|ShortFic| Sica à, thế giới của tôi là em | YULSIC|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhảy vào cuộc đời tôi, à không nick yahoo của tôi sau khi tôi đăng lên facebook vỏn vẹn hai chữ "chia tay!"…

Em nói “Chờ mãi mới tới ngày này, hẹn hò với em nhé, thích anh cũng hai năm rồi còn gì…”

Tôi Đang buồn mà cũng phãi phì cười…cái giọng điệu này của em sao giống victoria quá thế.Vic của tôi cũng thườngnói toẹt những gì cô ấy nghĩ trong lòng, không kiêng nể, không thèm quan tâm xem đối phương sẽ nghĩ gì về mình…

Vic của tôi? Nghe xa lạ quá, cô ấy không còn là của tôi nữa rồi… Đang miên man với suy nghĩ vềVic , bỗng nghe tiếng gọi trên yahoo, tôi giật mình….

“ Này anh kia, có hẹn hò với em không thì bảo?? “- em hỏi 1 câu làm tôi giật nảy mình, thiệt là 1 cô bé ngốc,nhưng cũng khá dễ thương, ai lại nói oạch toẹt cái suy nghĩ của mình như vậy chứ, đắn đo 1 lúc tôi pm lại một tin nhắn .” Hẹn…………Mai……Nhé”

Mai, Tôi dậy kha khá sớm, chắc tại vì..nhớ Vic . Ngày nào cũng vậy, cô ấy thường gọi tôi vào lúc 6 giờ sang. Như một thói quen cố hữu, vài ngày nay ko có Vic, tôi vẫn mò dậy vào lúc 6h sáng, chẳng cần đặt chuông báo thức…Và mỗi lần như thế, tôi lại nghĩ đến cô ấy…..Tôi cứ nằm trên giường, để nỗi nhớ cào cắn trái tim… Vic là người nói lời chia tay với tôi. Lý do "không hợp".

Ừ, lý do muôn thuở và chẳng có gì để bào chữa, chúng tôi thống nhất sẽ không làm phiền cuộc sống của nhau, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra… Nghĩ đến vẫn thấy đau đau, nhoi nhói ở đâu đó. Lý trí và trái tim luôn luôn không chịu nhường nhịn nhau như thế…

Sáu rưỡi, chuông điện thoại reo, là em! Tôi chưa kịp nói gì thì đã thấy em cất giọng nheo nhéo…

- Này anh, nhớ đúng tám giờ nhé. Trễ một phút cũng không được đâu!

 - Trễ một phút cũng không được cơ à? Vậy đồng hồ của em chính xác là mấy giờ, để anh còn chỉnh lại đồng hồ của anh…

- haha…..

Cô gái bên đầu dây kia vẫn giữ giọng điệu trẻ con như xưa. Khi chúng tôi gặp nhau, em mười sáu tuổi. Cô gái với mái tóc màu nâu hạt dẻ lúc la lúc lắc không ngừng, ánh mắt to tròn mà mỗi khi soi mình vào đó, tôi lại lúng túng vì sự trong sáng quá đỗi ấy. Em yêu tôi cách đây hai năm. Khi em tỏ tình, tôi đã từ chối. Tôi bảo em: "Trẻ con lo mà học đi". Em ngúng nguẩy: "Em sẽ chờ cho đến khi anh và chị Vic chia tay, chắc lúc ấy em cũng đủ tuổi để yêu rồi…". Và giờ thì em đã chờ được điều đó. Vì em biết xem bói, hay vì tôi và Vic không giữ nổi tình yêu? Xa thì nhớ, gần thì giận dỗi… Yêu như một thói quen khó bỏ, như một sự lấp đầy cho những khoảng thời gian dư thừa…

Tôi đủng đỉnh bước vào phòng tắm… Mấy ngày nay. Không có Vic , mọi việc cũng như chậm trễ lại thì phải…

8h3’, tôi có mặt đúng nơi em hẹn. Em hẹn tôi đi ăn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro