CHAPTER 6 - A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày thứ năm trong tuần - 7h sáng.


ZiTao ba chân bốn cẳng chạy đến cái cổng trường đang dần khép lại. Cậu hét lớn...


-" Đợi với...!"


Rồi tự dưng cậu nghẹn ngào, cho những bước chân của mình. Cảm giác không thể đuổi bắt theo ai đó là cậu có từ khi thuyền cặp bến... Lúc đó Kris đi thẳng một nước ra xe, bỏ cậu lại, tự về một mình...


Lại chơi ngu. Cậu lầm lũi đi bộ về. Như tự phạt bản thân mình. Mặc dù hôm qua cậu đem theo ví...


Kris giận rồi... Chưa từng có thời gian gần bên nhau lâu. Làm sao biết thế nào để năn nỉ...


Cả buổi học ZiTao để hồn mình lang thang nơi đầu đường xó chợ. Nơi mà không bao giờ có Kris xuất hiện...


-----


9h sáng.


Kris xoay cái ghế ra ngoài. Anh đưa tay nhấn nút. Tấm rèm được kéo lên cao hết cỡ. Để ngày hôm nay, anh biết nó sẽ có màu gì... Ngoài kia, bầu trời rộng trước mắt.


Mà nó có rộng đến cỡ nào, thì cũng được thu hết vào cái cửa sổ lớn trong phòng làm việc của anh... Nhiều mây lắm, xanh trắng đủ màu. Nhưng sao anh lại chỉ thấy u ám thế này.


Ngày chết của anh bắt đầu... Tương lai của anh chầm chậm... Chầm chậm rời xa anh... Anh không cam tâm, nhưng biết chỉ để thêm khó chịu và uất ức...


Vào phút giây này đây, anh không muốn mình là kẻ thông minh. Rõ ràng ba dùng tiểu xảo, cho một buổi anh vắng mặt đi chơi. Chẳng thể trách được. Lỗi là do anh quá tự tin vào chính bản thân mình.


Anh biết... Người làm cha mẹ lúc nào cũng chỉ mong tốt cho con cái. Nhưng nếu như cha mẹ anh cứ yêu anh như kiểu này, thì anh chẳng muốn nhận lấy.


Anh không phải là một đứa không biết nghĩ. Không phải là đứa hư hỏng. Cũng không phải là đứa ngang bướng, bất cần.


Anh chỉ muốn chứng tỏ thực lực thật sự của mình với ba... Chúng ta cùng cạnh tranh như những tên đàn ông thực thụ... Nhưng không... Đáng lý ra anh phải biết ba có thể hô mưa gọi gió cho cái thị trường đầy biến động này chứ...


Kris xoay ghế lại. Tiếp tục tìm con đường khác. Có lẽ anh không muốn hạ mình xin xỏ cũng phải mở miệng rồi. Vì thật sự anh không muốn đi. Anh muốn ở lại đây, dù có thể không có Nó...


Kris vừa nghĩ đến đó thì vô tình tay anh chạm vào điện thoại. Hôm qua cũng vì không kìm chế được mọi cảm xúc trước Nó, anh lại để Nó lại...


Cái trò này anh làm vì anh nghĩ Nó là con trai như anh, biết đường về, biết anh nhiều áp lực cho công việc mà anh còn cố làm... hay sao? Anh không biết...


Không nghĩ nữa. Chừng nào anh chưa lo xong. Anh sẽ không để mình phân tâm bởi chuyện tình cảm. Nghĩ thế Kris buông điện thoại xuống. Mặc dù anh đã tắt nó từ 8h tối hôm qua.


-----


4h chiều.


ZiTao không tài nào học được thứ gì. Mặc dù cái bàn nhỏ đầy sách vở. Cậu cảm thấy nhức đầu và mệt mỏi. Hôm nay cậu không muốn đi làm đâu.


Một tay cậu viết bài, còn tay kia cậu nắm chặt cái điện thoại, cứ sợ mình không nghe rõ tiếng, cứ sợ rằng ai đó sẽ mở máy đột ngột... Nhưng vẫn là không có một âm thanh nào, kể cả tiếng *tít tít* quen thuộc.


Không có tin nhắn từ Kris gởi lại cho cậu... Cậu chờ đợi bao lâu rồi... À là lâu lắm rồi. Tối qua cậu đã gởi lời xin lỗi. Ai đó chắc là nhận được rồi, lại làm ngơ không tha thứ...


À là cậu đùa, như những tên con trai nghịch phá với những trò mà người lớn gọi là nghịch như quỷ thôi mà... Cậu biết bơi, biển lại lặng. Nơi đó cũng chẳng có cá mập.


Sao Kris lại giận dỗi chứ... Cái cảm giác giận không phải vì lo cho cậu đâu... Cậu thấy mà, khi ánh mắt đấy nhìn cậu...


Kris giận vì không thích... Không thích... Cậu làm gì mặc kệ cậu, có liên quan gì đến nhau đâu mà thích với không thích chứ...


ZiTao bỏ tay ra khỏi điện thoại để lật sách... Cậu như một cái máy. Chưa đầy 15 phút... Cậu đứng dậy pha tách sữa uống... Vì đầu óc cứ nghĩ bâng quơ.


Cậu vô tình làm phỏng tay bởi nước sôi. Cậu vội tự xử lý vết thương, khi cậu còn một đống quần áo chưa giặt... Thôi đi giặt đồ... Cậu còn quá nhiều việc để làm cơ mà, không rảnh để bồ bịch hay nghĩ đến chuyện tình cảm đâu...


-----


8h tối.


Kris buông mình xuống giường với sự thất vọng chán chường. Anh ụp mặt vào gối và cảm thấy xấu hổ cho những gì mà ngày hôm nay anh đã làm...


Tất cả đều từ chối. Chứng tỏ ba đã dặn dò... Cái lưới mà ba tung ra dành cho anh khiến anh cảm thấy ngộp thở...


Được thôi... Chỉ còn ngày mai nữa, anh cũng phải có hy vọng, nếu không, bắt đầu từ phút giây đó, anh sẽ mãi mãi sống phụ thuộc vào người ta...


Kris nghe tiếng gõ cửa phòng, rồi cánh cửa mở ra. Anh nằm yên vì biết chỉ có mẹ... Anh nhận lấy cái nệm bên phải mình lún xuống, nghe tiếng nói nhỏ nhẹ:


-" Con không ăn cơm à? Bọn nhân viên bảo không thấy con xuống canteen!"


Kris thinh lặng...


-" Ngày mai sinh nhật con đấy. Sáng ở công ty ba để bọn họ chúc mừng, tối thì dự nhà hàng với chú bác!"


Kris vẫn thinh lặng...


-" Con Tina nó vừa về. Nó bảo ngày mai nó sẽ tổ chức sinh nhật cho con thật hoành tráng, mẹ cũng muốn con chào tạm biệt chú bác luôn!"


Kris khép mắt lại... Câu nói đó của mẹ làm trái tim anh se thắt...


-" Mẹ cũng đã chuẩn bị đầy đủ hành lý cho con. Chuyến bay bốn giờ chiều hôm sau sinh nhật!"


Thinh lặng...


-" Con đi cùng gia đình Tina. Mẹ sắp xếp việc ở đây, rồi ba ngày sau mẹ bay qua với con. Còn ba thì ở lại. Sau khi con ổn định bên đó, ba mới qua, chúng ta đoàn tụ!"


.........


-" Mẹ biết con rất buồn. Nhưng mai này con sẽ cảm ơn ba mẹ đã lo lắng cho con!"


Kris nghiêng đầu, gác lên tay đáp nhỏ:


-" Không cần mai này, con thật sự cảm ơn ba mẹ đã yêu con!"


Kris bật ngồi dậy:


-" Ba cho con hết ngày sinh nhật. Bây giờ chưa phải là lúc con đầu hàng. Dù còn một giây, con cũng phải tranh thủ. Mẹ ra ngoài đi, con đi tắm. Sau đó con làm việc. Khi nào con đói tự con xuống nhà ăn. Mẹ nên lo cho cái tiệc tùng gì gì đó mà ba mẹ và con Tina nó muốn!"


Kris đi thẳng vào phòng tắm... Anh suy nghĩ tìm cách đối kháng với ba...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro