Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *

Myungsoo vừa đặt chân xuống sân bay Incheon đã ngay lập tức về nhà gặp bố mẹ nuôi. Họ cũng già đi khá nhiều. Gặp lại anh, họ mừng lắm. Họ hỏi anh đủ thứ chuyện . Như những gì anh từng cảm nhận, anh vẫn thấy mình như thành viên của gia đình này.
Tối, Sehun trở về và hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh. Anh có cố gắng quan tâm, hỏi han thế nào, Sehun cũng chỉ đáp một cách đại khái, đôi khi còn cáu gắt.

Sau một vài ngày chào hỏi mọi người, hôm nay Myungsoo quyết định sẽ đi dạo phố. Anh muốn tìm lại chút không khí, tìm lại những cảm xúc đã đi lạc cùng thời gian trong suốt 5 năm qua. Mùa thu, hương hoa sữa nồng nàn ôm chặt lấy cả con phố. Nhiều người thường nói hương hoa sữa nồng quá, ngửi nhiều thì đau đầu lắm. Nhưng Jiyeonbảo hoa sữa có nồng, nhưng là một vị nồng đặc biệt. Một vị nồng mát mà ta không chỉ cảm nhận bằng khướu giác, ta còn thấy được hương vị ấy chen vào đầu lưỡi, đọng lại nơi cổ họng cơ. Từ lúc ấy, anh bỗng yêu hoa sữa lạ. Anh với tay hái một chùm hoa sữa và bước đi. Rồi anh nhìn thấy Sehun. Bên cạnh cậu chính là Jiyeon– người mà anh nhớ rất nhiều. Nhưng có vẻ họ đang xích mích.

"Cậu tưởng tớ không biết rằng cậu vẫn còn yêu Myungsoo sao?" Sehun to tiếng

"Tớ...tớ đang là bạn gái cậu cơ mà" Jiyeon lúng túng

"Bạn gái? Sự thật hay chỉ là trên danh nghĩa? Cậu còn định đùa tớ đến bao giờ?"

"Đúng là tớ vẫn còn có tình cảm với Myungsoo. Nhưng tình cảm của cậu ấy không hề dành cho tớ. Và tớ vẫn luôn cố gắng để trở thành người bạn gái tốt của cậu đấy thôi"

"Cái tớ cần là trái tim cậu kìa. Hay thay cho từ bạn gái. Chẳng biết cậu có mệt không chứ nhìn cậu như vậy tớ cũng mệt lắm."

"Myungsoo đã là quá khứ rồi. Và chắc gì cậu ấy đã còn nghĩ về tớ nữa. Tớ có muốn ở bên cậu ấy cũng đâu có được"

Sehun tức giận, trợn mắt nhìn Jiyeon "Bây giờ thì anh ta về rồi đấy, cậu thích thì đến mà tìm người cậu yêu đi. Nói cho cậu biết nhé, thật ra anh ta cũng yêu cậu đó"Myungsoo cười nhếch mép, cho một tay vào túi quần và quay đi "Tớ không cần sự dối trá của cậu nữa. Biến đi"

Jiyeon hoảng sợ năm lấy tay Sehun "Cậu bình tĩnh đi Sehun, cậu đang làm tớ sợ đấy. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà"

"Tôi nói cậu biến đi ..."Sehun hất mạnh tay Jiyeon khỏi cánh tay mình...

Tim Myungsoo nhói lên một nhịp...anh chạy thật nhanh đến chỗ Jiyeon...chiếc ô tô...Bãi đậu xe 5 năm trước.....KÉTTTTTT !!!!

Jiyeon bị một lực mạnh làm thay đổi phương hướng, đẩy nhào về phía trước . Đầu cô đập xuống đường. Cô chóng váng ôm đầu, dần mở mắt. Và hiện ra trước mắt cô là một gương mắt đã lâu quá rồi cô không được thấy . Nhưng đôi mắt người ấy nhắm nghiền, một thứ dịch đặc màu đỏ chảy trên mặt anh. Jiyeonnâng đầu Myungsoo lên chân mình, cô bật khóc thành tiếng. Cô đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cố lay gọi anh dậy.

"Jiyeon, chán cậu chảy máu kìa "Sehun chạy đến, đưa tay lau máu đang chảy trên trán Jiyeon. Nhưng cô đẩy Sehun ngã về sau. Mọi thứ với cô bây giờ là Myungsoo, là người đã biến mất trong cuội đời cô một thời gian dài, và khi xuất hiện lại bất tỉnh trước mắt cô.
Myungsoo hé mở đôi mắt này giờ vẫn nhắm nghiền. Anh đưa tay lau nước mắt cho Jiyeon"Cậu biết tớ sợ nhìn thấy cậu khóc lắm mà"
Cô đưa một tay lên lau vội nước mắt "Ừ ừ, tớ không khóc nữa. Nhưng cậu làm cái gì vậy Myungsoo? Cậu thật là ngốc"Nước mắt không kìm được lại chảy tràn. Cô lau máu trên khóe miệng Myungsoo.

Anh nắm lấy bàn tay cô, cười nhẹ : "Cách đây 5 năm, cậu nhớ không, tớ đã chút nữa cướp đi sự sống của cậu cũng theo hình thức này. Tớ đau, Jiyeonạ"

"Cậu đau gì chứ. Cậu có tình cảm gì với tớ đâu mà đau "

"Tớ yêu cậu, từ lâu rồi. Và chưa hề thay đổi"

"Cậu nói dối"

"Tớ nói dối cậu một lần duy nhất về tình cảm của tớ. Còn bây giờ là thật"

Cô gật đầu thật nhanh "Cậu yêu tớ, vậy bây giờ cùng tớ đi đến bệnh viện. Cậu còn phải thực hiện lời hứa nữa"

Anh lắc đầu : "Không cần đâu Jiyeon"Anh đặt vào lòng bàn tay cô một chùm hoa sữa đã nát. Hoa sữa màu đỏ. Hoa sữa không còn mang hương thơm nguyên bản của nó.. Anh tháo chiếc vòng lục lạc trên cổ tay mình đeo vào tay cô "Nghe lời tớ đừng khóc nữa. Cái này đã là của cậu thì sẽ mãi là của cậu. Cậu phải sống thật tốt, sống cả cho tớ nữa đấy. Và đừng bao giờ quên tớ, bởi tớ sẽ không quên cậu đâu"

"Cậu sẽ không sao"Cô nâng anh dậy "Dậy đi, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Xe cứu thương đang đến rồi, và cậu sẽ không sao hết"

Anh kéo tay cô lại, với một lực yếu ớt "Đừng bao giờ quên tớ nhé ! Tạm biệt cậu, người tớ yêu mãi mãi..."

Mắt anh khép dần, tay anh rời khỏi tay cô và rồi anh đi theo lời mời của những thiên thần áo trắng. Còn cô, cô gào thét tên anh trong đau đớn. Cô gọi anh dậy, cô không cho anh ngủ. Nhưng anh nào có nghe ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro