Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Sakura à, cậu oai thật đấy!^^" Chiharu mỉm cười trước mặt Sakura khiến cô cực kì sung sướng


"Tớ quí cậu rồi đấy, "tóc vàng hoe" à!^^" Sakura nói khiến năm người còn lại phì cười


"Tóc vàng hoe sao? Nghe có vẻ hợp với cậu đấy!" Yamazaki nhìn Chiharu nói làm mặt cô lại đỏ ửng lên.

"Đúng là một con người không biết giấu đi cảm xúc của chính mình." Syaoran thầm nghĩ.

"Sao cậu lại chuyển đến trường này vậy?" Tomoyo lên tiếng

"Để quên đi một người ý mà" Sakura cười tươi. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào nụ cười đó, Yamazaki lại rất, rất để ý, trái tim anh loạn nhịp và người anh cứ đơ ra như khúc gỗ.
---------------------------
"Tomoyo, tớ đưa cậu về nhé?" Syaoran nắm lấy tay Tomoyo khiến cô bất ngờ.

"Xin lỗi Syaoran, tớ có hẹn với Terada rồi'!Để khi khác nha!" Tomoyo cười gượng và quay gót đi ra phía cổng trường.

Syaoran đứng như chôn chân ở đó, đã bao nhiêu lần anh tạo cơ hội cho mình rồi lại bị Tomoyo dập tắt chỉ vì một con người. Anh đang ghen, thực sự là như vậy...

Sakura và Eriol đi đến chỗ Syaoran, đập vào vai anh và nói:

"Này, đứng như người mất hồn thế hả?"

"Chúng ta đi đâu đó đi!" Syaoran kéo Sakura vô xe làm cô không hiểu gì, Eriol cũng vậy. Anh nhìn theo chiếc ô tô của Syaoran phóng qua tầm mắt, trái tim anh như ngưng lại mấy giây và nét mặt anh trở nên thoáng buồn.

"ĐỊNH ĐƯA TÔI ĐI ĐÂU ĐẤY HẢ~?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Sakura tức giận hét lên

"Cậu muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cậu tới đó!" Syaoran nói trong vô thức

"Tôi không biết...."Sakura gãi đầu

"Vậy đi cùng tôi đến nơi tôi muốn đến nhé?" Syaoran phóng như bay trên đường cao tốc, và xe của anh phanh lại tại một quán bar-nơi anh hay đến.

"Học sinh không đủ tuổi vào đây đâu~!" Sakura nhăn mặt


"Tôi quen chủ ở đây!" Nói rồi anh dắt cô vào trong. Trái với những suy nghĩ ban đầu của cô, họ tiếp đãi Syaoran rất nồng hậu.

Xung quanh Syaoran và Sakura là cả đống rượu. Anh uống hết chai này đến chai khác, chán rượu, anh chuyển sang bia và cứ thế một vòng luẩn quẩn, Syaoran đã uống rất nhiều. Sakura ngồi bên cạnh lo lắng cho đến khi anh say mèm.

"Cậu ta bị sao vậy nhỉ, có chuyện gì bức xúc sao? Kéo mình vào đây rồi ngồi uống một mình, ngại chết đi được!"Cô thầm nghĩ

Cô lục lọi túi quần Syaoran để lấy chiếc điện thoại di động của anh, cô tìm trong danh bạ và quyết định gọi vào số đó

"Alô, Syaoran àh?" Yamazaki từ đầu dây bên kia nhấc máy

"Không, Sakura đây! Cậu ta đang say khướt đây này! Cậu đến ngay và đưa cậu ta về nhé!"

"Sao cậu ta lại say, mà bọn cậu đang ở chỗ nào đấy?"

"Chẳng hiểu có chuyện gì ấy! Tôi không biết đây là đâu nhưng chỗ này là quán bar mà Syaoran hay đến, cậu biết chứ?"

"Ừhm, tôi biết chỗ đó rồi!"

Một lát sau, Yamazaki đã có mặt. Anh vựng Syaoran dậy và kéo anh lên vai của mình

"Đỡ một tay đi" Yamazaki nhăn mặt nói với Sakura, hình như Syaoran rất nặng

Sakura chạy vội ra và lồng tay trái của Sakura qua vai cô. Họ dìu được anh ra gần bãi để xe thì đúng lúc anh tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mơ nên Syaoran "nhìn gà hóa cuốc", anh ôm chầm lấy người Sakura khiến Yamazaki bất ngờ

"Này làm gì vậy hả??????????" Sakura vùng vẫy những vẫn không thoát ra được cánh tay chắc khỏe của Syaoran, cô bắt đầu toát mồ hôi hột.

"Hắn định làm gì mình...?" Trống ngực cô đập liên hồi hòa theo từng hơi thở nồng nặc mùi rượu của Syaoran.

"Tomoyo à~! Sao cậu mãi không hiểu lòng tớ vậy? Tớ thích cậu, tớ yêu cậu lắm lắm~!!!!!!!!!!!"

"Hả, Tomoyo?!" Sakura và Yamazaki đồng thanh nói.Hình như có sự nhầm lẫn nào đó ở đây, Syaoran đang ôm một người mà anh ta không thích, gương mặt anh dần dần đặt xuống sát mặt Sakura. Cô mở to mắt hết cỡ.... "KISS"!!!!!!! Một nụ hôn từ làn môi biết nói, và Yamazaki, trái tim anh như ngừng đập, nó chưa chết, chỉ thổn thức mà thôi... cảm giác ngột ngạt này chưa bao giờ xảy đến với anh, nhưng bây giờ nó đã xuất hiện, anh lấy hết sức bỏ tay Syaoran ra khỏi người cô và hét lớn

"NHÌN LẠI ĐI, CẬU NHẦM NGƯỜI RỒI ĐẤY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Anh quay sang nói với Sakura

"Cậu ta say quá rồi! Cậu về trước đi, tôi sẽ đưa Syaoran về!"

Nói rồi, anh dìu Syaoran vào xe và phóng một lèo về nhà. Sakura vẫn đứng ở đó, ánh mắt cô đờ đẫn. Từ cái ngày cô và Yukito-kun chia tay, cô đã quên mất cảm giác "kiss" một người là như thế nào rồi.
Trời tối dần và Sakura lững thững trở về con hẻm cũ, mong gặp lại anh, chỉ một lần nữa thôi
-----------Flash-back---------
"Anh không thích em như thế này, anh muốn em thay đổi!"


"Thay đổi...Thay đổi bằng cách nào chứ?"


"Có vẻ như Eriol biết câu trả lời đấy! Em với cậu ấy thân nhau lắm mà!"


"Bọn em chỉ là bạn thôi, anh suy nghĩ vẩn vơ gì vậy?"


"Không! Anh nghĩ còn nhiều chuyện khác nữa, chúng ta chia tay đi!"
------End-Flash-back---------
"Sakura-chan!!!Em đứng đây làm gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc khiến Sakura giật mình. Cô nhìn anh, anh vẫn vậy, không khác nhiều so với một năm về trước, cái ngày mưa tầm tã đó...

"Yukito-kun...àh không, anh, thực ra em thấy hơi ngốc nghếch, em sắp quên được anh, nhưng bước chân em lại dẫn đến nơi này, em nhớ anh lắm~!" Giọng nói rất nhẹ nhàng và không còn ngông nghênh như trước nữa.

"Sakura àh..."

"...Aha, tình cảm quá nhỉ?" Một giọng nói độc địa cắt ngang lời Yukito.

"Touya Mihara~!" Sakuraquay ra với gương mặt sắc lạnh


"Sao? Ngạc nhiên lắm à? Chuyển trường rồi nên khó gặp mày quá, Sakura à~!"

"Để em ấy yên!" Yukito nói, ánh mắt chằm chằm nhìn Touya.

Touya cười khểnh, hắn nhìn Sakura và Yukito rồi nói:

"Được thôi! Hôm nay tao sẽ bỏ qua, nhưng mấy ngày tiếp theo thì không chắc chắn được!"

Nói rồi hắn quay gót đi thẳng. Sakura nhìn Yukito cười gượng

"Cảm ơn anh. Em sẽ cố không gặp anh nữa, em về đây!" Sakura đi ra phía đầu ngõ bắt taxi đi về, Yukito vẫn đứng đó.

"Sakura àh, xin lỗi em vì tất cả mọi chuyện.......Hãy quay về bên anh nhé?"

-------------------------------------------------------------------------------

  Đau lòng quá mấy bạn à...truyện này còn hơi bị dài.....mà bây giờ vào học rồi không biết có nên tạm dừng ko nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro