Xin lỗi...Em yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô- Trần Song Tử vội vàng với lấy áo khoác, đầu tóc rối tung vì mới tỉnh dậy. Lao ra khỏi nhà với tốc độ kinh khủng, leo lên com moto thân yêu, trong màn đêm, cô như một con báo chạy trên đường
Cô mặc chiếc quần đùi ngắn cũn, bên trên là chiếc áo hai dây, khoác thêm chiếc áo len màu đen bên ngoài. Gió lạnh đầu mùa khiến cơ thể cô run lên từng nhịp. Không đội mũ bảo hiểm, mái tóc lả lướt theo gió, đêm đen cũng không thể che lấp thứ ánh sáng tỏa ra từ người cô.
Xe đỗ tại một quán rượu nhỏ, vứt chìa khóa xe cho bảo vệ cô vội vàng đi vào trong quán, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang gối đầu lên bàn, những chai rượu đã cạn xếp thành hàng. Cô thở dài, bước tới gọi nhân viên thanh toán.
Cô cùng nhân viên đỡ người đàn ông ra khỏi quán. Xe taxi đã chờ sẵn. Đột nhiên anh là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng- Lê Ma Kết lên tiếng:" Không anh không thích đi taxi. Đi đi, lên xe em đi, anh thích ngồi xe-Anh lè nhè nói không ra hơi
Cô vừa tức vừa giận, vỗ cái bốp vào đầu anh một cái. "Xe xe cái đầu anh , đi không vững còn lắm mồm, lộn cổ cắm đầu xuống đất chết thì bảo tại số".
Thực ra cô với anh bằng tuổi nhau, là bạn từ thời đại học, đến khi ra trường vẫn rất thân. Mặc dù bằng tuổi nhưng anh luôn gọi cô là "em" vì anh nói cô thấp hơn anh nên phải gọi là "anh" . Ban đầu không quen nhưng dần dần cô cũng mặc kệ, bản thân quen miệng từ lúc nào cũng bắt đầu chấp nhận cách xưng hô này.
Anh hơi tỉnh, xoa xoa đầu, bày ra bộ mặt nhõng nhẽo" Đi mà, anh rất ghét ngồi taxi... Ok, anh nhất định sẽ bám chặt." Anh còn lảo đảo đưa tay lên thề thốt.
Nhìn bộ mặt điển trai méo mó vì sai rượu mà còn nhõng nhẽo, cô bật cười. Cô chịu thua, đành đầu hàng, nói cảm ơn tài xế taxi rồi bảo nhân viên lấy xe.
Anh ngồi sau lưng cô, hai tay ôm chặt eo cô, vốn dĩ bình thường anh sẽ không dám như vậy, nhưng hiện tại đã say, hơi men khiến anh không còn lí trí, với anh, cô như em gái, như bạn thân nên cái ôm này không có gì là không bình thường.
Cô như chết đứng, hai tay siết chặt tay lái, cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhìn đôi tay to lớn đặt trên bụng mình, đột nhiên cô lại có cảm giác sóng mũi cay cay. Cô nổ máy, đi với tốc độ chỉ bằng một phần tốc độ đi tới. Rất chậm...
Đột nhiên từ phía sau anh lên tiếng: " Sao em không hỏi tại sao anh say?"
Cô nói vọng lại: " Cần phải hỏi sao? Còn việc gì ngoài cãi nhau với cô ấy?"
Anh bật cười, tiếng cười hòa lẫn cùng gió mang theo cảm xúc chua xót," Em hiểu anh còn hơn cô ấy."
Cô không đáp, bởi cô không biết trả lời thế nào. Cô dừng trước căn hộ của anh, xuống trước rồi dìu anh xuống xe.
Anh vừa đi vừa nói:" Lúc đấy anh chẳng biết gọi cho ai, đành làm phiền em."
Cô nhăn mặt: " Em với anh còn nói cái gì mà làm phiền." Anh nói như vậy khiến cô rất khó chịu, giống như với anh cô rất xa lạ vậy.
Anh cười cười:" Được rồi, anh với em là không có cảm ơn và xin lỗi."
Cô dìu anh dến trước cửa nhà, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ rất dịu dàng:" Anh Kết..."
Nghe thấy tiếng nói ấy,anh lập tức buông tay khỏi vai cô, quay phắt đầu lại. Cô không cần nhìn cũng biết người ấy là ai, chỉ có người ấy mới khiến anh như vậy.
Anh chần chừ rất lâu không bước tới, cô gái kia- Nguyễn Thiên Bình chạy đến ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa nói:" Em biết sai rồi. Em xin lỗi, xin lỗi anh... Em với anh ta thực sự chưa xảy ra chuyện gì. Chỉ một lần thôi, tha thứ cho em một lần thôi, được không?"
Rất lâu sau anh mới đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cô gái. Cô biết, chỉ cần cái vỗ lưng nhè nhẹ ấy là anh đã tha thứ cho cô gái kia. Cô không nói một lời, lúc này cô không nên làm phiền hai người họ. Cô lên xe rời đi, nhìn từ đằng sau, bóng lưng của cô càng thêm cô tịch.
Cô trở về nhà, vứt áo khoác một bên, lao vào chiếc giường ấm áp của mình. Cô co người trong chăn, nhìn chiếc ảnh trên đầu giường. Cô khoác vai anh mỉm cười vui vẻ, anh cười rất đẹp, đây là bức ảnh ngày tốt nghiệp của cô và anh.
Cô tắt đèn ngủ, bóng đêm bao trùm lên tất cả giọt nước ấm từ khóe mắt rơi xuống. Cô biết, con đường này, cô đã sai rồi.
"A lô"
"Gì thế?"
" Đang đâu đấy?"
" Ở nhà ngủ chứ đâu."
"Dậy đi ăn đi,nhanh lên, mười phút nữa là anh đến cửa nhà em rồi."
Cô lười biếng chui ra khỏi chăn, cái lạnh khiến cô run lẩy bẩy. Đánh răng rửa mặt nhanh chóng rồi thay đồ, ra khỏi cửa đã thấy anh đỗ xe phía trước. Anh tựa vào cửa xe, trên tay là điếu thuốc lá, nhìn anh càng thêm nét lười biếng mà mị hoặc.
"Nhanh thế!"
Anh hất cằm kiêu ngạo. "Anh mà lại, không nhanh sao được?"
Cô không thèm đáp lại, nhanh chóng chui vào xe để tránh cái lạnh.
Hai người chọn quán đồ nướng, cô rất tự nhiên ngồi ăn không chút kiêng dè. Với anh, cô không cần cái là lịch sự mà phụ nữ nên có.
Anh nhìn tướng ăn bất nhã của cô, nhăn mặt trêu chọc:" Khiếp chưa! Ăn như trư, thế này bảo không ai rước."
Cô gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói:" Chơi với nhau cũng cùng một giuộc thôi, ai hơn ai đâu."
Thực ra cô là một cô gái đẹp, anh biết. Cô có mái tóc dài, thường buộc gọn lên. Cô thích màu son đỏ rực, nó khiến cô thêm kiêu kỳ. Nói thực, nếu không phải là bạn thân, có thể anh cũng sẽ rung động. Nhưng vì là bạn thân, hai người hiểu nhau quá rõ nên không thể.
Cô đang ăn thì chuông điện thoại reo lên, cô tưởng điện thoại của mình, nhưng hóa ra là của anh. Thấy anh bấm nghe, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, cô lờ đi như không biết, tiếp tục ăn mà những câu nói của anh cứ lọt vào tai.
"Em đói à?"
"Không bận"
" Được."
"Tôi đến ngay."
Anh cầm khóa xe, đứng bật dậy nói với cô:" Cô ấy đói, anh phải đi trước rồi, lát em gọi xe về nhé!"
Cô gật gật, tỏ ra thản nhiên:" Đi đi, ở lại làm gì cho chướng mắt!"
Anh vội vàng ra khỏi quán ăn, không một lần nhìn lại. Ở phía sau, cô gái cắn môi rơi lệ.
Cô bấm điện thoại gọi cho đứa bạn. Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, nó- Huỳnh Cự Giải nói sẽ lập tức đến.
Mười lăm phút sau, nó ngồi trước mặt cô, ở vị trí anh vừa ngồi. Nó nhìn cô, vừa giận vừa thương.
"Tao không hiểu vì sao mày lại cố chấp đến thế."
Cô mím môi lắc đầu. "Tao không biết, thực tao không biết."
"Mày xinh đẹp, tài giỏi, tại sao lại cứ chỉ thích nó? Còn nó thì chỉ coi mày là bạn thân thôi, mày nên hiểu điều ấy."
Cô hiểu nên cô càng sợ, chỉ dám ở trong lòng. Nếu cô nói ra, có khi ngay cả tình bạn cũng không còn. Cô sợ, nếu anh ấy biết, cô sẽ khiến anh khó xử.
"Mày nên hiểu, tình cảm này chỉ mình mày hiểu, mày cảm nhận. Yêu đơn phương như đang ôm một cây xương rồng, mày đau còn nó thì không. Đừng cố chấp nữa!"
Bạn cô thương cô, thương đứa bạn khờ dại. Cô thích anh đã bảy năm, anh đã trải qua biết bao mối tình với bao cô gái mà không biết rằng đằng sau vẫn luôn có một người dõi theo.
Cuộc đời chính là vậy, không chuyện gì hoàn mỹ. Tình yêu cũng vậy, không phải cứ yêu là sẽ được đáp lại. Tình yêu chỉ đến từ một phía, đau đến khôn cùng mà vẫn không chịu buông.
"Tao nghĩ mày nên nói cho nó biết, đừng để bản thân phải hối hận."
"Tao sợ nói xong sẽ khiến anh ấy khó xử, ngay cả tình bạn cũng không còn nữa."
"Vậy mày im lặng thì liệu mày có dễ chịu?"
Cô cười mệt mỏi, lắc đầu." Nếu được, tao chịu đau một mình, anh ấy không phải suy nghĩ."
Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng động lớn, tiếng cửa va chạm mạnh khiến cô quay lưng lại.
Khoảnh khắc ấy, cô như chết sững. Anh đứng phía sau cô không xa, trên tay là chiếc túi xách của phụ nữ. Cô hoảng hốt bật dậy, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của anh, lắp bắp không biết nên nói gì.
Quay đầu nhìn bạn cô, nó dường như không ngạc nhiên, nó biết anh ở phía sau. Nó đứng dậy, đi ngang qua cô, vỗ nhẹ lên vai rồi rời đi. Họ cần một cuộc nói chuyện rõ ràng, cho dù sau này không đến được với nhau nhưng ít nhất tình yêu này cũng có ngày được phơi bày, được biết đến. Bạn cô không muốn cô phải hối hận.
Anh đi chầm chậm về phía cô, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Anh nhìn cô, không biết nên mở lời thế nào.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng trước:" Anh nghe hết rồi sao?"
Anh không đáp.
Cô cố gắng mỉm cười, nói:" Đừng cảm thấy nặng nề, chỉ là rung động nhất thời, em sẽ quên nhanh thôi."
Anh nâng cằm cô lên, rất nhẹ nhàng, cất giọng khàn khàn nói với cô:" Nói lại một lần nữa."
Hơi nóng từ bàn tay anh truyền tới khiến cơ thể cô run lên. Hốc mắt nóng dần, giọt lệ rơi xuống mu bàn tay anh.
Cô lắc đầu, bật khóc." Xin lỗi, em yêu anh..."
Nói xong, cô chạy đi, để mặc anh chết sững tại chỗ.
Cô trở về nhà, cô khóa chặt cửa phòng, gục xuống rồi òa khóc. Cô yêu anh, yêu từ khi anh nói với cô rằng:" Sau này chúng ta là bạn thân, một bước không rời." Cô yêu người đàn ông tính tình nóng nảy nhưng lại dịu dàng. Cô yêu người đàn ông vừa trẻ con vừa chín chắn. Phải, cô yêu, cô rất yêu. Nhưng từ khi chấp nhận làm bạn cùng anh, cô đã biết tình yêu này không có kết quả. Là cô cố chấp duy trì tình yêu này trong lòng, nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng anh đã biết. Tình bạn này có lẽ đã đến hồi kết.
Điện thoại vang lên chuông báo tin nhắn. Thấy tên anh, cô nhanh chóng bấm đọc. Dòng chữ như con dao cứa vào trái tim cô:" Một ngày hôm nay, anh là của em. Chỉ một ngày hẹn hò duy nhất."
Vài giây sau anh gọi tới, cô bấm nghe, giọng nói phấn chấn của anh vang lên:" Xuống dưới nhà đi, chúng ta đi biển."
Cô dẹp lại những buồn tủi, lau nước mắt, cố gắng mỉm cười. Được, nếu anh đã nói vậy, chỉ một ngày cũng được, một ngày được yêu anh với cô cũng đã quá đủ.
Họ nhanh chóng ngồi vào trong xe, anh rất vô tư nhìn cô, không chút ngại ngần nắm lấy bàn tay cô, cô siết chặt bàn tay anh. Chiếc xe ra khỏi thành phố, hai bên đường là những bụi cây rậm rạp. Anh mở nhạc, bản nhạc trước đây cô rất thích vang lên, nhạc hay nhưng không hợp hoàn cảnh.
Mưa dông giăng khắp lối, em chẳng có cách nào tránh được, nhưng vì anh, em chưa từng bỏ cuộc,
Nhìn lại đoạn đường quanh co khúc khuỷu, anh mơ hồ rồi, em cô đơn.
Tình yêu tựa như hoa nở hoa tàn, năm qua năm mà chưa từng kết trái.
Nỗi nhớ ngày qua ngày, cứ hoài quẩn quanh xoay vòng cứa vào lòng em.
Thời gian từng giây từng phút lần lượt trôi qua, cố chấp rạch sâu vào vết thương nơi em, anh nhìn thấy liệu rằng có từng cảm động?
Có ai có thể nói cho em biết, yêu anh liệu là đúng hay sai?
Hạnh phúc cuối cùng là bên phải hay bên trái, liệu anh đang nơi nào đợi em?
Tình yêu rối bời bủa vây, mình em cô độc, nhưng em chẳng thể nào cam lòng tìm lối thoát ra.
Cô chóng tay lên cửa sổ xe, nén lại nước mắt, cô không thể khóc. Anh tắt nhạc, hít một hơi dài , nói với cô:" Sắp đến nơi rồi."
Cô quay đầu, mỉm cười thật tươi với anh.
Hai người trải qua một ngày như những cặp đôi khác, cùng nhau tắm biển, ăn hải sản rồi cùng nhau chơi những trò chơi mạo hiểm. Cô đã bỏ lại sau lưng hết những ưu phiền. Lúc này, cô chỉ nghĩ cô với anh là hai người yêu nhau say đắm.
Hai người nắm tay nhau đi dạo dọc bờ biển, cô nhìn phía xa, hoàng hôn dần buông. Bước chân dừng lại, cô buông bàn tay anh.
"Hôm nay, cảm ơn anh, đến đây là được rồi."
Cô không thể ích kỷ níu giữ anh ở bên mình, một ngày hôm nay với cô đã là quá đủ.
"Chúng ta... sau này không thể làm bạn", anh nói. Cô không quá ngạc nhiên, cô biết anh sẽ không làm vậy nếu không có lý do." Cô ấy không thích mối quan hệ của chúng ta."
Cô cười, gật đầu nhẹ nhàng." Em hiểu, anh không cần cảm thấy khó xử, cảm ơn anh vì ngày hôm nay."
Anh không nói thêm lời nào. Hai người đứng nhìn biển rất lâu. Cuối cùng anh mới lên tiếng:"Trở về thôi."
"Anh cứ đi đi, em ở lại đây mấy hôm, sẽ về sau."
Anh nhìn cô không yên tâm, nhưng biết rằng cô là người rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Anh đứng dậy, quay lưng sải bước rời đi.
Đột nhiên cô gọi tên anh, anh quay đầu. Cô bước đến hôn lên môi anh. Anh giật mình nhưng không đẩy cô ra.
Rời khỏi môi anh, cô nói:"Cảm ơn!", rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng cô, anh có cảm giác không thoải mái, giống như mình sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Cô không quay đầu nhìn lại, bởi cô sợ nếu nhìn lại cô sẽ không kiềm chế được mà ôm lấy anh. Cô không thể làm như thế, cô sẽ khiến anh khó xử, cô không thể ích kỷ.
Dù tình yêu có sâu đậm đến đâu, năm tháng trôi qua ắt sẽ phai nhạt. Có ở bên hay không đều không quan trọng, chỉ cần hiểu mình đã từng yêu như thế, trao đi tình yêunoongf nhiệt là thế, mặc cho thứ nhận lại chỉ là hư vô. Trong một khoảng thời gian nhất định, có những người vĩnh viễn không thể nào thay thế hay xóa mờ.
Hai năm sau, cô ngồi trong quán cà phê quen thuộc, trên tay là tấm thiệp cưới.
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một tòa thành vững chắc, cho dù qua bao năm, bao nhiêu sóng gió, bụi cát có phủ kín cũng không thể che lấp. Tình yêu cho dù có được gói ghém lại, niêm phong, nhét xuống nơi thật sâu không ai thấy nhưng không có nghĩa nó không tồn tại, chỉ là che đậy thật kĩ mà thôi.
Cô nhấp một ngụm cà phê, nhìn tấm hình trên thiệp cưới, anh rất hạnh phúc. Với cô, có lẽ bấy nhiêu là đủ. Những năm tháng thanh xuân nhiệt huyết có bóng hình anh bên cạnh, cho dù không có kết thúc viên mãn nhưng anh đã từng hiện diện. Nhiều năm sau nhớ lại, cô đã từng yêu một người đến thế, yêu đến mức có thể mỉm cười ly biệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro