chốn nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê Sunghoon, lát đi đá banh không?"

"Thôi không đi, tối có lịch tập rồi"

"Mày năng suất ghê ha, đội tuyển trượt băng một tuần tập ba buổi, còn mày ngày nào cũng vác mặt đến sân trượt. Hay là mày tia được em nào ở đó rồi?"

Nhưng Sunghoon chỉ cười, tình yêu tình báo gì tầm này, nó còn từng nói mẹ sẽ không yêu ai hết để tập trung sự nghiệp cùng sân băng và giày trượt cơ mà, gắng sức cống hiến hết mình như vậy thì yêu đương với ai được chứ.

Park Jongseong thấy Sunghoon từ chối như thế thì cũng không chèo kéo nữa, dúi cho nó chai nước rồi thu dọn đồ đạc, cùng Riki chạy tới sân bóng cho kịp giờ.

Cả một đời gắn bó cùng sân băng và giày trượt, Sunghoon chưa bao giờ mảy may nghĩ đến điều gì khác. Chỉ có hết giờ học thì tới sân trượt, tập luyện tới tối khuya mới về nhà, tới mùa thi đấu thì hộ chiếu in đầy dấu mộc của các nước dự thi, dường như nó không còn tâm trí để nghĩ về tình yêu tình báo gì cả.

Yêu đương sớm hay muộn có nói lên cái gì đâu, sao người đời cứ phải nghiêm trọng hóa nó lên vậy không biết? Ai hiểu chứ Sunghoon không hiểu.

Trong tất cả những điều bản thân biết về "thứ mà ai cũng mong chờ", có lẽ Sunghoon chỉ để ý mỗi đoạn "cùng nhau".

Cùng nhau làm việc, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau làm chỗ dựa.

Sunghoon biết nó rất hay, rất đáng trải nghiệm, nhưng cũng chỉ có thế. Nhưng Park Jongseong lúc nào cũng hứng thú với chuyện tình cảm, từ của mình cho đến của bạn.

"Mày không định kiếm thật à?"

"Tìm làm gì? Có duyên thì gặp được thôi, tao chả gấp"

"Ừ đấy rồi tới lúc ế mốc thì lại than với bọn tao"

Jongseong biết thừa Park Sunghoon đến một lúc nào đó cũng sẽ than ngắn thở dài vì làm bạn với cô đơn quá lâu. Giờ còn mạnh miệng được thì cứ để nó chém thỏa thích đi.

Thế nhưng Sunghoon cũng không vội, nó không có lý do để vội, nó tin nếu thật sự có duyên thì sẽ gặp được nhau, còn không thì lỗi tại định mệnh, không phải tại nó.

Sunghoon cũng không hoàn toàn ngó lơ chuyện tình cảm, thỉnh thoảng nó cũng sẽ tâm sự cùng anh Heeseung, và đôi khi nếu may mắn, Heeseung sẽ dạo một khúc nhạc cho Sunghoon thả lỏng tâm trí, và đưa cho nó vài lời khuyên (dù đôi khi cũng chẳng hữu ích cho lắm).

"Đúng là không cần vội thật, nhưng đừng mãi không quan tâm đến nó"

"Sao lại thế ạ?"

"Tới một lúc nào đó em sẽ nhận ra mình cô đơn dù ở cạnh ba mẹ, hay anh em, hay bất kì ai. Em cần một người để có thể san sẻ mọi điều, và nếu may mắn thì người đó cũng sẽ gắn bó với em cả đời"

Heeseung chỉ nói vậy mà Sunghoon ngẩn ngơ hồi lâu, chẳng ai biết nó suy nghĩ cái gì. Jaeyoon gặng hỏi cũng không được, Riki mè nheo cũng không xong. Sunghoon chỉ đơn giản ngồi đó, đưa tầm mắt về vô định, vẽ ra khung cảnh mình cùng người kia yêu thương nhau.

Sẽ rất đẹp, rất đáng ngưỡng mộ, rất mong chờ, nhưng cũng sẽ rất mệt, vì nó không biết mình phải cô đơn thêm bao lâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro