Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 9

Khách sạn Ritz ở Madrid được coi là số một ở Tây Ban Nha, và suốt hơn một thế kỷ qua, các vị nguyên thủ quốc gia của nhiều nước châu Âu đều đã ăn, ngủ tại đấy. Yuri đã nghe về nó quá nhiều vậy mà trên thực tế thì thật đáng thất vọng. Gian tiền sảnh khách sạn trông thật tàn tạ, bẩn thỉu. Viên phó quản lý đã đưa nàng tới lô phòng số 21-22, ở tòa nhà cánh Nam của khách sạn quay mặt ra phố Felipe đệ Ngũ.

-Tôi tin là cô sẽ hài lòng, thưa cô Kwon.

Yuri bước tới bên cửa sổ và nhìn ra. Ngay phía dưới, bên kia đường, là bảo tàng Prado.

-Cảm ơn ông.

Căn phòng đầy những tiếng ồn ào vọng lên từ dòng xe cộ dưới đường phố, nhưng nó có cái mà nàng muốn: Vị trí quan sát Bảo tàng Prado.

Yuri đặt mang lên phòng một bữa chiều đơn giản, và sau khi ăn, nàng ngủ sớm. Khi lên giường, nàng có cảm nghĩ phải nằm ngủ trên chiếc giương này quả là một dạng của lối tra tấn thời Trung cổ.

Lúc nửa đêm, một thám tử chết giữ dưới tiền sảnh khách sạn bàn giao lại cho một đồng nghiệp tới thay phiên:

-Cô ta chưa rời khỏi phòng. Tôi nghĩ đêm nay cô ta sẽ ngủ yên thôi.

Tại Madrid, Tổng nha cảnh sát nằm ở đại lộ số một và chiếm cả một dãy phố. Đó là một building xám xịt u ám xây bằng gạch đỏ, trên nóc có một cái đồng hồ lớn. Phía trên cổng chính treo lá quốc kỳ Tây Ban Nha sọc đỏ và vàng. Trước cổng luôn có một cảnh sát mặc đồng phục và đội mũ bê rê màu nâu sẫm đứng gác, được trang bị một súng tiểu liên, một dùi cui, một súng ngắn, và một khóa tay.

Việc liên lạc với Interpol được duy trì từ trụ sở này. Ngày hôm trước, một bức điện khẩn mang đã được gửi tới Santiago Ramiro, cảnh sát trưởng Madrid, thông báo cho ông ta về chuyến đi của Kwon Yuri. Viên cảnh sát trưởng đã đọc dòng cuối cùng của bức điện hai lần rồi gọi điện thoại cho tổng thanh tra ở trụ sở Interpol tại Paris.

-Tôi không hiểu ý ông - Ramiro nói - Ông yêu cầu sự hợp tác đầy đủ của cơ quan cho một người Hàn Quốc nào đó, thậm chí không hề có tiếng. Vì lý do gì vậy?

-Ông cảnh sát trưởng, tôi nghĩ rằng ông sẽ thấy sự có mặt của Choi Wonbin là hữu ích. Cậu ta hiểu rõ cô Kwon.

-Có gì mà phải hiểu? Cô ta là một tội phạm. Cứ cho là có tài đi, nhưng trong các nhà tù Tây Ban Nha thiếu gì những tội phạm tài ba. Người này cũng sẽ không lọt qua lưới của chúng tôi được.

-Tốt. Và ông sẽ phối hợp với cậu ta chứ?

Viên cảnh sát trưởng miễn cưỡng đáp:

-Nếu ông cho rằng anh ta có thể là hữu ích, tôi không phản đối.

-Cám ơn ông!

-Có gì đâu thưa ông.

Cảnh sát trưởng Ramiro, cũng như người đồng nghiệp của mình ở TBN, không thích gì người châu Á. Ông ta thấy họ bất tài, thực dụng, ngây thơ và vì họ da vàng. Người này - ông nghĩ bụng - có thể khác những người kia, và mình có thể sẽ ưa hắn ta.

Mới nhìn Choi Wonbin, ông ta đã thấy ghét rồi. Vừa bước vào phòng làm việc của viên cảnh sát trưởng, Wonbin đã oang oang:

-Cô ta đã qua mặt tới một nửa lực lượng cảnh sát châu Âu và có thể với cả các ông nữa.

Viên cảnh sát trưởng cố kìm chế:

-Thưa ông, chúng tôi không cần ai phải bảo ban trong công việc của mình. Ngay sáng nay, khi đặt chân xuống sân bay Barajas, cô Kwon đã bị đặt dưới sự giảm sát chặt chẽ. Tôi bảo đảm rằng nếu có ai đánh rơi một cái cặp trên đường phố và cô Kwon của ông nhặt nó lên, cô ta sẽ bị tống giam ngay. Trước đây, cô ta chưa hề đụng phải cảnh sát Tây Ban Nha.

-Nhưng cô ta không tới đây để nhặt một cái gì trên đường phố.

-Vậy ông cho rằng đến làm gì?

-Tôi chỉ có thể nới với ông rằng có lẽ là vụ to đấy.

Cảnh sát trưởng Ramiro tự phụ đáp:

-Càng to càng tốt. Chúng tôi sẽ theo dõi mọi hành vi của cô ta.

Yuri thức dậy, người mỏi nhừ sau một đêm ngủ mà như bị tra tấn trên chiếc giường kiểu Tomás de Terquenmada, nàng gọi bữa ăn sáng nhẹ cùng với cà phê nóng và bước tới bên cửa sổ nhìn xuống bảo tàng Prado. Đó là một pháo đài cổ, xây bằng đá và gạch đỏ, bao quanh là cây cỏ um tùm. Phía trước là hai cây cột lớn kiểu Dorie và hai bên là hai cầu thang dẫn lên cửa chính. Thấp hơn một chút, ngang với mặt đường là hai cửa phụ. Học sinh và khách du lịch từ hàng chục nước đã xếp hàng trước cổng bảo tàng và đúng mười giờ, những người gác mở cửa và khách khứa đi vào qua cửa quay ở giữa và hai cửa phụ hai bên.

Chuông điện thoại réo vang làm Yuri giật nảy người. Trừ Laurel ra, không ai biết nàng đang ở Madrid. Nàng nhấc ống nghe lên.

-Hello?

-Xin chào tiểu thư. - Một giọng lảnh lót quen quen. - Tôi gọi tới phòng thương mại Madrid và họ đã chỉ thị cho tôi phải làm tất cả những gì có thể được để bảo đảm rằng cô có một thời gian thú vị ở thành phố chúng tôi.

-Làm sao cô biết tôi ở Madrid, Jess.

-Thưa cô, Phòng thương mại biết tất cả mọi chuyện. Đây là lần đầu tiên cô ở đây ư?

-Đúng vậy.

-Tốt. Vậy tôi có thể hướng dẫn cô đi tham quan một vài nơi. Cô định ở đây bao lâu, Yuri?

-Tôi không chắc. - Nàng nhẹ đáp - Chắc là đủ để mua sắm và tham quan đôi chút thôi. Cô làm gì ở Madrid này thế.

-Cũng vậy thôi. - Giọng điệu Jessica giống hệt nàng. - Mua sắm và ngắm cảnh mà.

Yuri không tin vào chuyện trùng lặp. Cũng vì lý do như nàng mà Jessica Jung đã ở đây - đánh cắp bức Puerto. Jess hỏi:

-Cô có rảnh để cùng ăn chiều không?

Đó là một lời thách đố.

-Được thôi.

-Tốt quá. Tôi sẽ đặt bàn ở tiệm Jockey nhé.

Dĩ nhiên là Yuri không hề có ảo tưởng gì về Jessica, vậy mà khi bước ra khỏi thang máy và thấy cô ấy đang đứng chờ, nàng có cảm giác dễ chịu không thể lý giải nổi. Jess cầm tay nàng:

-Rất vui mừng. Cô thật đáng yêu.

Nàng đã ăn mặc chu đáo - một bộ đồ Valentino màu xanh nước biển, một chiếc khăn lông chồn Nga, đôi giày Frizen và trên tay là chiếc xắc mang hiệu Hermes Howarth. Choi Wonbin, tại chiếc bàn nhỏ trong góc tiền sảnh, với ly Perrier trước mặt, đã theo dõi tất cả, và hắn ta cảm thấy một sức mạnh to lớn: Công lý là ta. Chúa đã nói vậy, và hắn là lưỡi gươm của Người. Cuộc đời hắn là một sự hành xác và Yuri sẽ giúp hắn trả nợ. Hắn sẽ trừng phạt nàng. Wonbin tin rằng không một lực lượng cảnh sát nào trên thế giới đủ khôn ngoan để tóm được Kwon Yuri. Nhưng hắn sẽ làm được - Wonbin nghĩ thầm - cô ta thuộc về phần hắn. Đối với hắn ta, Yuri đã trở nên ngoài phần công việc. Đó là một sự khiêu khích. Hắn ta mang theo hồ sơ và các bức ảnh nàng đi khắp nơi, và đêm đến - trước khi ngủ, lại giở ra xem. Hắn đã đến Việt Nam quá muộn, và Yuri đã chuồn trước mũi hắn ở Quảng Bình, nhưng giờ Interpol lại đã lần ra dấu vết và Wonbin quyết không để lỡ dịp này.

Hắn ta vẫn thường mơ thấy Yuri. Nàng ở trong cái lồng lớn, trần truồng van vỉ hắn ta thả ra. "Tôi yêu em" - hắn ta trả lời - "nhưng không bao giờ tôi thả em ra cả."

Jorkey là một tiệm ăn nhỏ, lịch sự nằm trên phố Rios. Đồ ăn ở đây là thượng hạng, Jessica đã nói.

Trông cố ấy thật hết sức xinh đẹp. Yuri nghĩ thế. Cũng như Yuri, từ Jessica toát ra một vẻ kích động nào đấy, và nàng biết lý do. Họ đang cùng nhau trong một cuộc đấu trí mà phần thưởng rất lớn. Chắc chắn nàng sẽ thắng.

-Có một tin đồn lạ... - Jessica nói.

Nàng chú ý ngay...

-Tin gì?

-Cô đã bao giờ nghe nói về Choi Wonbin chưa? Đó là một thám tử của bên cảnh sát Hàn, rất giỏi.

-Không. Có chuyện gì về anh ta thế? - Yuri sa sầm song vẫn lờ đi.

-Hãy cẩn thận. Hắn ta nguy hiểm đấy. Tôi không muốn thấy có điều gì xấu đến với cô cả.

-Đừng lo.

-Vậy mà tôi đã lo lắng, Yuri.

Nàng nhoẻn cười.

-Về tôi ư? Tại sao?

Jess đặt tay lên trên tay nàng, khẽ nói:

-Em là một cô gái đặc biệt. Cuộc sống sẽ thú vị hơn nhiều nếu có em ở bên, Yuri yêu dấu.

Jess có sức truyền cảm khủng khiếp, Yuri nghĩ. Nếu đã không biết quá rõ về cô ta, chắc mình tin ngay mất.

-Hãy gọi đồ ăn đi - Yuri nói - Tôi đói ngấu rồi.

Trong mấy ngày tiếp theo, Jessica và Yuri đi thăm khắp Madrid. Không bao giờ họ đi một mình. Hai nhân viên của cảnh sát trưởng Ramiro theo sát họ khắp nơi, và cùng với họ là người Hàn lạ lùng kia. Việc Ramiro cho phép Wonbin tham gia cuộc theo dõi chỉ đơn giản thì nhằm để hắn ta khỏi quanh quẩn vướng mắc. Thằng cha người Hàn này thật láo xược dám cho rằng người phụ nữ có tên Kwon Yuri này sẽ có thể đánh cắp một tài sản quý giá nào đấy ngay dưới mũi cảnh sát Tây Ban Nha. Thật nực cười.

Yuri và Jessica cùng đi ăn ở những cửa hàng tên tuổi của Madrid như Horcher, Hoàng tử Viana và Casa Botin ... nhưng Jess cũng còn biết cả những nơi mà khách du lịch chưa từng biết như Cusa; Paco La Chuletta và El Lacon,.. có những món ăn địa phương tuyệt vời...

-Em có muốn xem một trận cầu Pelota không? Đó là một trò chơi, tôi có 2 vé...

Trận pelota diễn ra trên một sân cỏ rộng cỡ sân đá bóng. Khán giả đã đến đây động nghẹt từ trước khi Jessica và Yuri đến, vì vậy mà họ đã khá chật vật để đến được hàng ghế của mình. Trời chập choạng tối và 2 đội bắt đầu thi đấu dưới sự cổ vũ nhiệt liệt từ người hâm mộ. Cầu thủ của mỗi đội lần lượt ném mạnh trái bóng vào bức tường bê tông và rồi hứng nó bật ra bằng một cái rổ dài và hẹp buộc ngang trên tay họ. Pelota là một môn chơi đầy tốc độ và nguy hiểm. Mỗi khi một cầu thủ hứng bóng trượt, đám đông lại gào lên.

-Họ thật là đam mê! - Yuri thích thú nhận xét.

-Cả đống tiền được cá cược vào trận đấu đấy! - Jessica bật cười giải thích trước sự ngây thơ của nàng.

Người hâm mộ vẫn không ngừng kéo tới sân vận động trong lúc trận cầu diễn ra làm cho chỗ ngồi trở nên chật chội. Yuri cảm thấy mình dần bị ép sát vào người Jessica. Nàng không hiểu cô ấy có cảm nhận được cơ thể mình đang áp sát hay không, nhưng dù có chắc cũng làm bộ không để ý. Nhịp độ trận đấu ngày một tăng và tiếng la hét của đám đông ngày càng lớn.

-Liệu nó có thật sự nguy hiểm không nhỉ? - Yuri hỏi.

-Thưa tiểu thư, trái bóng kia bay trong không khí với tốc độ gần 100 dặm một giờ, nếu nó trúng đầu thì em sẽ chết ngay. Nhưng ít khi các cầu thủ để lỡ bóng lắm.

Các cầu thủ đều rất có kỹ thuật, di chuyển hợp lý và hoàn toàn khống chế bóng. Nhưng vào quãng giữa hiệp, hoàn toàn bất ngờ, một cầu thủ ném rất mạnh trái bong nhưng lại chệch hướng và bóng không lao vào bức tường bê tông mà lại la thẳng về phía chiếc ghế băng mà Yuri và Jessica đang ngồi. Người xem rạp người xuống tránh, còn Jess túm lấy Yuri, đẩy xuống đất và nằm đè lên nàng. Họ nghe tiếng rít của trái bóng ngay phía trên đầu và đập vào bức tường chắn phía sau. Yuri, ngay lúc này, vẫn kịp cảm thấy tấm thân ấm áp, an toàn của Jessica. Mặt cô ấy kề sát mặt nàng. Cô giữ yên nàng trong giây lát, rồi nhổm người lên, kéo nàng đứng dậy. Đột nhiên cả hai cùng cảm thấy ngượng ngập:

-Tôi ... tôi cho rằng sự hồi hộp, kích động trong một buổi tối thế là đủ rồi! - Yuri nói - Tôi muốn quay về khách sạn...

Dù họ đi bất kỳ đâu, Choi Wonbin và hai thám tử khác cũng không bao giờ tụt lại sau quá xa. Từ một khoảng cách đầy thận trọng, Choi Wonbin suy nghĩ về vai trò của Jessica trong màn kịch đang diễn ra.

-Cô ta là ai? Một nạn nhân sắp tới của Yuri? Hay là đồng bọn? - Wonbin hỏi cảnh sát trưởng Ramiro - Ông có thông tin gì về Jessica không?

-Không. Cô ta không có tiền án và đăng ký nhập cảnh để du lịch. Tôi cho cô ta chỉ là người bạn đường tình cờ thôi.

Linh cảm đã mách Wonbin theo một hướng khác. Nhưng hắn ta không có dự định săn đuổi Jessica Jung. Yuri - hắn ta nghĩ - Tôi muốn tóm em cơ.

Khi Yuri và Jessica quay lại khách sạn Ritz thì đêm đã về khuya, Jess đưa nàng đến tận cửa phòng.

-Tôi có thể vào uống chút gì không nhỉ?

Chỉ chút nữa thì Yuri đã gật. Nàng vươn người hôn nhẹ lên má cô ấy.

-Hãy coi tôi như em gái của cô, Jess.

-Quan điểm của em về vấn đề loạn luân là thế nào nhỉ?

END CHAP 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro