[Shortfic][TopBom] Hứa! - Rùa Downyy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao cứ hứa khi không thể thực hiện?! Là anh vô tâm không biết mà ngộ nhận?! Hay do em cứ mãi chịu hi sinh?! 6 năm qua, lời hứa của em chẳng phải đã rõ, tìm được rồi, nhưng sao anh lại bỏ đi. Số phận của em, em có thể quyết định? 

.

Tại sao anh đợi mãi mà em không đến? Chỉ cần giữ ''nó'', anh có thể tìm lại em? Caramel!

.

''Hứa nhé!''

''Hứa!''

Lời hứa tan vỡ rồi ư? Gắn nó lại, vẫn được chứ?!

-------------------------------------------------------

Author: Rùa

Rating: K+

Disclaimer: Nhận vật trong fic không thuộc về Rùa nhưng Rùa quyết định số phận của họ trong fic.

Pairing: TopBom

Category:  Non-SA

Characters: SeungHyun (TOP), Bom, DaRa và một số nhân vật khác.

Summary: Lời hứa mong manh của hai đứa trẻ liệu có thành hiện thực? Ai là người quên đi lời hứa, quên đi cô dâu của mình? Là do hắn ngộ nhận về người khác, hay là nó chịu đựng hi sinh. 6 năm qua, Caramel đã ở ngay cạnh hắn rồi.

HỨA! - Rùa Downyy

“ Ya! Đang đi đâu đấy ?”  Bom đặt mạnh lon Coca xuống bàn, hỏi châm chọc con người đang thần một đống ở đó.

“ Ơ !...Hả ?!...Đi đâu cơ ?” Bị tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ, thêm phần bất ngờ từ đâu bay tới. SeungHyun lắp bắp, tròn mắt nhìn.

“ Aish ! Thật hết thuốc chữa… Thì ông suốt ngày bay ra ngoài vũ trụ ấy ấy, có ở yên dưới đất đâu !” Nó vừa uống cốc soda chanh vừa cốc vào đầu kẻ ngu ngơ vừa từ hành tinh khác trở về.

“ Bà cứ lo chuyện của mình đi! Còn bận tâm tôi đang bay ở đâu sao!” SeungHyun một tay bật coca, một tay xoa xoa trán.

Nhìn tên này đúng đậm chất Người ngoài hành tinh mà, đầu óc thì lúc nào cũng ở Hành tinh khác, nhiều lúc giở mấy trò Bingu trêu người ta, thế mà chả hiểu sao hàng trăm nữ sinh ở cái trường này đều đổ vì hắn. Nhưng kể ra cũng có chút lạnh lùng, thu hút ở hắn ta đấy chứ. Bom ngước lên nhìn hắn. Làn da trắng không tì vết, đôi mắt khói sâu hút càng làm tăng phần bí ẩn, mái tóc xanh bạc hà hơi xòa xuống chấm mắt.

Nhưng trong 1/10 giây sau, dòng suy nghĩ của nó bị chặn đứng lại bởi một vật nhỏ. Cái thứ lấp lánh, hơi lóe sáng ánh vàng đang được tên ngồi đối diện cầm nâng niu. Ánh mắt hắn hướng sâu vào trong viên đá vô tri, nghĩ điều gì đó xa xăm.

.

“ Sao thế ? Lại nhớ “ Mối tình đầu ngọt ngào”  của ông hả ?” Bom vênh mặt hỏi, nó cũng ko hiểu tại sao thứ đó lại làm nó khó chịu đến thế.

“ Thì sao?”. Hắn nói tỉnh bơ, tay vẫn mân mê viên đá.

Ôi! Cái tên Đại Ngốc ấy có biết hắn vừa phun ra những gì không thế? Câu nói ấy rất dễ gây tổn thương cho người khác, đặc biệt với một cô gái. Nhưng Bom và SeungHyun đâu phải là bạn thường, chơi với nhau từ hồi Trung học đến nay cũng đã 6 năm, còn ngại gì nữa chứ.

Đột nhiên mắt hắn tối lại, bàn tay bỗng nắm viên đá chặt hơn. Mối tình đầu ?...Ha, cũng phải thôi !...

--- Flash Back ---

“Aigoo…Mình đang ở đâu đây?” Cậu bé mang vẻ đẹp của thiên sứ với mái tóc đen dụi mắt tỉnh dậy. Nhưng cậu đang ở đâu thế này? Trong một căn nhà hoang ư? Sao cậu không nhớ gì cả?

Cậu bé đi loanh quanh trong nhà, cố gắng nghĩ nát óc để nhớ ra mọi chuyện.

Đi lại, đi lại, đi lại,…

Đi lại…Đậy không biết là lần thứ bao nhiêu cậu làm như vậy rồi. Tên nhóc không biết bỏ cuộc sao?

“A! Nhớ rồi !” Cậu hét lên vui sướng, cuối cùng cũng nhớ lại được.

Chả là vì cái tính ham chơi, ưa mạo hiểm của trẻ con mà đã đưa cậu đến cái nhà hoang này. Mục đích là muốn khám phá bên trong.

“ Ơ, nhưng mình vào kiểu gì nhỉ?” Cái tên ngốc ấy lại gãi đầu suy nghĩ và bắt đầu đi đi lại lại. Không phải cậu ta lại tiếp tục công việc hồi phục bộ nhớ đấy chứ? Cậu không vào bằng cửa thì vào bằng lối nào đây. Thật hết cách!

Đang tìm cửa ra, bỗng từ bên ngoài vọng vào một tiếng hát trong trẻo, ngọt ngào. Tò mò, SeungHyun chạy vội ra cửa sổ xem xét.

Ngoài trời, những bông anh đào nở trắng hồng cả một khoảng không rộng lớn, thấp thoáng phía xa có một cô bé da trắng hơn tuyết, mái tóc nâu được tết hờ. Cô mặc 1 bộ đầm tráng, ngẩng cao đầu vừa ngắm hoa anh đào vừa ngân nga câu hát:

"Xuân đến! Xuân đến rồi!

Tôi đang đứng nơi đây

Dưới bóng cây hoa mùa xuân

Trông cô đơn lắm sao?

Không, tôi không thấy vậy

Bởi tôi biết bạn đang tìm tôi

Ở 1 nơi nào đó!

Tôi sẽ đợi, sẽ đợi…

Tôi biết mình không cô đơn…

Bởi tôi tin bạn luôn bên cạnh tôi! Mãi mãi…"

Giọng hát ngọt ngào tựa Caramel ấy làm SeungHyun rung động phần nào. Ánh mắt hướng về nơi tiếng hát…

Hình như phát hiện ra có người, cô bé ngừng hát, chạy đến chỗ cậu, cười tít mắt:

“ Xin chào! Cậu là ai thế ?’’

SeungHyun trèo nhanh ra khỏi căn nhà bằng lối cửa sổ, tiến gần đến chỗ cô bé.

Chao ôi ! Lần này cậu đã hoàn toàn bị đánh gục bởi vẻ thiên thần ấy. Cô đáng yêu hơn cậu nghĩ nhiều, nhiều lắm. Mái tóc nâu mượt, đôi má mũm mĩm trắng ngần, đôi mắt cười cứ híp lại, có lúc mở to tròn, trong vắt như viên ngọc nâu tinh khiết. 

Không cầm được mình, SeungHyun cúi xuống mi nhẹ lên má cô bé.

''A !'' Cô khẽ kêu, hai má ửng đỏ màu hồng đào vì ngại ngùng.

***

''Này ! Cậu làm cô dâu của tớ nhé!'' SeungHyun gãi đầu.

''Ừm! Mà cô dâu là sao?''  Cô nhăn mặt.

'' À...ừ thì tớ cũng không rõ nữa. Nhưng Bố đẹp trai bảo đó là một người quan trọng với mình!'' Hyunie cười híp mắt, mái tóc đên rung rinh.

''Oa! Thế hả! Thế thì cậu cũng là cô dâu của tớ!''

''Ơ...Ừm...'' Mặt SeungHyun dần đỏ, gãi gãi đầu ngại ngùng. Cô dâu của nó xinh và dễ thương như vậy cơ mà, hơn hẳn những đứa trẻ nó quen. Nếu bọn bạn của nó biết được chắc chắn ghen tị lắm đấy. Nó có cô dâu của nó rồi nhé!

***

Hai đứa trẻ ngòi chơi với nhau không biết đã bao lâu, chúng chơi đủ trò, nói đủ thứ trên trời dưới biển và như không có dấu hiệu dừng lại.

''Haha... Sau đó Santokki ngã lộn ngửa xuống đất...haha...đó chỉ là một con nhện giả thôi mà...''

''Ha ha ha...''

Tiếng cười nói thanh khiết, vui tươi vang vọng cả vườn anh đào. Tựa như tia nắng sớm của mùa xuân.

*Reng! Reng! Reng!*

''A! Mẹ tớ gọi rồi!''

''Nae umma! Con đang ở vườn anh đào!'' Cô bé bắt máy.

(...)

''Nae, con không sao đâu''

(...)

''Nae! Con sẽ về sớm !''

''A! Xin lỗi! Tớ phải về rồi!'' Cô bé xịu mặt, phụng phịu không muốn về.

''Không sao, lần sau chúng mình lại gặp nhau ở đây mà!'' Hyunie cười xòa.

''Nhưng~ Tớ không ở đây nữa, nhà tớ phải chuyển đi !''

''Đi đâu vậy?''

''Nhà tớ chuyển sang Anh. Xa lắm lắm~''

''Vậy à...Vậy thì...Cậu nhớ về thăm tớ nha! Khi nào lớn lên ấy!'' Mặt SeungHyun xịu xuống nhưng cũng nhanh chóng sáng rực lên, nó nắm tay cô bé hứa hẹn.

''Ừ! Đương nhiên rồi! Cậu là cô đâu của tớ mà!'' Cô cười, nụ cười ngọt ngào tràn ngập ánh sáng.

''Hứa nhé!'' Hyunie giơ cao ngón út , nó phải bắt cô dâu nó giữ lời.

''Hứa!''

Hai ngón tay nhỏ đan móc vào nhau tượng trưng cho lời hứa tái ngộ. Nhưng lời hứa mong manh  của 2 đứa trẻ liệu có thành hiện thực? 

''Tạm biệt!''

''Tạm biệt!'' Cô bé vội quay đi, bóng đầm trắng nhỏ cứ thế mờ dần sau vườn anh đào lớn. Lung linh...lung linh...

TINH !

''Ơ!'' SeungHyun cúi xuống nhặt viên đá nhỏ màu vàng nhạt chốc lại lóe sáng, chắc là đồ cô dâu nó đánh rơi rồi.

''Caramel đánh rơi viên đá rồi!'' Nắm viên đá chặt trong tay, nó ngẩng đầu tìm kiếm bóng đầm trắng, mái tóc nâu tết hờ nhưng...

''Caramel sẽ quay lại tìm nó mà! Caramel sẽ quay lại tìm mình! Mình sẽ giữ nó cho Caramel!'' SeungHyun lại giơ ngón tay hứa lên, chỉ cần nó còn giữ viên đá, nó sẽ tìm được cô dâu của nó, Caramel của nó mà.

--- End Flash Back ---

***

''Mwo?! Cậu sẽ về Hàn Quốc sao?''

(Sao, không muốn tớ về hả? Chính xác là về Seoul nha!)

''Ai bảo thế! Ha ha...Santokki không sợ bị trêu nữa hở?'' Bommie vừa cầm chiếc Iphone vừa gặm gặm bắp ngô nướng nóng hổi. Nó cười đắc chí trêu người bên kia đầu dây.

( Ya...! Nhớ là Bommie vẫn còn nợ tớ đấy nhá! Viên ngọc...tìm chưa?)

''...'' Mặt nó nghệt ra. Viên ngọc ?! Gì thế ?! Nó không nhớ!

''Aish...Lắm chuyện..Ừ thì...'' Làm sao mà trả lời được khi đã quên ''viên ngọc'' chứ, thậm chí hình dáng  viên ngọc mà Santokki nói nó cũng chả nhớ nổi huống chi...Nó là chúa hay quên...

( Nghe giọng chắc là mất rồi chứ gì! Thôi Santokki lên máy bay đây. Nhớ ra sân bay đón!)

''Mwo! Đón á?! Lúc nào, ở...'' Thật là, Santokki đáng ghét chưa để nó nói hết đã cúp máy. Biết ra sân bay nào đón đây? Incheon hay Gimpo?

***

''Ya, Người Ngoài Hành Tinh!''

''Gì thế bà? Sao lại cứa gọi người ta là Người Ngoài hành Tinh thế? Tôi có tên đó! Choi.Seung.Hyun!'' SeungHyun lườm Bom 1 cái. Đứa to mồm hay phá đám suy nghĩ của người khác rồi gọi người ta bằng mấy cái tên '' hoa mĩ '' do chính mình nghĩ ra~

''Đưa tôi ra sân bay! Nhé!'' Bom ngồi thụp xuống cạnh SeungHyun, lay lay tay hắn năn nỉ.

''Mwo ?! Ra sân bay á? Làm gì?''

''Đón bạn tôi! Mau đi!''

''Thế hả! Bà tự đi đi. Tôi mệt.'' Hắn phớt lờ. Đi đón bạn còn rủ người khác đi, đến nơi lại đẩy người ta ra rìa chứ gì...

''Bạn tui xinh lắm nhá! Tưởng ông phải hứng thú chứ!'' Bom tức giận giở bản năng nói kích người khác.

''...'' Hắn vẫn không có phản ứng lại, thậm chí còn đeo headphone nhằm giả điếc. Tưởng hắn là ai chứ?! Giống kẻ hám gái đẹp lắm sao?! Đã thế thì NGHỈ!

''Ông...'' Đành để hắn thắng vậy, chỉ còn 1 cách cuối thôi. Giở tuyệt chiêu Mĩ Nhân Kế của Xuân đại tiểu thư ra mới được!

''Này! Đi đi! Tôi xin lỗi mà! Đưa tôi đi đi! Tôi không có xe!'' Vừa nói nó vừa chọt chọt vào tay hắn, chớp chớp đôi mắt to tròn năn nỉ.

Chọt chọt! Chớp chớp!

''Đường ra sân bay xa lắm! Tôi không có xe, lại là nữ nhi, ông không sợ tôi bị...bắt cóc à! Đi nhá!''

''...'' Hắn bỏ headphone khỏi tai, nheo mắt nhìn nó. Aish...! Nó đang khủng bố tinh thần hắn, làm sao từ chối được đây?!

''Lần này thôi đấy!'' SeungHyun đứng dậy, khoác ngược chiếc áo jacket Chanel lên vai rồi bước đi.

1s...

2s...

3s...

4s...

5s...

''Yeah! Có thế chứ!'' Bom đắc chí nhảy nhót tưng bừng, vui đến thế sao?!

***

 * Incheon Airport *

''Santokki à! Ở đây!'' Bom vẫy tay gọi người từ trên đoàn bay mới xuống, nó vừa vẫy, vừa nhảy, vừa hét như sợ người ta không nghe thấy. 

''Aish! Bà lên cơn à?! Thu hút sự chú ý của người khác quá đấy!'' Thật làm mất mặt mà.

Nhưng SeungHyun nói cũng đúng, ai ai từ hành khách đến tiếp viên ở sân bay đều đổ dồn sự chú ý vào nó cả. Ai nghĩ được nói là nữ sinh cuối cấp cơ chứ!

''BOMMIE !'' Bỗng 1 cô gái chạy tới rồi ôm chầm lấy Bom. Bạn của nó đây rồi!

Cả hai ôm chầm lấy nhau nhảy nhảy nhót nhót, la hét om sòm cả sân bay. SeungHyun đứng bên cạnh, hắn biết mà, hắn bất đắc dĩ trở thành người thứ ba rồi!

''A ! Chào anh! Tôi là Park SanDaRa!'' Nhận thấy có người đứng cạnh, Dara buông bạn ra rồi cúi chào lễ phép.

Có thể ban đầu SeungHyun không để ý gì nhiều đến cô gái này nhưng ngay tức khắc hắn thẫn người bởi vẻ đẹp của cô. Mái tóc nâu hạt dẻ xoăn từng lọn mềm mại hơi rủ xuống . Làn da trắng không tì vết, khuôn mặt trái xoan ánh lên rạng ngời. Cô gái này dường như không có tuổi vậy, mang vẻ đẹp đáng yêu của nữ sinh hòa lẫn chút thanh lịch của 1 tiểu thư giàu có. Vẻ đẹp Á Đông này thực sự, thực sự rất giống...Caramel?!

''Aigoo! Anh gì chứ, Dara hơn tuổi Hyunie mà. SeungHyun bằng tuổi Bommie thôi!'' Bom cười lớn vỗ vỗ vai SeungHyun.

''Vậy là bà kém tuổi Dara noona mà! Sao lại gọi là bạn?!'' SeungHyun hỏi bực mình.

''Tôi và Dara là bạn thưở nhỏ, quen gọi thế rồi!'' Bom xua tay.

''Mà đi thôi! Phải đưa Dara về nhà, à, tiện thể đi ăn luôn, đi mua sắm nữa chứ! Còn phải đi thăm quan Seoul này, ngắm tháp Namsan, đi chơi...bla bla bla...''

''Vậy thì đi!'' Hắn nhanh chóng ngắt lời Bom, để nó nói chắc sáng mai cũng không kể hết việc.

''A ! Dara cũng muốn đi thăm Seoul, đi thôi Bommie!'' Dara cười trừ,chêm vào sau câu nói hờ hững của SeungHyun rồi lôi đứa đang bực tức vì bị ngắt lời đi nhanh.

Bỗng nhiên...

.

Lóe sáng! Lung linh!

Tia sáng vàng vọt lóe lên rồi vụt tắt, hắt vào mắt SeungHyun. Gì...Gì thế?! SeungHyun tiến gần đến cô gái nhỏ, cố mở to đôi đồng tử lặng nhìn viên đá trên cổ cô. Tia hạnh phúc, vui mừng chợt lóe lên trong mắt, hắn vô thức lấy từ trong túi áo khoác 1 viên đá y chang, tia sáng ấy...tia hi vọng của hắn ư?!

.

.

.

Caramel, trở lại rồi !

 *******

 ''Bommie ah, con phải nghe lời cha mẹ chứ!''

''...''

'' Con đâu còn là trẻ con, hơn nữa hôn ước đã được định từ 18 năm trước. Hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ và...quên những điều cần quên đi!''

''Con...''

''Tuần sau có lịch hẹn 2 nhà! Con mau chuẩn bị đi!''

''...'' Cô gái lặng lẽ cúi gằm mặt, mái tóc đỏ đun rủ xuống khuôn mặt thanh tú. Nó hơi bết lại vì nước mắt.

Hôn ước! Lễ cưới sắp đặt! Tương lai!

Haizz....!

***

''Caramel!''

''Caramel?!''

''Hả?! Lạy bà tổ của tôi! Bà làm tim tồi suýt bay ra ngoài đấy!'' SeungHyun nhăn mặt, vỗ vỗ ngực hoàn hồn.

''Gì chứ! Biết tôi tìm ông cực thế nào không? Suốt ngày rúc ở xó nào rồi để...ơ...''

Xoạt.

''Ngồi xuống đi rồi hẵng cằn nhằn! Bà làm tôi mỏi cổ đấy!'' SeungHyun kéo tay Bom bắt nó ngồi xuống, ánh mắt hướng ra nơi khác. Lạ thật! Hôm nay hắn không dám nhìn thẳng vào nó?!

''Tôi có chuyện cần nói!'' Bom cúi mặt, nó rất cần 1 ai đó để sẻ chia.

''Sao bà không tìm Dara?'' Hắn nói không cảm xúc.

''Ơ...Tôi...'' Phải rồi, tại sao Bom không tìm Dara- đứa bạn thưở ấu thơ mà lại muốn tâm sự với SeungHyun? Hay là nó đã quen rồi? 6 năm qua, SeungHyun là người nó hay trêu chọc, giận dỗi và sẻ chia nhiều nhất. Hắn là chỗ dựa vững chắc cho nó, là nơi nó cảm thấy yên bình và được cảm thông.

''Nói đi! Tôi nghe!'' SeungHyun xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt.

''Tôi, tôi sẽ kết hôn!'' Ngập ngừng một lúc Bom mới nói.

''Mwo?!...Chúc mừng bà! Ai là đứa đen đủi...à nhầm may mắn thế?'' SeungHyun hớn hở.

''Tôi chưa bao giờ gặp người đó. Là hôn ước...một hôn ước được đặt từ 18 năm trước!'' Bom chua xót nói. Mắt nó mờ đi bởi màn nước.

''...'' Hắn thẫn người, vỗ vai bạn an ủi. Hắn cười, chua chát và thất vọng. Hắn có thể hiểu được cảm xúc của Bom lúc này?!

''Hyunie à! Tôi phải làm sao? Tôi phải đi tìm 1 người!'' Giọt nước đọng ở mi mắt đã rơi xuống, cuối cùng làm ướt đẫm nơi nó vỡ ra. Mảng kí ức êm đềm ùa về trong tâm trí Bom mà sao nó nghe tim đâu xót! Lời hứa của nó! Bị phá vỡ rồi! Cái ngoắc tay ấy! Nó không giữ được nữa!

.

.

''Tôi hiểu!''

''Ông hiểu?!''

''Phải!'' SeungHyun ôm Bom vào lòng, cái ôm nhẹ vỗ về an ủi. Đó là điều hắn có thể làm cho nó.

''Cứ khóc đi, nếu bà muốn! À! Để tôi hát bà nghe nhé!''

''...''

'' Xuân đến! Xuân đến!

Tôi đang đứng nơi đây

Dưới bóng cây hoa mùa xuân

Trông cô đơn lắm sao?

Không, tôi không thấy vậy

Bởi tôi biết bạn đang tìm tôi

Ở một nơi nào đó!

Tôi sẽ đợi, sẽ đợi...

Tôi biết mình không cô đơn...

Bởi tôi tin bạn luôn ở bên cạnh tôi! Mãi mãi...'' SeungHyun hát. Không, không hẳn là hát mà là đọc rap. Những ca từ êm ái được biến đổi thành 1 đoạn rap không hề cứng nhắc, khó nghe mà rất dịu dàng.

''Ai..ai dạy ông thế?''

''Sao?Hay quá hả? Đương nhiên là Caramel của tôi rồi!''

Bom lặng người, vệt nước ở khóe mắt đã khô từ lúc nào. Trong lòng nó đang có 1 mớ cảm xúc hỗn độn, phức tạp.

Bài hát này!...

 --- Flash Back ---

''Này! Để tớ dạy cậu hát nhé!'' Bom cười hiền

''Tớ sẽ cố học!''

5'

10'

15'

20'

25'

30'

'' Xuân đến! Xuân đến!

Tôi đang đứng nơi đây

Dưới bóng cây hoa mùa xuân

Trông cô đơn lắm sao?

Không, tôi không thấy vậy

Bởi tôi biết bạn đang tìm tôi

Ở một nơi nào đó!

Tôi sẽ đợi, sẽ đợi...

Tôi biết mình không cô đơn...

Bởi tôi tin bạn luôn ở bên cạnh tôi! Mãi mãi...'' Ca từ êm dịu của bài hát nhanh chóng được cậu bé biến hóa thành 1 bài rap. Dễ nghe thì dễ nghe thật đấy nhưng đây đâu phải hát~

'' Haiz! Cậu không hát được rồi! Nhưng mà cậu ''đọc'' nghe hay lắm đó!'' Bom giơ cao ngón tay cái động viên.

''Vậy sao! Nhưng tuy tớ không hát được nhưng khi nào cậu thích tớ sẽ đọc cho cậu nghe nhé!''

''Jinja?! Cảm ơn cậu!''

''Gì chứ! Cậu là cô dâu của tớ mà!''

Ha ha ha ha ha....

Tiếng cười trong trẻo, thanh khiết dội vào lá cây, dội vào từng cánh hoa anh đào, hòa cùng nắng , dội thẳng vào tim Bom.

--- End Flash Back ---

''Bommie! Bommie! BOMMIE !'' SeungHyun la lớn đánh thức Bom khỏi đoạn phim kí ức.

Nó nhìn SeungHyun mà tim gan như thắt lại. Đau!

Người đó đây sao? Người nó phải thất hứa đây sao? Cô dâu của nó đây sao? Tại sao trong 6 năm qua nó lại không nhận ra chứ? Tại sao nó không biết rằng người đó đã ở gần bên nó như thế nào? Tại sao nó lại biết mọi chuyện ngay vào lúc đến số phận nó chính nó cũng không thể nắm giữ, chọn lựa? 

Tại sao? Tại sao? WAE?

.

.

Tinh tinh! Tinh Tinh!

Tiếng chuông điện thoại reo lên bất chợt làm cả hai giật mình.

''Yeobosseo!''

(...)

''Arasso! Nae, tôi đến ngay!''

(...)

.

.

.

''Này! Bà có muốn đi gặp 1 người không?'' Hyunie khẽ lau dòng nước còn đọng lại chút xíu trên khuôn mặt Bom.

''Một người?''

''Phải! MỐI TÌNH ĐẦU của tôi! CARAMEL của tôi!''

UỲNH!

Tiếng sấm đánh mạnh vào tâm trí Bom, rút sạch tỉnh táo không còn 1 mảnh.

Mối tình đầu của Hyunie?! Là sao?! Chẳng lẽ?! Phải rồi, nó ngộ nhận mà! Chỉ có mình nó ngộ nhận thôi, để rồi lại đau.

Lúc này Bom không đủ sức để làm gì cả. Người nó mềm oặt chỉ cần 1 cơn gió cũng làm xô ngã, nhưng nó phải gặp MỐI TÌNH ĐẦU của SeungHyun. Nó muốn biết!

***

''Hyunie! Ở đây!''

"Noona!''

Bom mở to đôi đồng tử ngây dại vì ngạc nhiên. Cái quái gì đang diễn ra thế?!

.

.

Bom buông thõng 2 tay, đôi mắt ngây dại nhìn cô gái xinh xắn ngồi bên chiếc bàn cafe nhỏ. Toàn thân nó tê liệt hoàn toàn. Các nơron thần kinh như vừa bị 1 luồng shock điện chạy qua làm cho tê dại, không còn chút cảm giác.

Chuyện gì đang diễn ra?!

.

.

.

Dara đang ngồi đó!

.

''Dara là MỐI TÌNH ĐẦU của cậu?!'' Trong vô thức, Bom khẽ nói. Giọng nó run run, không chút xúc cảm. Nó cố nhấn mạnh từ MỐI TÌNH ĐẦU.

''Có lẽ vậy, tôi cảm nhận thấy thế!'' Đáy mắt hắn toát lên tia hạnh phúc. Hắn nở nụ cười hiền.

Lúc này hắn mới để ý đến đứa bạn của mình. Quay sang Bom, hắn suýt ngã ngửa bởi hình ảnh bơ phờ của nó hiện tai. Một Lee Park Bom vô hồn, không cảm xúc, ánh mắt trống rỗng, ráo hoảnh khác hẳn với Bommie nhí nhố, to mồm cách đây chưa đầy 15 phút. Nó bị sao vậy?

''Bà sao thế? Ốm à?'' SeungHyun tái mặt.

.

.

.

''Tôi về đây! Tôi mệt rồi!'' Bom nhắm mắt che đi cảm xúc thực tại. Nó không muốn khóc trước mắt hắn! Nó cần nghỉ ngơi! 

''Để tôi đưa bà về!'' SeungHyun kéo tay Bom. Hắn lo cho nó sao?!

''Còn Dara thì sao? Dara đang đợi cậu đấy!'' Nó vung mạnh tay, gạt SeungHyun ra rồi quay đi. Nó bước đi mà như chạy.

''Nếu Dara buồn, tôi sẽ tính sổ cậu! CHOI SEUNG HYUN!''

''...''

***

''Ya! Anh! Sao trên áo anh lại có dấu son? LEE SEUNG RI!'' ChaeRin nạt.

''Ơ hơ hơ~ Dấu son gì chứ! Chắc là do mấy nhân viên ở cơ quan vô ý chạm vào anh thôi!'' SeungRi chối bay chối biến.

''Lý do lý trấu! Tôi mà bắt được lần nữa là anh ra đường ở cho tôi!'' 

''Thôi mà bà xã! Anh nói thật đấy! Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi mà Rinnie!'' SeungRi ôm vợ vào lòng, bắt đầu bản tình ca sến súa. ChaeRin mà nổi điên lên thì đến 10 tên Lee SeungRi cứng đầu cũng phải bó tay.

''Này! Tuổi nào rồi mà còn như thế! Thật là!'' ChaeRin cốc nhẹ vào đầu chồng.

.

''Con về rồi đây!'' Bom đóng mạnh cánh cửa gỗ ra vào, thất thiểu bước từng bước lên phòng.

"Con sao thé Bommie? Con ốm à? Hay đau ở đâu?'' ChaeRin vội chạy đến sờ trán con. Nó không sốt cũng không bị thương gì!

"Con mệt thôi! Con muốn ngủ!" Bom gạt tay mẹ khỏi trán.

"Cứ để con nghỉ đi em!'' SeungRi khuyên vợ. " Nếu con cần gì cứ bảo bố mẹ, nghỉ ngơi đi!'' Anh xoa đầu con gái.

"Nae"

***

Nói là ngủ, nói là mệt đấy nhưng tại sao lúc này nó vẫn không thể nhắm được mắt lại.

Gió bên ngoài thổi hun hút, vờn qua từng kẽ lá, gió cũng không ngủ. Trong màn đêm ngoài kia, chỉ có tiếng gió, gió cứ thổi mãi, luồn lách khắp nơi như đang tìm kiếm điều gì, tìm kiếm ai đó. Nhưng cuối cùng, khi đã tìm thấy, trong âm thanh tĩnh lặng, vẫn chỉ có mỗi tiếng của gió thôi.

'' Xuân đến! Xuân đến!

Tôi đang đứng nơi đây

Dưới bóng cây hoa mùa xuân

Trông cô đơn lắm sao?

Không, tôi không thấy vậy

Bởi tôi biết bạn đang tìm tôi

Ở một nơi nào đó!

Tôi sẽ đợi, sẽ đợi...

Tôi biết mình không cô đơn...

Bởi tôi tin bạn luôn ở bên cạnh tôi! Mãi mãi...'' 

Âm vang bài hát tự nhiên vang bên tai Bom. Những mảnh kí ức rời rạc theo bài hát tràn về làm tâm trí nó đau buốt.

"Chắc quên rồi! Người đó làm sao là tên Người ngoài hành tinh đó được!" Bom tự nhủ, nước ở khóe mắt lại tràn ra, mặn chát. Kể cả nó có tìm được người đó thì cũng được gì khi hôn ước đã được định, còn hắn cứ dần xa nó.

"Sống tốt vào Bommie! Mày làm được mà! Mày phải quên đi, quên hết đi!"  Lau dòng nước ở khóe mắt, Bom lẩm bẩm tự khuyên mình. Nó là ai chứ, LEE PARK BOM- con gái của Lee SeungRi và Lee ChaeRin bản lĩnh thiên hạ cơ mà! 

***

*Tinh Tinh! Bạn có 1 tin nhắn mới!*

[ Thứ 2 nhà ta có hẹn. Chuẩn bị đi nhé! Con sẽ ngạc nhiên bởi vị hôn thê của mình đấy! Appa sẽ đón con]

From: Dae Sung Appa

Delete? YES

.

.

''...'' Đọc xong dòng tin nhắn, chàng trai ném chiếc Iphone 5 xuống đất không thương tiếc.

Còn 2 ngày nữa!

***

"Noona! Tôi có thể gặp noona không?"

(...)

"Gấp lắm! Quán EGO"

(...)

"Tôi đợi noona!" SeugHyun nói khẽ, hắn cần cho cô biết.

***

"Hyunie, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?" Dara nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện SeungHyun.

"Tôi chỉ muốn hỏi noona 1 việc!" Mắt SeungHyun sẫm lại, hướng thẳng vào đôi mắt đen long lanh.

"Ừm..."

"Noona sẽ là cô dâu của ai?" 

"Hả?! Hyunie sao lại hỏi câu đó?" Dara ngạc nhiên.

"Nói đi! Tôi muốn biết câu trả lời của noona!"

"Ơ! Tôi không biết! WonBin oppa sao?" Dara vô thức nói, đôi má cô dần chuyển hồng.

Còn hắn?! Nghe được câu trả lời không mong đợi, hắn thẫn thờ. Đôi mắt sâu ngây dại, không muốn tin. Không, không thể như thế được.

Vậy thì...

CẠCH!

"Noona có biết vật này?" SeungHyun đặt mạnh viên đá lên bàn, tiến gần hỏi Dara.

Cô đưa tay cầm viên đá, quan sát nó thật kĩ:

"Đây là viên ngọc của tôi mà! Sao cậu lại có nó?"

"Vậy tại sao noona không nhớ chứ? Noona quên rồi?" Hắn tóm lấy đôi vai nhỏ, siết chặt bàn tay.

"Quên? Nhưng chẳng phải viên đá này chính Bommie đã làm mất rồi sao? A...SeungHyun, cậu làm tôi đau đấy!" Dara nhăn nhó.

"Bommie?!" Nới lỏng bàn tay thô ráp nơi vai cô, hắn tròn mắt.

" Cách đây cũng khá lâu, Bommie có mượn viên đá đôi của tôi để đeo nhưng rồi làm mất sau khi từ vườn anh đào về, trước ngày chúng tôi sang Anh. Con bé hứa nhất định sẽ về Seoul tìm lại viên ngọc đó cho tôi! Ngóc thật!" Dara chợt bật cười bởi tính trẻ con của Bom.

"Vậy là...là Bom sao?" Hắn nghe có tiếng đánh mạnh vào tâm trí.

"Hyunie! Cậu đi đâu thế? Huynie?" 

Mặc kệ tiếng gọi của Dara, hắn bước nhanh ra khỏi quán. Tai cứ ù ù.

Hắn không biết phải nói gì, không biết phải làm gì nữa. SeungHyun tự trách mình. Tại sa hắn không nhận ra nụ cười ấy? Tại sao lại không nhận ra ánh mắt nâu tinh khiết ấy? Tại sao? Wae?

Hắn vô thức đi, thế nào mà về lại vườn anh đào đó. Lâu rồi hắn mới đến đây, quả nhiên vẫn chẳng thay đổi, chỉ có tim hắn thay đổi thôi.

"Tôi muốn gặp cậu!" Hắn lôi điện thoại, ấn dòng số quen thuộc. Gọi đến: Bommie to mồm ngơ ngơ.

(Gặp tôi sao? Làm gì chứ? Cậu nên tìm Dara đi!) Tại sao hắn lại gọi, tại sao lại muốn gặp nó. Hãy để nó quên đi, không được sao?

"Dara! Tại sao lúc nào cậu cũng nói Dara! Tại sao cậu lại đùa cợt tim tôi như thế?" Hắn gằn, 1 giọt nước tan vỡ trên nền đất.

(Cậu! Sao thế?)

"Tại sao cậu không nói cho tôi biết? Cậu biết đúng không? 6 năm qua, cậu chỉ coi tôi là bạn?"

(Vậy là cậu biết rồi!) Phía đầu dây, nước mắt nó cũng đang rơi.

"Phải!"

(Đợi tôi! Cậu đang ở đâu thế? Hyunie?)

"Nơi tôi và cậu gặp nhau...lần đầu tiên!"

Cạch! Tút... Tút...

.

.

.

Chỉ còn mình hắn, hắn đợi nó tới. 

Không phải là Caramel thất hứa! 6 năm qua, Caramel đã ở ngay cạnh hắn rồi!

Hắn mới là đứa có lỗi, vô tâm không biết mà ngộ nhận người khác làm tim nó đau.

Hắn luôn trách nó không giữ lời. Nhưng chính hắn là kẻ buông tay.

.

.

.

Lần đầu gặp:

"Xin chào! Cậu là ai thế?"

"Thế cậu làm cô dâu của tớ!"

"Hứa nhé!"

"Hứa!"

.

.

.

Rồi làm bạn thân:

"Ya, Người ngoài hành tinh"

"Bommie ngốc"

.

.

.

Hắn làm tổn thương nó:

"Đi gặp một người. MỐI TÌNH ĐẦU của tôi! CARAMEL của tôi"

"Dara là MỐI TÌNH ĐẦU của cậu?"

"Nếu Dara buồn, tồi sẽ tính sổ cậu!"

.

.

.

Ha...Anh vô tâm quá! Lời hứa ấy không phải do em làm vỡ, mà do anh buông tay, nên nó đổ mất rồi!

Gắn nó lại, vẫn được chứ?

***

"SeungHyun!" Tiếng gọi nhẹ của Bom làm hắn thức tỉnh khỏi cơn mộng mị.

"..."

"Cậu không sao chứ?"

"Mianhae, Bommie!" SeungHyun ôm Bom vào lòng. Hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế khi Bom đến tìm mình.

"Hyunie à!"

"Cậu biết sao không nói cho tôi?"

"Tôi...tôi có thể nói sao! Lúc ấy..." Bom lách người khỏi SeungHyun. Nó như sắp khóc.

"Tôi chỉ muốn cậu và Dara hạnh phúc! Mặc dù tim tôi rất đau!" Nó lạc giọng rồi.

"Cậu...cậu...cậu luôn biến tôi thành đứa ác độc! Bommie Ngốc! Cậu chỉ biết chịu đau 1 mình thôi sao?"

"..."

"Tim cậu đau! Tim tôi cũng đau lắm!" SeungHyun đấm mạnh vào ngực mình.

"Mianhae!" Lúc này, Bom chủ động ôm SeungHyun. 

Hắn cũng ôm nó thật chặt.

"Tôi sẽ không để cậu xa tôi!"

.

.

.

.

***

"Chết rồi! Cuộc hẹn!" Bom hốt hoảng la lên.

"Cuộc hẹn?" Hình như hắn cũng có cuộc hẹn.

"Hẹn nhà bên để hứa hôn đó! Tôi quên mất!"

"Tôi cũng có hẹn! Nhưng...!"

"Chúng ta phải xa nhau! Quên đi! Tôi với cậu lại là bạn như xưa. Được chứ!" Bom nhẹ nhàng nói.

.

.

.

Xin lỗi anh! Ngay cả cuộc sống của em, em cũng không thể nắm giữ. Làm sao em nắm tay anh được đây?

Thế nên! Làm bạn nhé!

.

.

.

"Không!" SeungHyun kéo tay Bom. Hắn không muốn để nó đi lần nữa.

"Nhưng...Hyunie à!''

"Tôi cũng phải hứa hôn!"

"MWO?!"

"Tôi là đứa ích kỷ, cậu biết mà. Nên, tôi sẽ không để cậu xa tôi nữa! Caramel"

''...''

***

"Aigoo Sao bọn trẻ đến muộn thế không biết?!" SeungRi căn nhằn.

"Em cũng không biết! Cũng đã gửi tin nhắn cho con rồi!" ChaeRin lo lắng.

"Hay bọn nó rủ nhau đi chơi! SeungHyun mất nết dám để appa nó đói như thế này đây!" Dae Sung cười lớn phá sự căng thẳng.

"Anh ngồi yên đi! Để em xem nào!" Minzy đánh nhẹ vào vai chồng- DaeSung.

*Tít tít! Có tin nhắn mới!*

*Tít tít! Có tin nhắn mới!*

"Bom gửi tin nhắn về rồi anh!"

"Hyunie gửi tin nhắn anh à!"

.

.

"Cả nhà ăn ngon nhé! Bảo với 2 bác con xin lỗi! Con tìm được Caramel/ Người ngoài hành tinh của con rồi!" Minzy và ChaeRin đồng thanh đọc tin nhắn. 2 ông bố trố mắt nhìn.

***

"Ya, tôi đói! Đi ăn ngô đi!" Bom ngúng nguẩy.

"Tôi thích ăn kem hơn!" SeungHyun lè lưỡi.

"Ya!..."

Đám cỏ lau bên vệ đường hơi rung rinh vì gió. Gió không thổi hun hút nữa mà rất nhẹ nhàng, khoan khoái. Gió tìm được ai đó rồi sao? Nghe gió hát bản tình ca kìa, Gió không cô đơn.

=========END FIC========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro