03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa đầu:

Lan tỏa tình yêu thương đến từng chi tiết nhỏ, nhưng không xác định được, cũng không chắc chắn lắm, ánh mắt của anh thật khó hiểu, những lần thăm dò tình cảm chân thật, cảm xúc phức tạp trào dâng, khiến em phải lui bước thêm một lần nữa.

⟡ ⟡

Thời gian giống như một chiếc trục lăn vậy, nó có thể làm phẳng mọi nếp nhăn và xoa dịu mọi thứ. Jimmy cảm thấy rất vui khi Sea không còn tránh mặt anh như trước đây nữa. Anh muốn chủ động để hàn gắn lại mối quan hệ này và không để nó rơi vào trạng thái căng thẳng đến mức không thể hiểu nổi. Dù là tiến hay lùi thì anh đều sẵn sàng, miễn là Sea cảm thấy thoải mái khi họ tiếp xúc với nhau và không còn cảm thấy gượng gạo nữa.

Khi Jimmy biết mình sẽ đóng vai chính trong bộ phim Last Twilight thì anh vô cùng bất ngờ. P'Aof đã gọi điện rủ anh ra ngoài ăn tối và nói rằng hôm nay chỉ mời mỗi Sea và anh thôi, không còn ai khác nữa.

Lúc đầu khi Sea nhận được cuộc gọi, cậu còn nhầm lẫn tưởng rằng đạo diễn là một đồng nghiệp khác trong công ty, khi nhận ra thì cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cả hai đều không hẹn mà cùng nhau nghĩ rằng nếu đây là một khởi đầu mới, thì họ sẽ gạt bỏ đi những bụi bặm cũ, xóa đi tất cả mọi loại khó chịu đã từng xảy ra.

Khi ngồi vào bàn ăn, Aof nhận thấy giữa hai diễn viên chính của mình có một bầu không khí kỳ lạ. Anh không hỏi nhiều mà đi thẳng vào vấn đề, giải thích về ý tưởng tổng thể và tính cách của hai nhân vật, và bảo họ hình dung trong đầu về những hình ảnh cần có. Sau đó, anh thông báo rằng vài ngày nữa họ sẽ bắt đầu vào việc quay pilot.

Aof nhìn lên và thấy một trong những diễn viên chính của mình đã lộ rõ vẻ lo lắng. Anh cũng hiểu rằng vai diễn lần này đối với họ đều là một thử thách.

"Mhor Jim, cậu đang lo lắng rằng bản thân sẽ làm không tốt sao?"

Anh không muốn thừa nhận nhưng đúng là nhân vật Mhok là một vai diễn thật sự rất khó. Anh không chắc rằng bản thân mình liệu có hoàn thành tốt được hay không.

"Không sao đâu, cứ từ từ, em tin anh mà. Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, Hia?"

Đôi mắt của Sea luôn sáng lấp la lấp lánh, khi nhìn thẳng vào bên trong đôi mắt đẹp đó thì chỉ có một hình bóng duy nhất chính là anh.

Lòng bàn tay được truyền đến sự ấm áp, đôi tay giấu dưới tấm trải bàn bị người bên cạnh nắm chặt, những cảm xúc đan xen nhau chạy dọc khắp cơ thể, lan tỏa đến khắp mọi ngóc ngách, thậm chí làm cho hơi thở ngưng lại.

Người lớn hơn năm tuổi luôn kiên định rằng bản thân phải chăm sóc tốt cho Sea, phải cho Sea mượn bờ vai khi mà Sea cảm thấy không an toàn, phải đỡ Sea lên khi Sea vấp ngã. Nhưng khi vai trò được đổi lại thì mọi thứ đều trở thành sự yên tâm lớn lao khiến người ta rơi vào khoảng không ấm áp, đắm chìm vào khoảnh khắc đó, khiến cho thời tiết xấu đang gặp mưa cũng phải hóa thành nắng.

Aof nhìn thấu hết tất cả trong tầm nhìn của mình, đôi lông mày nhíu lại vài lần như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thôi, cứ để họ tự nhận ra vậy.

— —

Công việc đang trên đà tiến triển rất nhanh, cả đoàn phim Last Twilight đã cùng nhau tham gia buổi workshop đầu tiên ngay sau khi vừa đọc xong kịch bản.

Giáo viên biểu diễn lần này nghiêm khắc hơn so với lúc Vice Versa, ưu tiên hàng đầu là phải để mọi người tiến vào giai đoạn thiền định, để nhân vật sống trong cơ thể mình và hòa làm một.

Áp lực vô hình đã khiến người ta có chút khó thở, thêm vào đó, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi Sea rất ít khi tìm đến anh để nói chuyện, nhưng anh lại có thể thấy Sea đùa giỡn với những người khác, cảm giác trong lòng thực sự không dễ chịu một một chút nào.

Jimmy cảm thấy Mhok là một nhân vật đáng khâm phục ở mọi khía cạnh. Anh có chút ghen tị với Mhok vì có thể dũng cảm nói lời yêu, mang tình yêu tốt đẹp nhất trên thế giới này đến trước mặt Day.

Anh vẫn không thể nhìn thấu được Sea đang nghĩ gì, dù bây giờ Sea không né tránh anh nữa, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ dính lấy anh. Ngược lại, anh cảm thấy giữa bọn họ có sự xa cách hơn xưa. Sự mơ hồ trong việc thể hiện nhân vật và những tâm sự ấp ủ như một tảng đá lớn đè nặng lên tim trở nên vô cùng nặng nề và buồn bã.

Tại sao vậy Sea, em không muốn đến gần anh thêm chút nào hay sao?

...

Buổi workshop cuối cùng trước khi bắt đầu quay phim chỉ có Jimmy và Sea. Aof để họ cảm nhận sự liên kết giữa mình và nhân vật, loại bỏ hết mọi tạp niệm, dùng chính trái tim để chạm vào linh hồn của nhân vật.

Aof bảo họ mở lòng để trò chuyện với nhau, có thể nói về nhân vật hay nói về nhau đều được, nhưng nhất định phải nói hết mọi điều, nhất định phải chuẩn bị tinh thần để cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn trong tương lai.

Sea rất hiếm khi nói nhiều về những suy nghĩ trong lòng, Day là một nhân vật có tính cách hoàn toàn khác với cậu, và việc đóng vai làm người khiếm thị thật sự là một thách thức, cậu cảm thấy áp lực rất lớn về vấn đề này, nhưng cậu sẽ cố gắng hết mình để thể hiện tốt nhân vật này, tuyệt đối không lơ là, cậu hy vọng rằng mình và Hia Jim sẽ cùng nhau nỗ lực để diễn tốt bộ phim này.

Jimmy luôn chăm chú lắng nghe những lời Sea nói. Thực ra, anh luôn biết Sea rất nỗ lực, Sea có niềm đam mê diễn xuất mãnh liệt nên sẽ bỏ hết công sức để tìm hiểu rõ về nhân vật, cả hai đã cùng nhau đi một chặng đường dài thì làm sao mà anh không biết được. Cảm giác cay cay nơi hốc mắt đột ngột ập đến, anh nhìn chăm chú vào mắt Sea, chỉ cảm thấy được ở bên cậu đã là hạnh phúc lắm rồi.

Khi bắt đầu mở lòng, hai người thật sự đã chia sẻ nhiều hơn, là điều mà trước đây chưa từng có. Sea rõ ràng đang cố gắng bước ra khỏi vùng an toàn của mình và Jimmy cũng có thể cảm nhận được rằng cậu đang chầm chậm tiến lại gần mình, dù họ đã từng làm những việc còn thân mật hơn cả tình nhân, nhưng mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở việc tiếp xúc gần gũi về mặt thể xác, anh vô cùng khao khát việc Sea có thể lại gần hơn nữa.

Muôn vàn cảm xúc hỗn loạn tràn ngập khắp cơ thể, tuyến lệ lại bắt đầu gây rắc rối, anh không hay khóc, càng không muốn thể hiện mặt yếu đuối của mình nhưng nếu là trước mặt Sea thì anh cũng có thể buông bỏ hết mọi thứ và giao hết cảm xúc cho đối phương, thật sự rằng Sea cũng có thể trở thành bến đỗ cho anh bất cứ lúc nào.

"Sea, Hia cũng sẽ cố gắng hết sức, chúng ta cùng nhau diễn tốt bộ phim này nhé."

Tiếng nghẹn ngào hiếm hoi vang lên. Sea nhìn thấy Jimmy rơi nước mắt lặng lẽ và nhẹ nhàng, những giọt nước mắt lăn dài từ nơi khóe mắt, cậu không thể đọc được trong đó chứa đựng bao nhiêu cảm xúc, nhưng lúc này cậu chỉ muốn ôm lấy anh lớn mình.

Nhiệt độ cảm xúc đạt đến điểm sôi, hơi nước bốc lên làm mờ đi những suy nghĩ trong não bộ, bọn họ đều mong khoảnh khắc này có thể kéo dài thêm một chút nữa.

Aof nhìn thấy hai thân thể đan vào nhau làm cho anh không kìm được mà nở nụ cười, sau đó dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc này, anh nghĩ đây có lẽ là một bước tiến lớn trong mối quan hệ của họ.

— —

"Sea, mày không dám đến gần Jim à?"

Người bị điểm tên đột nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng, muốn nói điều gì đó nhưng cảm thấy trong cổ họng dường như bị mắc nghẹn. Ánh mắt liếc nhìn của những người khác trong chuyện này cũng không được tự nhiên chút nào.

"Cả đoàn phim này đều thấy mày rất dính người đấy, nhưng Jim thực sự không thích tiếp xúc cơ thể, nhất định phải khắc phục nhé..."

"Không phải vậy đâu..."

Sea hiếm khi ngắt lời Aof. Câu nói còn chưa nói xong thì đã thấy hai nam chính của anh ôm nhau vô cùng thân mật, Sea đến gần anh và áp má vào cổ anh, Jimmy chỉ cảm thấy khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên mặt đối phương, thậm chí ánh sáng tự nhiên cũng yêu thích anh, phủ lên người anh một lớp lọc mềm mại.

"Jim cậu..."

"Không sao đâu P'Aof, nếu là Sea thì không có vấn đề gì."

Jimmy thuận tiện ôm lấy vai người còn đang dụi đầu vào cổ mình, ông trời biết anh đang khao khát khoảnh khắc này biết bao nhiêu, hương cam từ tóc của Sea lén lút xâm nhập vào hệ thống khứu giác của anh, làm cho anh không thể không hít lấy một hơi thật sâu. Jimmy chỉ muốn quần áo đều thấm đẫm mùi hương của Sea, muốn mùi hương của họ hòa quyện với nhau.

"Nếu muốn nhập vai hơn thì cảnh thân mật của các cậu phải tự nhiên hơn một chút, nên nếu ở trường quay thì hãy ôm hoặc hôn đối phương nhiều vào nhé."

Cả hai lại rơi vào một khoảng chết lặng.

Mhok và Day sẽ trở thành người yêu của nhau, người yêu là người đầu tiên nhìn thấy mỗi khi mở mắt vào buổi sáng, là người muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho đối phương, là người có thể ôm chặt nhau thở dốc trên giường, là người muốn hái những bông hoa còn đọng sương sớm tặng cho đối phương, là người được bình minh và hoàng hôn âu yếm và là người cảm thấy đối phương xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Mhok và Day là sống cùng nhau cho đến khi đầu bạc răng long, vậy còn Jimmy và Sea thì sao?

Tâm trạng như một tấm gỗ trôi trên mặt biển, lúc chìm lúc nổi, gió cuộn sóng có thể kéo người ta chìm sâu xuống đáy biển. Jimmy cảm thấy Sea thực sự không muốn như vậy, rất nhiều lần, khi cậu khóc trong lòng anh , khi những giọt mồ hôi rơi lên trên ngực anh trong lúc cao trào hay là khi động lòng đến mức mười ngón tay đan xen vào nhau thì cậu chưa từng muốn trao cho anh một nụ hôn nào, không thể trộm cũng không thể mượn, anh luôn muốn đợi người ấy chủ động trước, nhưng đến khi chia tay thì anh lại là người không đợi được nổi.

Trong phim và ngoài đời luôn khác nhau, không phải là cần phải phân biệt rõ giữa diễn xuất và thực tế hay sao?

Dù đang làm nền cho diễn xuất thì một cảm giác kỳ quặc không thể giải thích được lại lan truyền khắp cả thân thể như những cành cây có gai gớm ghiếc, bị đâm bị cắt lại bị quấn chặt, làm sao có thể thở nổi.

"Phi... em nghĩ..."

"Ừm..."

Câu từ chối chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng, Jimmy chỉ nhớ được hàng mi của Sea run rẩy, cảm giác mềm mại trên môi đột nhiên trở nên hư ảo, đất dưới chân cũng mềm ra, cảm giác như đang đứng trên mây, trong miệng còn lưu lại vị kẹo đặc trưng của người hay thích ăn vặt, vị ngọt này còn ngọt hơn cả loại mật ong ngon nhất thế giới.

Một ngọn lửa bùng cháy từ dưới chân lên đỉnh đầu, Jimmy chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, rồi có ai đó mở toang lồng ngực và lấy trái tim ra đặt bên tai anh, nhịp đập càng lúc càng gia tăng, ngay cả một sinh viên y khoa như anh cũng không thể giải thích nổi tại sao lại như thế.

Sea chỉ nhẹ nhàng rời môi, nhìn về phía P'Aof, đối phương ngay lập tức nở nụ cười hài lòng, thật ra chiếc điện thoại trong tay đã lén lút ghi lại khoảnh khắc lãng mạn đến nổi da gà vừa rồi.

Chính nụ cười nhẹ của Sea kéo hồn anh trở về hiện thực, hóa ra anh đã bị Sea kéo sang một bên, và ngón tay anh chạm nhẹ lên môi, như thể đang cảm nhận lại cảm giác kỳ diệu vừa rồi.

"Sea, em..."

"Hia, đó là diễn xuất có phải không? Vậy không phải chúng ta nên nghiêm túc với nó sao?"

Câu này làm cho anh tỉnh mộng, ảo tưởng vừa rồi hóa thành những bong bóng đầy màu sắc đột ngột bị không khí đâm vỡ, không thể kìm được mà nhíu mày, cùng lúc đó tim lại nhói đau.

"Vậy vừa rồi... chỉ vì điều này sao?"

Nhưng Sea lại nhìn anh bằng đôi mắt ấy, luôn phát sáng đến đáng sợ, trong đôi mắt như chứa một dòng nước suối khiến anh không thể từ chối, trái tim mềm nhũn đến thê thảm, hoàn toàn thất bại.

Không nhận được phản hồi trong một lúc lâu, người lớn hơn năm tuổi cúi đầu một lát rồi thở dài một hơi, muốn dùng từ "thôi được" để kết thúc cuộc đối thoại lần này, nhưng khi anh ngẩng đầu lên thì lại thấy Sea như sắp khóc.

Đôi mắt dường như không chứa nổi dòng lệ nóng hổi kia, môi dưới đã bị cắn đến mức trắng bệch, cứ thế nhìn anh với đôi mắt đen đẹp chất chứa một cơn mưa, lại là cảm xúc khó hiểu, như đang kêu gào muốn gì đó, nhưng hình như cậu chỉ là đang muốn trốn tránh đi.

Ngay lúc này không một ai có tâm trạng phức tạp hơn Jimmy, lần đầu tiên anh có suy nghĩ bối rối như vậy, anh muốn chạy trốn, rất muốn chạy trốn, và anh thực sự đã làm thế, đã bỏ lại người ấy mà chạy trốn. Anh không biết cuốn sách có đáp án của họ sẽ mở ra ở trang nào, nhưng anh chưa từng cần một câu trả lời mập mờ hay tồi tệ nào, nếu là vậy thì anh thà rằng cả đời này không cần phải biết.

Thật sự thì anh chỉ thích Sea mà thôi, thích đến chết đi được.

— —

Hai người đều học rất giỏi về bài học che giấu cảm xúc, người trong phim trường hoàn toàn không nhận ra nhiệt độ lạnh lẽo giữa hai người.

Cảnh quan trọng nhất vẫn luôn là cảnh tình cảm.

Khi biết sắp quay cảnh chia tay, sắc mặt hai người đã hơi nặng nề. Chia tay không phải là chủ đề xa lạ đối với bọn họ. Jimmy chỉ cảm thấy khó hiểu rằng Mhok và Day rõ ràng yêu nhau nhiều đến vậy mà cũng phải chia tay vì lý do thực tế, nếu nhìn bằng lăng kính lãng mạn, chẳng phải tình yêu đã là quan trọng nhất rồi sao?

"Tại sao em lại muốn chia tay với anh?"

Sea bỗng nhiên sững người khi bị câu hỏi này hoàn toàn làm cho rối loạn. Cậu không biết câu này là thoại trong phim hay Jimmy đang mượn lời nhân vật để nói.

Lý trí nhanh chóng vượt qua suy nghĩ, cậu vẫn chọn trả lời theo cách của Day. Có lẽ tình yêu cũng có thể trở thành một gánh nặng, nếu anh rời xa em thì con đường tương lai của anh sẽ thuận lợi hơn, em sẽ buông tay để anh đi không phải là vì hết yêu, mà là vì em quá yêu anh.

"Sea, tại sao em luôn muốn trốn chạy?"

Câu này như một cú đấm giáng xuống. Hiếm khi trên mặt Sea biểu hiện một vẻ mặt hoảng hốt như vậy, liếc nhìn xung quanh xem có ai hay không, nhưng may mắn rằng Aof đã cho họ thời gian riêng ở trong phòng để chuẩn bị cảm xúc, máy quay cũng đã thu dọn hết không còn cái nào.

"Đừng như vậy, đừng như vậy nữa... Hia"

Sea cảm thấy mình hơi kiệt sức, lòng bàn tay đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, thậm chí không nắm chặt được nắm đấm, cậu cố gắng duy trì nét mặt, cố gắng để cảm xúc không bị dao động quá nhiều.

Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, mọi người đều biết rõ, tất cả chỉ là diễn xuất thôi, có ai mà thật lòng, ngoại trừ mình ngốc nghếch đáng thương, cậu đã khó khăn lắm mới quyết định chôn giấu bí mật này cả đời này vì vậy đừng ai hỏi cậu nữa.

"Có thể buông bỏ quá khứ được không? Hia, chúng ta quên đoạn tình cảm đó đi, có được không?" Sea cảm thấy nước bọt như dao cứa vào cổ họng, khó khăn lắm cậu mới thốt ra được câu này.

Tại sao cứ phải nhai đi nhai lại chuyện cũ, cậu thừa nhận mình vô cùng thích cảm giác làm tình với Jimmy, nhưng đó chỉ là thỏa mãn về dục vọng, cậu không thể thăm dò xem đối phương có thật lòng với mình hay không, vậy nên cậu làm sao có thể can đảm được, vốn dĩ cậu không phải là người can đảm, nên cậu đã rụt lại vào vỏ thêm một lần nữa.

Nếu một ngày nào đó họ cũng không làm việc cùng nhau nữa, thì việc này sẽ dần dần quên đi thôi, không có gì là không bỏ được, đều là người lớn cả rồi.

"Nong, chuẩn bị ra quay nhé."

Lời nhắc nhở của quản lý hiện trường bên ngoài vang lên. Người lùi về sau đường vạch đỏ ngay lập tức thở phào, quay phim thì tốt rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.

Jimmy cúi đầu, yết hầu di chuyển lên xuống nhiều lần, cuối cùng thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói một câu:

"Sea, lòng người là bằng thịt nên anh cũng biết đau đó em."

Giọng nói nhẹ nhàng có thể chưa kịp truyền đến tai Sea đã tan biến trong gió.

...

Mắt của cả hai đã trở nên đỏ ngầu khi diễn cảnh chia tay khiến toàn bộ phim trường phải nín thở theo, cảnh trong nhà lại suôn sẻ một cách kỳ lạ, chỉ cần quay một lần là xong.

Aof thực sự đã nhận ra tính cách của hai người này không chỉ vì họ đã nhập vai, mà còn mang theo những điều khác, trước đây hai người trẻ tuổi này đã trải qua điều gì đó thì có lẽ anh không biết rõ, nhưng họ chắc chắn rất dựa dẫm vào nhau, điều này là chắc chắn.

Jimmy nhờ Aof cho Sea giúp anh tìm lại cảm xúc. Tiếp theo là cảnh một mình anh bước ra khỏi phòng rồi bật khóc, đầu anh rối bời lại làm anh không thể hiện được cảm xúc Mhok cần có vào lúc này.

Anh nhờ Sea làm một việc rất đơn giản, chỉ vài chữ, nhưng lại nặng tựa ngàn cân đè lên tim khiến anh khó thở.

Sea chỉ đỏ mắt lặp lại câu nói với anh: "Chúng ta chia tay đi."

Lúc này anh vừa là Mhok, vừa là chính mình. Hình bóng của Day và Sea như hòa làm một. Jimmy bất ngờ nhớ lại buổi học diễn xuất đầu tiên khi anh chủ động chào hỏi cậu và nói: "Nong, sau này chúng ta sẽ đóng cặp với nhau nhé."

Cậu ngơ ngác gật đầu nói: "Được ạ, Phi."

Nhưng hình ảnh đó hình như càng lúc càng đi xa, rời xa khỏi họ, dần dần mờ nhạt đến mức không còn nhìn rõ, không còn thấy rõ đôi má phúng phính của Sea, trên khuôn mặt điểm vài nốt ruồi xinh đẹp. Mỗi câu nói chia tay của Sea như muốn anh phải vứt bỏ đi những hình ảnh đẹp đẽ đó.

Anh thật sự không nỡ.

...

Lại một lần nữa Aof bị diễn xuất của nam chính làm cho kinh ngạc, Aof không ngờ rằng anh lại khóc như vậy, anh rất hiếm khi trực tiếp khen ngợi diễn xuất của Jimmy trước mặt Sea, nhưng lần này anh thực sự đồng cảm với Mhok.

Anh vốn định tiến lên ôm người đang khóc không ngừng, nhưng người đó lại đứng dậy trước, loạng choạng chạy về phía của nam chính còn lại và ôm chặt cậu vào lòng.

Tim Sea cũng bị cái ôm này làm cho tê liệt, cậu cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai như một trận mưa rào đổ xuống.

"Sea, đừng rời xa anh, đừng bao giờ rời xa anh nhé?"

Sea chỉ cảm thấy tuyến lệ bị giọng nói run rẩy của anh nắm chặt, ngay lúc này, tại giây phút này, cậu muốn vứt bỏ thân phận diễn viên, vứt bỏ thân phận đồng nghiệp để ôm chặt người luôn khống chế cảm xúc của mình.

Khi nước mắt người mình yêu rơi ra từ khóe mắt, Jimmy cuối cùng nghe được từ đó.

"Được."


TBC.


🤍彡 chương này thương cả hai nhé >< còn một chương nữa là kết truyện rồi, cả hai nhanh chóng làm lành với nhau đi nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro