Chap2:" Hạnh phúc anh nhé"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhìn tôi vét sạch ly kem tương ớt, ăn một cách ngon lành, cười ngất ngây…

Ăn kem xog chúng tôi lang thang ở hồ keileon, mùa này hoa nở đẹp. Đứng trước vườn cỏ lau rộng lớn, bát ngát hương,tự nhiên thấy tâm hồn bình thản đến kì lạ. Tôi ngắt 1 bông ngượng ngịu đưa cko em. Em lại cười , sao tự dung tôi thấy xao động khi nhìn thấy nụ cười của em đến thế.

- Em cười rất đẹp..- Tôi không kìm được long nói với em

-       Anh có muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em cười ko??

- Muốn............

-       Vậy yêu em đi…….- bốn chữ em thốt ra thật nhẹ nhàng.

Nắng chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của em, đôi má đang hồng lại càng hồng thêm…Em và tôi yêu nhau từ đó. Chóng vánh đến giật mình. Bạn bè hỏi, tôi quên Vic nhanh thế, tôi chĩ cười qua loa.

 Quên hay ko quên chĩ có trog long tôi là hiểu rõ nhất. Tôi thấy mình thật độc ác khi lấy em thế vào chỗ của Vic. Em vẫn vô tư như thế,vẫn bày những trò qoái đảng để khiến tôi vui vẻ, vẫn yêu thương tôi bằng một tình yêu vô điều kiện.Tôi đón nhận nó bằng một sự hài lòng đến day dứt…..

Đôi khi, tôi gọi điện cho Vic bằng một số điện thoại khác và im lặng. Chỉ cần nghe thấy tiếng thở của cô ấy, tôi đã cảm thấy nỗi nhớ nhung được xoa dịu. Em vẫn không biết tôi luôn dõi theo Vic bằng một nỗi nhớ quay quắt, em vẫn hồn nhiên yêu tôi như em đang yêu..

***

Nửa năm sau, Vic nhắn tin cho tôi, nội dung nhớ nhung, muốn gặp tôi. Tim tôi như trẻ con nghịch ngợm, muốn lao thẳng ra ngoài. Tôi quên mất rằng hiện tại tôi là ai, tôi đã có những gì, vội vã phóng đến quán café mà Vic đã hẹn… Không có ai ở đó, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi như trêu ngươi. Tôi ngồi rất lâu, rất lâu và mong ngóng bóng dáng Vic xuất hiện ở cửa. Tôi sẽ nói với cô ấy rất nhiều điều mà nửa năm qua tôi đã ấp ôm trong lòng. Những buổi tối nhạt nhẽo khi không có mùi xạ hương của cô ấy thoang thoảng bên vai, những tin nhắn ngọt ngào khiến tôi nhớ nhung và hạnh phúc…

Hai bàn tay mềm che lấy đôi mắt của tôi. Là Vic phãi ko?

- Vic À ???

-….

- Phãi em ko??

Bàn tay buông khỏi mắt tôi, tôi quay lại nhìn,không phãi Vic, là em. Cô người yêu bé bỏng đanh đá đã ở bên tôi suốt ngày tháng qua….Em đang mĩm cười….

-       Anh nắm tay em nhiều lần rồi mà vẫn ko cảm nhận đó là tay em sao?

- Sao em lại ở đây?

Em không trả lời buông mình xuống ghế đối diện tôi ngồi….Em im lặng nhìn tôi hồi lâu,ánh mắt này suốt nữa năm qua tôi chưa từng nhìn thấy…..Dịu dàng, câm lặng, nhưng trống rỗng…

- Người nhắn tin cko anh là em, không phãi chị Vic,em lấy điện thoại của anh và lưu sô của em thành tên Vic…..

-       Em làm cái trò qoái quỉ gì vậy?

- Anh biết ko , em đã tự hỏi bản thân mình rằng, vì sao anh lại yêu em, và bây giờ em đã hiểu, vì em GIỐNG CHỊ ẤY….

Tôi nhìn em,…… lòng đau nhói………

-       Có những lúc em thấy anh nhìn em bằng một ánh mắt trĩu nặng, là vì em rất giống Vic , em giống cô ấy từ ánh mắt, nụ cười, điệu bộ , phãi không??

Phải, nhưng tôi chĩ biết thinh lặng và nhìn em…

Em uống hết sạch ly nước cam trên bàn…rồi đứng dậy bước ra khỏi tiệm….còn mình tôi ngồi lại , lạc lõng , xấu hổ…Vài phút sau, tin nhắn đến là của em:” mỗi người là một thế giới,có những việc người cũ không thể nào làm được,nhưng em lại làm được phãi không?ví dụ như yêu anh ko bao giờ cạn kiệt….”

Tôi vùng dậy chạy vội khỏi quán cafe đuổi theo em, nhưng em đã biến mất. Thì ra, yêu thương và tổn thương gần nhau đến vậy. Thì ra, tôi cũng cảm thấy chua xót khi nhìn thấy em đau lòng như vậy. Sao trước đây tôi không nhận ra rằng em luôn là không khí bao bọc tôi? CònVic, chỉ như một thứ mùi hương thơm dịu khiến người ta bần thần mỗi khi nhớ đến. Thiếu mùi hương, người ta vẫn sống được, còn thiếu không khí, chắc chắn sẽ chết…

Tôi cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn khác:

“Phải, mỗi người là một thế giới, và em chính là thế giới của anh. Không phải vì em giống Vic, mà bởi vì anh đã yêu cái giọng nhéo nhéo của em vào lúc sáu rưỡi sáng rồi..."

Bần thần vài giây sau đó, cánh tay em từ sau lưng ôm lấy tôi, mĩm cười, tôi biết chắc rằng đó là em, vì đó là thói quen em làm vào mỗi buổi sang. Quay đầu lại, nhìn gượng mặt rạng rỡ của em, tôi thở phào nhẹ nhõm, em đã cho tôi 1 bạn học và nhận ra em là tình yêu, cuộc sống duy nhất của tôi……..!! đặt bờ môi mịn màng của em lên môi tôi, hôn say đắm, đó là nụ hôn đầu tiên khi tôi và em yêu nhau, 1 nụ hôn có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được, và tôi sẽ yêu người con gái ngày SUỐT CẢ CUỘC ĐỜI.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro