Ngoại truyện: Hậu trường - Những cảnh quay hỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu.

Diễn viên trong cảnh này: Ran Mori.

Cảnh 1.

3! 2! 1! Action!

Trời trong xanh, nắng ấm áp, chim hót líu lo là cảnh sáng sớm điển hình ở khu phố Beika nhỏ xinh này.

Người thiếu nữ mười bảy tuổi đang đứng trước ngôi biệt thự tráng lệ, bên bảng đề chữ Kudo. Dưới ánh sáng có phần mơ hồ, làn da trắng tuyết nổi bật, sóng mũi thanh tú đỏ ửng lên vì lạnh, mái tóc dài đen nhánh nương theo gió khẽ lay động trên vai, đôi môi nhỏ nhắn hơi chu lên, biểu lộ sự bất mãn...

"Shinichiiiiiiii!!! Shinichi ah~~!!! A... Khụ...khụ..."

"Cắt!"

Ran vỗ ngực, không ngừng ho khan, giọng lạc đi trông thấy. Mấy chị trợ lý bên cạnh lập tức chạy nhanh đến, người lấy khăn lau mồ hôi cho cô, người đưa cho cô ly nước chanh ấm.

Đạo diễn kiêm biên kịch của fic (chính là Nana ta đây) phất tay: "Làm sao thế? Hôm qua tập thử còn rất tốt mà?"

Shinichi ngồi kế bên đạo diễn lập tức đen mặt, ra vẻ hối lỗi mà nhận tội, "A! Ban nãy anh vừa rủ chị Ran ăn hay cây kem, rồi uống một ly sinh tố, anh..."

Đạo diễn quay đầu nhìn Shinichi, đôi mắt chứa một ngọn lửa đang rực cháy, "Anh-nói-cái-gì?"

"Anh... anh..."

"Fic của tôi không cần nam chính cũng có thể rất hot đấy! Anh-hiểu-không?"

"..."

"ANH CHẾT ĐI CHO TÔI NHỜ!!!"

Cả trường quay: "..."

***

Chương 1.

Diễn viên trong cảnh này: Shinichi Kudo vs. Ran Mori

Cảnh n.

3! 2! 1! Action!

Vào một ngày đẹp trời như bao ngày khác, cô đứng dưới nhà Shinichi, kêu mãi mà cũng không thấy anh đâu, cô mới ngập ngừng lấy chìa khóa dự phòng trong cặp ra. Cái này là do cô chôm được >o<

Và chuyện gì tới thì nó cũng tới.

Sau khi mở cửa, Ran ngó nghiêng vào nhà Shinichi, thấy trên giường trống không. Cô mới nhẹ nhàng bước vào, nhìn qua nhìn lại, chưa kịp 'Shinichi ah~' lần nữa thì cửa phòng tắm bỗng bật mở...

Một thân hình nam tính bước vào...

Shinichi vừa tắm xong, nửa thân trên để trần, phía dưới quấn một cái khăn tắm, tay đang vò vò cái đầu ướt...

Anh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Ran đang đứng hình... ~

Shinichi hơi ngây ra, rồi chợt nở nụ cười đen tối: "Sao cậu lại ở đây?"

"À...T-" Ran lắp bắp, khuôn mặt đỏ hồng, "Tại tớ kêu hoài mà không thấy ai ra nên mới đi vào..."

Anh khoái chí nhìn khuôn mặt ngại ngùng của cô, rồi bật cười, "Ngại à? Có phải lần đầu tiên cậu thấy tớ thế này đâu."

"Ừ...ờ..." Cô lại lắp bắp "Ngày xưa khác, bây giờ khác chứ."

"Ran." Shinichi gọi tên cô, sáp lại gần hơn, giọng nói mê hoặc lòng người: "Hay là, giúp tớ thay đồ đi..."

Shinichi đưa tay vén sợi tóc đang lòa xòa bên tai Ran, anh đưa mặt mình lại gần mặt cô, ánh mắt say đắm khóa chặt vào khuôn mặt trái xoan trước mặt, đầy vẻ mờ ám. Cô ngây người, đôi mắt tím biếc cũng hơi mông lung, mơ màng nhìn vào người trước mặt.

Ngay khi khoảng cách giữa hai đôi môi là 1 cen-ti-mét...

"Cắt!" Đạo diễn hét to, "Hai anh chị làm cái trò gì vậy hả? Theo như kịch bản là sau đó Ran đấm cho Shinichi một phát mà hai anh chị đang làm cái gì vậy hảảảả???"

Shinichi và Ran: "..."

Cả trường quay: "..."

***

Chương 2.

Diễn viên trong cảnh này: Heiji Hattori vs. Kaito Kuroba

Cảnh n.

3! 2! 1! Action!

"Kaito." Heiji một lần nữa lên tiếng. "Khi ra tới biển, tớ nhất định sẽ bỏ cá vào quần bơi của cậu."

"Cậu dám?" Kaito nhướng mày, "Nếu vậy, tớ sẽ ăn cắp toàn bộ quần của cậu, bất cứ loại quần gì cậu có, quăng ra biển."

"Thế à? Thế thì tớ sẽ bỏ đầy cá vào toàn bộ vali của cậu, để hôm đó báo có tin, nhà ảo thuật gia tương lai hóa khùng, nude toàn bộ chạy vòng vòng ngoài biển."

"Khốn khiếp, lúc đó cậu cũng chẳng hơn tớ đâu, đường đường là thám tử nổi tiếng mà không mặc quần á?"

Đang cãi nhau hăng say về vấn đề vô cùng "trong sáng", Kaito và Heiji chợt cảm thấy có gì đó là lạ, bèn quay đầu ngó xung quanh, thì đã thấy toàn bộ nhà ăn đang nhìn về phía này rồi.

Không màng đến hình tượng, một giây sau, Kaito và Heiji lập tức đạp cửa trốn khỏi nhà ăn.

Heiji dẫn đầu, sau khi đạp cánh cửa để chạy ra ngoài, nhưng không hiểu vì sao cánh cửa không bật mở ra ngoài như thường lệ mà ngã ngược vào trong, làm anh hốt hoảng quay mặt chạy lại vào nhà ăn, nhưng anh đã quên mất, Kaito cũng ở phía sau, và vì vậy hai người đụng trúng nhau, ngã xuống sàn nhà lạnh băng, Heiji nằm đè lên Kaito, hai người, mặt kề mặt, môi... e hèm, môi... kề môi...

Đạo diễn lắp bắp: "... C-... Cắt!"

Ngoài mặt thì nói vậy nhưng bên trong, nàng đạo diễn vô liêm sỉ nghĩ rằng, cảnh này quá tuyệt vời, thêm vào fic thế nào cũng thu hút được một số lượng lớn người xem, nhưng... rating của fic là K+ a, thêm vào thì phải... hắc hắc... 17+ lận... Nàng đành tiếc nuối không làm vậy, vì chính nàng cũng nào đủ tuổi đâu haha... =.=

Bạn muốn biết tình trạng của mọi người xung quanh ư?

Khi diễn tả bằng lời:

Dàn diễn viên chính: "..."

Dàn diễn viên quần chúng: "..."

Dàn staff: "..."

Con kiến: "..."

...

Diễn viên trong cảnh này: Sonoko Suzuki, Heiji Hattori, Aoko Nakamori

Cảnh n.

3! 2! 1! Action!

Năm giờ rưỡi sáng.

Bầu trời vẫn còn sắc tối, không khí hơi lành lạnh.

Trước trường Teitan, một dãy xe du lịch xếp dài theo hàng dọc.

Các bạn học sinh lần lượt đi vào cổng trường, đa số chọn cho mình bộ đồ thể thao đơn giản trong ngày đầu tiên.

Sonoko đứng nhìn qua nhìn lại một hồi, vẫn không kìm được lên tiếng: "Shinichi với Ran đâu rồi nhỉ? Hai cậu ấy có bao giờ đến muộn đâu."

"Sao cậu lại lo cho cặp vợ chồng son ấy? Hai người họ thì có thể có chuyện gì chứ?" Heiji ngáp dài một cái rồi trả lời. Đùa sao? Đai đen Karate và thám tử lừng danh cơ mà.

Aoko cầm chai nước suối uống một hơi, rồi nhét lại vào balô. "Ừ. Heiji nói đúng đấy, cậu đừng l-..."

Theo như kịch bản, chi tiết Aoko cầm chai nước suối uống được thêm vào để tăng tính tự nhiên cho fic, tạo cho mọi người cảm giác gần gũi khi đọc. Nguyên văn câu thoại phía sau là: "Ừ. Heiji nói đúng đất, cậu đừng lo quá!" Nhưng, Aoko chưa kịp nói xong câu thoại của mình trong cảnh này thì chợt loạng choạng, ngã phịch xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

"Cắt!" Đạo diễn hốt hoảng, "Aoko-neechan bị sao thế?"

Mọi người xung quanh đổ xô tới, Kaito chạy lại đầu tiên. Anh nâng đầu Aoko lên tay mình, lấy tay còn lại vỗ nhẹ vào má cô, "Aoko! Aoko!"

Gò má của Aoko chợt đỏ ửng lên, hơi thở cũng đều đều trở lại, cô khẽ cựa quậy người, chui sâu vào lòng Kaito, rồi lại nằm yên, cái miệng nhỏ hơi chóp chép.

Nhìn như... đang ngủ?

Đạo diễn đập bàn, "Này! Sao lại như vậy? Một người khỏe mạnh bỗng dưng lăn ra ngủ là thế nào?"

Heiji nhíu mày cầm chai nước suối ban nãy Aoko vừa uống, xem xét một chút rồi mở nắp ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, xong lại uống thử một ngụm, anh bỗng nhăn mặt, "Trời ạ! Đây là rượu trắng, nào phải nước suối!"

Mọi người: "..."

Đạo diễn đã bắt đầu nổi điên, nàng lại đập bàn, "Chai rượu là của ai?"

"Đạo diễn..." Một chị trong staff chạy tới, "Là của Shinichi và Ran đấy ạ, hôm qua họ tổ chức oẳn tù xì ai thua uống một chén rượu trắng."

"CÁI GÌ?"

Nhìn về phía chỗ ngồi chuẩn bị của diễn viên, Shinichi và Ran đang rất mệt mỏi gục lên gục xuống, đạo diễn nghiến răng, sát khí tỏa xa trong bán kính 100m...

Như các bạn đã thấy đấy, kịch bản đã phải sửa lại là Shinichi và Ran chơi game khuya nên mệt mỏi và lấy nhầm đồ của nhau...

Hahahaha...

***

Chương 3.

Diễn viên trong cảnh này: Heiji Hattori, Sonoko Suzuki, Ran Mori, Shinichi Kudo.

Cảnh n.

3! 2! 1! Action!

Heiji thử nhìn quanh tìm Shinichi và Ran, thì thấy hai người họ đang ngồi trên bãi cát ăn kem >o<

"Ai thắng vậy?" Sonoko tò mò hỏi.

Lập tức, mặt Ran đen lại, còn Shinichi lại lấp lánh ánh mặt trời.

Ờ, khỏi cần trả lời hen ~

"Vậy sao hai người đều được ăn kem?"

"Tiền của tớ đấy." Ran kêu rên.

"Á! Tớ cũng muốn ăn!" Kaito từ đâu cũng nhảy vào.

"Tớ cũng muốn ăn a~ Rannnn..."

"Tớ cũng vậy~!!!"

"!@#$%^&"

Đạo diễn: "..."

Staff: "..."

***

Chương 4.

Diễn viên trong cảnh này: Shinichi Kudo, Heiji Hattori.

Cảnh n.

3! 2! 1! Action!

"Shinichi này, hình như có một vụ án đang chờ cậu giải quyết ở Tokyo đấy." Heiji đút tay vào túi quần, thong thả bước lên từng bậc thang, cất tiếng nói.

"Tớ đang đau đầu đây, vụ án đó hơi phức tạp một tí." Shinichi rầu rĩ trả lời.

"Còn có vụ án nào trên đời mà thám tử lừng danh không giải quyết được sao?" Heiji bật cười, rồi hài lòng búng tay: "Biết rồi, án tình chứ gì."

"Heiji Hattori!!!"

"Hahaha."

Heiji đang cười đùa vui vẻ thì chợt cảm thấy có một vật nặng, à không, nhiều vật nặng đập vào người cùng một lúc. Những vật này, phải nói là vô cùng nặng, chúng đập mạnh vào mặt Heiji, khiến anh té ngửa về phía sau, kèm theo tiếng hét thê lương.

"Cắt!" Đạo diễn vung tay, "Sao vậy? Chỉ là ba cái túi xách không thôi mà Heiji-niichan! Anh chỉ cần hơi ngã người về sau thôi, ai cần anh té ngửa thế!"

Heiji vẫn nằm đó, bị mấy vật nặng đè lên nên anh chỉ có thể rên rỉ, "Lấy ra... hộ... tôi..."

Đến lúc này, Shinichi mới phản ứng lại được, anh vội chạy tới, nâng hết mấy cái túi xách ra, sau khi cảm nhận được sức mạnh kinh hồn của chúng, anh mới lên tiếng, minh oan cho thằng bạn thân, "Này, các anh lấy nhầm đạo cụ rồi, cái này là chứa cả tấn sắt hay gì vậy?"

"Á, chết! Tôi lấy nhầm ba cái túi xách chứa đồ hóa trang cảnh hành động!"

"..."

Khuôn mặt đẹp trai của Heiji... thế là...

***

Chương 5.

Diễn viên trong cảnh này: Shinichi Kudo vs. Ran Mori

Cảnh n. [Kiss scene]

3! 2! 1! Action!

Và sau đó, chính là...

Nụ hôn tình yêu trong truyền thuyết...

Mọi người ở dưới cũng dường như biết sắp xảy ra chuyện gì, có một người hô lớn: "Hôn nhau đi!"

Sau đó, cả đám người gào thét: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

Trái tim Ran đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lén ngước nhìn Shinichi, thì thấy anh đang cười. Shinichi vén lọn tóc đang vương trên má Ran, khuôn mặt anh tuấn bắt đầu tiến lại gần. Cô hồi hộp nhắm mắt lại...

Bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau, tạo nên cảnh tượng ngọt ngào.

Phía dưới bùng nổ, tiếng máy ảnh vang lên không ngừng, cả tiếng hò hét và vỗ tay.

Anh khẽ hôn sâu hơn, cánh tay dài vòng qua người cô, kéo cô lại gần.

Tình yêu, có lúc lại "Nhẹ như gió thoảng"...

"Cắt! Làm lại lần nữa!"

"Cắt! Ánh sáng không đủ!"

"Cắt! Căn giờ sai!"

"Cắt! Shinichi không tập trung!"

Và thế là, cảnh hôn "nhẹ nhàng" được quay lại... bảy lần...

Gần như là nắm vị trí kỷ lục quay lại của fic =.=

***

Chương 6.

Diễn viên trong cảnh này: Shinichi Kudo vs. Ran Mori

Cảnh n. [Kiss scene]

3! 2! 1! Action!

P.s: Hai nụ hôn liên tiếp trong hai chương, đạo diễn kiêm biên kịch của fic này đầu óc nhất định là không trong sáng rồi =.=

Cô mở to mắt nhìn anh, thấy sâu trong đôi mắt của anh là những cảm xúc phức tạp. Bắt gặp sự bất ngờ của cô, anh nhắm mắt lại, che giấu đi hết thảy cảm xúc chân thật bấy giờ. Đôi môi kia bắt đầu hôn cô, khiến trái tim cô đập mạnh, đôi mắt tím biếc mơ màng, cảm giác mơ hồ từ nụ hôn ở vở kịch chợt ùa về, chân thật hơn bao giờ hết.

Anh hôn cô, mãnh liệt hơn nụ hôn đầu tiên họ có rất nhiều. Tay anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, kéo sát vào anh hơn, tay kia ôm lấy vòng eo duyên dáng. Cô bị trái tim dẫn dắt, đôi mắt cũng dần khép lại, cánh tay thon thả lần tới bờ vai rắn chắc, rồi vòng qua cổ anh, dần dần hôn trả anh.

Quên mất mình là ai, quên mất mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy, cảm giác ngọt ngào bắt đầu bao phủ lấy con tim, xuất hiện một cảm xúc chưa bao giờ có...

Một phút trôi qua...

Hai phút trôi qua...

Staff thầm nghĩ: "Đạo diễn, sao vẫn... chưa hô cắt a~"

Bộ phận ánh sáng thầm nghĩ: "Mỏi tay quá!"

Ba phút trôi qua...

Shinichi và Ran buông nhau ra, thở hổn hển. Hai người đồng loạt liếc về phía đạo diễn, làm cái quái gì mà vẫn chưa chịu hô cắt không biết, hai người bọn họ hết thở được rồi...

Đạo diễn lúng túng, "A~ Ta lỡ suy nghĩ lan man một lúc. Làm lại! Làm lại nào!"

Shinichi và Ran: "..."

Được rồi, lần quay lại này ít hơn lần trước, bốn lần =.=

***

Chương 7

Diễn viên trong cảnh này: Heiji Hattori, Shinichi Kudo

Cảnh n.

3! 2! 1! Action!

Bốp.

"Này, thân thiết quá xá nha! Vừa rồi có phải kí hiệu mờ ám nào đó không?" Heiji đập vai Shinichi một cái, khẽ huých tay anh, chẳng có vẻ gì là nghiêm túc mà hỏi.

"Im miệng đi!" Shinichi liếc kẻ tội đồ bên cạnh, hất tay hắn ra khỏi vai anh, "Đi vào lấy cung rồi còn về sớm."

"Sao vội vậy? Để về nhà với Ran sao?"

"Im đi!"

"Shinichi! Mặt cậu đỏ lên rồi kìa..."

Bốp!

"Aaaaaa!!!"

"Cắt! Shinichi nii-chan, anh đánh nhẹ thôi! Làm gì mà mạnh thế?" Đạo diễn phẫn nộ hét lên, "Còn nữa, là đánh nhẹ vào đầu, chứ không phải tát-mạnh-vào-mặt."

"Anh... biết rồi..."

"..."

***

Chương 8

Shinichi thẫn thờ ngồi phịch xuống, chiếc điện thoại trên tay dần rơi xuống, lún vào mặt đất, lấm lem bùn.

Phải rồi, cô ấy sao có thể gọi điện thoại được nữa?

Cô ấy dặn dò mình rất nhiều điều, phải chăng... là do định mệnh?

Phải chăng...

Shinichi lắc đầu, anh không muốn nghĩ nữa.

Vậy là, từ hôm nay, anh phải đi học về một mình, buổi sáng không còn ai đánh thức anh, không còn ai nhắc nhở anh phải ngủ sớm, không còn một cô bạn thanh mai trúc mã, không còn người ngồi trên hay quay xuống hỏi bài anh, không còn là một cặp đẹp đôi nhất trường do mọi người trêu đùa...

Không còn gì cả...

Không đúng! Không phải như vậy!

Từ trên gò má của chàng trai nọ, xuất hiện một giọt nước trong suốt chảy xuống, mang theo vị mặn của nỗi đau...

Không đúng!

Tất cả, đều là dối trá!

"Cắt!" Đạo diễn mỉm cười, "Tốt lắm! Được rồi, cảnh này là cảnh cuối! Mọi người vất vả rồi!"

"Về thôi!"

Shinichi từ từ đứng dậy, cố gắng thu lại cảm xúc của mình.

Từ đằng xa, một bóng hình nhỏ nhắn đi nhanh tới phía anh, chìa tay ra, trên đó là một chiếc khăn tay trắng, "Lau nước mắt đi! Diễn xuất xuất thần quá đi!"

Shinichi cười nhẹ, "Ừ!"

"Kudo! Mori! Đoàn làm phim chúng ta mở tiệc ăn mừng fic! Hai người nhanh lên! Phải tham gia đấy!"

Shinichi và Ran đồng thanh trả lời: "Vâng!" Rồi lại quay sang, nhìn nhau, mỉm cười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro