôi hy vọng vậy. 

Tôi chỉ muốn xin lỗi và tôi nghĩ là cậu và tôi, tất nhiên nên coi đó là một tai nạn, hoặc có thể nó chưa xảy ra, hoặc tôi và cậu đã cùng mơ một giấc mơ. Chậc, sao cũng được, tôi chỉ muốn nói xin lỗi ^^ 

Cậu, vẫn sẽ tiếp tục dạy lại cho tôi những bài bị mất, nhé? 

Hôm nào có thể, qua nhà tôi chơi nhé, tôi có nhiều thứ rất hay muốn cho cậu xem, nhé? 

Uhm... một lần nữa, tôi xin lỗi cậu. 

Thân, 

Jiyeon, Park

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro