CHAPTER 4 - C

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kris đặt túi giấy lên quầy, đẩy đến trước mặt ZiTao...


-" Cho cậu nè, quà xin lỗi của anh, lúc nãy anh có chút bực bội!"


ZiTao mỉm cười kéo đến bên mình...


-" Không có gì, em quên rồi, người như bọn anh áp lực công việc rất lớn!"


ZiTao vừa nói vừa mở túi giấy, lấy ra cái điện thoại mới. Cậu ngẩng lên mỉm cười.


-" Em nhận là vì như anh nói cho em mượn chỉ cho anh. Chứ không nhận vì giận đâu. Chừng nào xong em trả, em làm việc có đầu đuôi, đã hứa là phải làm!"


Kris mỉm cười nhẹ kéo ghế ngồi xuống...


-" Pha cho anh một ly nước, anh ăn no rồi!"


ZiTao quay đi lấy ly...


-" Anh bị cảm à? Thấy giọng anh hơi khàn!"


-" Anh dầm mưa... À mà thôi, anh thấy nghẹt mũi khó thở!"


ZiTao gật đầu:


-" Vậy anh đi chăm lo việc của anh đi, em pha xong sẽ đem đến cho anh!"


Kris mỉm cười gật đầu.


-" Cậu đừng để anh đợi lâu quá nhé!"


ZiTao cau mày, nhưng lên giọng:


-" Anh nói chuyện cứ như em là bồ anh đấy!"


Kris gượng cười...


-" À anh tập sự đó mà!"


Rồi Kris lại cười ra tiếng quay đi. Bước nhanh về chổ... Trong đầu nghĩ... Cậu nhạy cảm thế mà không nhận ra tình cảm khác biệt anh dành cho cậu à? Hay cậu thông minh đến độ vờ đi? Hay cậu ngại gì đó...


Chẳng lẽ anh sai khi nhìn vào mắt cậu mỗi khi cậu nhìn anh... ánh mắt cậu cũng chan chứa lắm mà... Chắc là anh sai, bởi trong tình cảm anh rất tệ...


ZiTao cầm tách trà gừng nóng, đem đến cái bàn góc khuất khi quán thưa khách, cậu đặt xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống...


-" Em ngồi đây được mười phút thôi đấy, em còn phải học bài!"


Kris bật cười ra tiếng nhại theo...


-" Em nhiều bài lắm!"


ZiTao bật cười...


-" Anh cứ trêu em, sao anh không để trêu con gái đấy!"


-" Anh thích trêu cậu hơn!"


-" Em có phải là con gái đâu!"


-" Nhưng cậu lại bắt mắt anh hơn bọn con gái theo anh!"


-" Lại đùa!"


-" Anh không đùa!"


-" Em không thích đùa kiểu này đâu nhé!"


-" Okay! Không đùa, thật anh thích cậu đấy!"


Kris nhìn xuống...


-" Gì đây?"


-" Anh đang cảm nên uống trà gừng tốt cho sức khỏe, hơn nữa anh nói hôm rồi mình bị nôn!"


-" Anh không thích uống thuốc đâu!"


-" Đâu phải thuốc, đừng nghĩ trà gừng đơn giản đấy, uống đi, thưởng thức tài nghệ của em rồi biết!"


Kris cầm lên.


-" Nóng quá!"


-" Thì anh cứ uống từ từ thôi!"


-" Cậu có từ từ ngồi đây với anh không?"


ZiTao bật cười...


-" Em méc anh Yang rằng anh muốn rủ rê em làm biếng!"


Kris nhấp môi, nhưng sau cú nhấp môi anh lại uống liền hết nữa tách...


-" Sao hả?"


-" Ngon nhỉ! Ngày mai anh nghỉ làm, đi với anh có được không?"


ZiTao ngả người ra ghế.


-" Dù mai em nghỉ học, thì anh nghĩ em đủ tự tin leo lên xe anh nữa à?"


-" Cậu vừa bảo không giận mà!"


-" Ừ, thì em không giận, nhưng không có nghĩa là em bỏ qua..."


-" Vậy cậu ra hình phạt đi!"


-" Em không phải ba mẹ anh để phạt anh, em muốn nói không bỏ qua cho mình, em không chơi ngu nữa đâu!"


-" Anh muốn đi mua đồ, đi với anh đi, anh muốn đi chơi với cậu!"


ZiTao bật cười đứng lên...


-" Hết mười phút rồi, em không đi đâu, em còn đi học, okay!"


-" Nghỉ học một buổi có mất mát gì đâu!"


-" Em không thông minh, mất bài em không biết đường lần!"


-" Vậy anh lần cho em!"


ZiTao quay phắt lại bật cười lớn...


-" Anh cần về nhà nghỉ ngơi đi được rồi!"


Kris đứng lên...


-" Okay anh làm theo lời cậu, về nhà, nhưng sáng mai bảy giờ hẹn ở đầu hẻm, không gặp không về!"


ZiTao quay đi...


-" Em đi học lúc sáu giờ rưỡi mất rồi!"


Kris đóng lap lại, bỏ vào túi xách, cầm bước nhanh ra cửa. Trước khi đi anh bước đến quầy rồi nói nhanh.


-" Anh không đùa. Ngày mai anh sẽ chờ cậu cho đến khi nào cậu đi với anh!"


ZiTao ngẩng lên khi vừa mới cúi xuống dọn ly vào chổ. Cậu hạ giọng:


-" Tự dưng ép buộc người ta!"


Kris quay đi...


-" Anh thích!"


ZiTao nói với theo...


-" Không phải mình anh thích là xong đâu đấy!"


ZiTao nhìn theo... Cái dáng cao cao khuất mất ở cửa... Cậu mỉm cười ngồi xuống chổ của mình, lấy điện thoại ra đọc lại dòng tin nhắn trong điện thoại, mà lúc nãy cậu đã thấy...


- ZiTao à... Cậu đọc thử xem lời xin lỗi này có được tha thứ không nhé. Bởi anh vừa mới làm bạn anh giận... À, là như thế này... Từ trước đến giờ anh ít khi biết bộc lộ cảm xúc của mình trừ khi anh bên cậu. Thế là anh cũng chẳng biết mình làm gì nữa... À, không biết là không có tội. Rồi... anh có thành ý lắm rồi đấy nhé-


ZiTao bật cười dùng hai tay gõ chữ...


-Thành ý của anh để cho chó nó tha đi cho rồi-


Cậu gởi tin... Xong đặt điện thoại dưới quầy. Vừa quay ra thì cậu thấy có tín hiệu tin nhắn, cậu cầm lên xem...


-Chó nhà anh tới 4 con, cậu muốn con nào nó tha đi thì bảo anh biết-


ZiTao nhắn lại...


-Con nào dữ nhất đấy-


-Cảm ơn cậu đã chỉ dạy-


-Không có chi-


-Cậu ác quá đi, không thương anh à?-


-Em không thèm thương kẻ điên như anh!-


-Anh là trẻ thiếu tình thương chứ không điên à nhe-


Cứ thế... Mỗi người một câu... Trò chuyện vớ vẩn, làm cái chuyện gì chẳng biết, chỉ biết cả hai đều thấy thích thú khi làm mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro