Star falls down tonight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Vũ Hằng là một ngôi sao.
     Các ngôi sao được sinh ra trong Dải Ngân hà, chúng không có nơi ở cố định, và chúng đã lang thang khắp vũ trụ ngay từ khi mới sinh ra, mang theo một mảnh ánh sao cho mỗi hành tinh.  Và lần này, họ sẽ đến một hành tinh xa, rất xa để mang theo ánh sao đến đó.
"Anh Đằng Tinh nói rằng đó là một hành tinh rất đẹp." Phó Tư Siêu, cũng là một ngôi sao, hào hứng hướng về phía Ngô Vũ Hằng nói, "Lần này em phải bảo họ ở lại đó một thời gian mới được!"
Ngô Vũ Hằng nhìn ánh sáng mong đợi trong mắt Phó Tư Siêu, trong lòng anh cũng rất mong chờ chuyến hành trình này.
Chỉ là Ngô Vũ Hằng không ngờ rằng mình sẽ bị lạc.
Anh thề rằng, anh chỉ dừng lại để chiêm ngưỡng một số tinh vân tuyệt đẹp trên đường đi một chút, mà đoàn nhóm các ngôi sao đã biến mất.  Ngô Vũ Hằng nhìn cánh đồng sao trống rỗng trước mặt có chút mất hứng, trong biển vũ trụ mênh mông, chỉ có một ngôi sao đi lạc.
     Sau khi suýt va phải đống đổ nát trôi nổi trong vũ trụ đến sáu lần và đi qua ba, bốn hành tinh, Ngô Vũ Hằng vẫn không thể tìm thấy hành tinh đoàn mà mình thuộc về. Cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, lạc lối cùng buồn bã, liền đáp xuống một hành tinh bạc. Anh tiến lên, ngồi xuống, và ôm mặt thẫn thờ nhìn vũ trụ trước mắt.
     Trong không trung có vài hạt nhỏ phát sáng trôi chậm rãi, anh đưa tay ra nắm nhẹ một cái rồi đặt vào lòng bàn tay để nhìn kỹ hơn.
"Ngôi sao?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Ngô Vũ Hằng bị doạ sợ tới mức bật dậy, quay đầu lại, thấy có người đứng sau lưng mình, anh ta hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm anh một hồi sau đó lại nhìn sang chỗ khác.
"Bạn đồng hành của ngươi đâu?"
Sau khi nhìn xung quanh, người đàn ông cau mày, rồi quay đầu lại và hỏi.
"Bị lạc đường sao?"
"Không phải!" Ngô Vũ Hằng không muốn thừa nhận, liền mạnh miệng biện hộ.
Sau đó, anh bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông này, đành trả lời một cách yếu ớt: "Được rồi, uh, ta đã lạc đường ..."
"Nhưng làm sao ngươi biết được?"
"Các vì sao đều cùng nhau chuyển động." Người đàn ông nhẹ nhàng rời tầm mắt nhìn về phía biển vũ trụ bao la, nơi có những hành tinh nhỏ lơ lửng ở phía xa, "Chúng sẽ mang ánh sáng rực rỡ đến mỗi hành tinh."
"Ngươi cũng là một ngôi sao hả?" Ngô Vũ Hằng hoài nghi hỏi.
Người đàn ông cười khúc khích: "Tất nhiên là không, nhưng ta đã giúp nhiều ngôi sao nhỏ bị lạc như ngươi."
"Ngươi có thể gọi ta là Châu Kha Vũ." Cậu ấy nói.
"Ta là người bảo vệ các vì sao."
Châu Kha Vũ là giám hộ của các vì sao và là thành viên trong gia đình lâu đời nhất trong vũ trụ. Khi mỗi người bảo vệ các vì sao đến tuổi trưởng thành, họ sẽ có một hành tinh nhỏ của riêng mình và sẽ chăm sóc, bảo vệ các vì sao ở nơi hành tinh đó nằm.
Ngô Vũ Hằng trước đây cũng đã từng nghe ít nhiều câu chuyện về những người bảo vệ các vì sao từ các trưởng bối của Dải Ngân hà, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự nhìn thấy người thật.
     Châu Kha Vũ dẫn Ngô Vũ Hằng đến trung tâm của hành tinh, nơi có gốc cây lớn tỏa ánh sáng, với những chiếc lá bạc rơi bay bay, và những tiểu tinh linh bay trên đầu anh ấy như cánh bướm.  Lúc này, Ngô Vũ Hằng mới nhận ra rằng những hạt phát sáng mà mình vừa nắm được thực chất là những chiếc lá rơi từ trên cây này xuống.
Có rất nhiều quả cầu sáng nhỏ lơ lửng xung quanh cái cây lớn này. Châu Kha Vũ đưa tay lấy một quả cầu sáng ra, nói vài câu với quả cầu sáng nhỏ, sau đó gõ nhẹ vào nó, quả cầu sáng nhỏ đó rung lên, bay vào sâu trong vũ trụ.
Khi Ngô Vũ Hằng nhìn thấy toàn bộ quá trình, ánh mắt hơi kinh ngạc, há hốc mồm, không biết nên nói gì.
"Ta vừa gửi một lời nhắn tới những người gác đền khác, yêu cầu họ chú ý hơn và hỏi thăm những ngôi sao đã bay qua."
"Ta sẽ giúp ngươi tìm được bạn đồng hành, đừng lo lắng." Châu Kha Vũ nói với anh.
"Cảm ơn ngươi!" Ngô Vũ Hằng cảm tạ, sau đó nhìn về phía cây lớn trước mặt, cây lớn này lặng lẽ tỏa ra ánh sáng chói lọi trong biển sâu vũ trụ, giống như ngọn hải đăng trên biển đêm đen. "Cái cây này đẹp quá!"

"Kẻ dẫn đường."
"Đây là tên của nó." Châu Kha Vũ giải thích, "Nó sẽ dẫn đường cho những cư dân đã mất của vũ trụ, và nó cũng là một tháp liên lạc giữa những người bảo vệ các vì sao của bọn ta."
Ngô Vũ Hằng tiếp tục hỏi: "Nó tồn tại trên mọi hành tinh sao?"
"Không phải tất cả, chỉ có trên hành tinh nơi có người bảo vệ Hằng tinh."
"Ồ" Ngô Vũ Hằng trầm ngâm gật gù, lại nhìn vào mắt Châu Kha Vũ, "Một mình ngươi ở đây sao?"
Sau khi Ngô Vũ Hằng quan sát hồi lâu, phát hiện tiểu hành tinh màu bạc này trống rỗng, chỉ có mặt đất là sỏi trắng bạc, không có biển cả, không có rừng cây, thậm chí không có cả bình minh hay hoàng hôn, có cũng chỉ là một mảnh hoàng hôn đơn điệu lặp đi lặp lại không ngừng.
Trên hành tinh trống rỗng, chỉ có một cái cây đơn độc và một người giám hộ Hằng tinh đơn độc.
Châu Kha Vũ đã rất sửng sốt. Đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu câu này. Cậu suy nghĩ về điều đó, rồi chậm rãi nói: "Trước đây là như vậy, nhưng bây giờ không thế nữa."
Cậu cười và nói: "Bây giờ còn có thêm cả một ngôi sao nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro