Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người là do được đi chơi nên ai ai cũng vui vẻ và hào hứng. Các tiểu thư cố gắng diện cho mình những bộ cánh thật đẹp chỉ mong mình được cậu chủ nhà họ Kim chú ý một chút. Còn các thiếu gia thì ai cũng bóng bẩy với những bộ đồ đắt tiền chỉ để khoe mẽ…

Taehyung hừ lạnh. Cái đám vương tôn công tử với tiểu thư kia so với một người còn không bằng nữa mà đòi anh để mắt đến sao? Phải nhìn lại mình xem có cái gì tốt để cho người khác phải chú ý hay không đi đã.

Jung Kook đang bận rộn với đám hành lý. Cậu đã sung sướng biết chừng nào khi được đi cắm trại với anh lần này, vì vậy tất cả mọi thứ phải được chuẩn bị thật tốt và tránh làm anh thấy khó chịu chút nào tốt chút đó.

Nhưng Jung Kook à lần này cậu phải chịu thiệt một chút rồi, chắc vậy. Tuy nhiên chuyến đi nãy sẽ là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Jeon Jung Kook cậu đấy.

.

.

.

–   Jung Kook, lát cậu ngồi chung với tớ đi. – Hyerim vui vẻ phụ giúp Jung Kook cất đồ vào thùng xe.

–  Nhưng còn Taehyung, tớ… – Jung Kook ngập ngừng không biết phải trả lời với Hyerim sao nữa. Cậu không muốn làm Hyerim buồn nhưng lại càng không muốn xa Taehyung. Thật là rối ren mà.

_ Biết rồi biết rồi cậu cứ ngồi chỗ cậu thích đi tớ ổn mà!

–   Tớ xin lỗi.

–   Thôi nào, xin lỗi cái gì. – Hyerim nháy mắt vui vẻ nói – Cậu thích ngồi bên cửa sổ hay ngồi trong?

–   Cửa sổ, nhưng mà Taehyung ngồi đâu tớ ngồi đấy! – Cậu hào hứng nói và bật cười khi thấy cái bĩu môi đáng yêu của Hyerim.

–   Thôi lên xe đi, xe sắp chạy tới nơi rồi! – Hyerim đẩy đẩy Jung Kook lên xe, ánh mắt cô đầy ý cười khi nhác thấy bóng Taehyung cũng đang vội vã leo lên xe.

Bỏ qua những ánh mắt tha thiết mời mọc mình ngồi cùng của mọi người, Taehyung đi thẳng xuống dãy ghế cuối cùng rồi ngồi xuống. Lúc này Jung Kook cũng vừa đi tới, cậu định ngồi xuống cạnh Taehyung nhưng anh ngăn lại:

–   Ngồi phía trong đi, tôi không thích ngồi bên cửa sổ. –Nghe kĩ thì giọng anh có vẻ hơi mất tự nhiên.

–  Dạ? À vâng! –Jung Kook hơi bất ngờ, không phải bình thường anh vẫn hay ngồi bên cửa sổ sao? Sao hôm nay lại bảo không thích?

Tuy thắc mắc nhưng Jung Kook cũng không hỏi, đơn giản là từ trước tới giờ chưa một lần nào cậu làm trái lời anh cả. Ừ cứ cho là cậu nhu nhược đi, đứng trước anh cậu nguyện là một người như thế, mãi mãi không bao giờ thay đổi.

–   Cậu chủ Kim này. – Hyerim tươi cười đứng trước mặt Taehyung – Xích qua cho tôi ngồi cạnh Jung Kook với!

–   Cái gì? – Taehyung trợn mắt lên nhìn cái kẻ vừa phát ngôn ra câu nói trên.

–   Aigoo ~ cậu chủ Kim chưa già đã bị lãng tai rồi sao? – Hyerim cười châm biếm – Tôi nói là phiền cậu chủ Kim xích qua cho tôi ngồi kề Jung Kook CỦA TÔI!

–   Cậu…

Tình thế có vẻ căng thẳng, Jung Kook không thể ngồi yên được không thì đánh nhau như chơi đấy. Mà Hyerim là con gái làm sao mà đánh nhau được, không cần suy nghĩ cũng biết cô ấy thua là cái chắc.

–  Hyerim, cậu sang đây ngồi đi. – Jung Kook nhích sang một chút chừa khoảng trống bên cạnh cửa sổ rồi vỗ vỗ xuống ý bảo Hyerim ngồi xuống.

–   Cậu cứ ngồi đấy đi Jung Kook! – Quay sang Taehyung – Cậu không phải là muốn Jung Kook ngồi bên cửa sổ sao? Xích qua đi!

–   Hừ! – anh nhích người sang bên chừa khoảng trống cho Hyerim ngồi.

Jung Kook không thể tin vào mắt mình nữa. Taehyung lại có thể nhường chỗ cho người khác sao? Mặc dù có vẻ không cam tâm tình nguyện cho lắm nhưng mà đây là lần đầu tiên đấy! Hyerim có ảnh hướng đến Taehyung đến như vậy sao?

Không lẽ Taehyung…

Có thể lắm chứ! Có chuyện gì mà không thể cơ chứ!

Đột nhiên cậu thấy buồn. Người ta đối với cậu là tất cả, nhưng cậu đối với người ta có là gì đâu cơ chứ. Cậu cuối cùng vẫn chỉ là cái bóng bên cạnh người ta mà thôi. Ừ như vậy mà thôi.

–  Jung Kook, cậu ăn dâu không? Tớ tự tay hái cho cậu đấy! – Hyerim sau khi vui vẻ với chỗ ngồi ưng ý liền lôi một hộp dâu to oành ra đưa cho Jung Kook.

–   Ah cậu cứ ăn đi. – Jung Kook lịch sự từ chối. Taehyung còn ngồi kia sao Hyerim lại đưa cho cậu ăn trước cơ chứ, anh ấy hiểu lầm thì chết.

–  Nhưng cái này là tớ hái cho cậu đấy. Không lẽ cậu chê sao? Ah tớ hiểu rồi!

“Cô ấy hiểu cái gì cơ chứ? Cô ấy biết mình đang nghĩ cái gì sao?”

–  Taehyung cậu cũng ăn đi! Trái này nè, trái này to đấy! Cầm lấy nhanh lên! – Hyerim đưa cho Taehyung một trái dâu vừa to,vừa đỏ trông rất ngon mắt.

–   Đưa tôi làm gì? Tôi không ăn dâu! – Taehyung không thèm nhận lấy vẫn khoanh tay ngồi ngay như tượng.

–  Cầm lấy! Cậu không cầm sao Jung Kook dám ăn. Cậu nỡ sao? – Hyerim ghé sát tai Taehyung thì thầm.

–  Hừ! – Taehyung khẽ liếc Hyerim một cái rồi cầm lấy trái dâu đó.

–   Phải vậy ngay từ đầu cho người ta đỡ phải tốn lời hay không! – Hyerim cười cười châm chọc nói.

Jung Kook lại cảm thấy mình không nên ngồi đây nữa. Họ đang hạnh phúc. Cậu là người thừa.

Nhưng mà hết chỗ rồi còn đâu. Dãy ghế cuối cùng này chỉ có 3 người ngồi. Có lẽ là có Taehyung ngồi nên không ai dám mon men ra sau cả.

–   Jung Kook há miệng! Ừm ~ Ngon không?

Cậu ngây ngốc làm theo lời Hyerim. Há rồi nhai rồi nuốt, cứ như một cái máy vô tri vô giác.

Dọc đường đi ba người ngồi dưới cùng hầu hết là không tham gia vào hoạt động gì gì đó của hướng dẫn viên. Hyerim và Taehyung luôn gầm ghè nhau, Hyerim muốn Jung Kook ăn cái này cái nọ cô làm nhưng trước đó cô phải để Taehyung ăn trước rồi Jung Kook mới ăn. Hay Jung Kook muốn xem Taehyung  ngồi có được thoải mái hay không thì Hyerim lại nói “Cậu ta một mình một cõi hỏi xem có ai thoải mái bằng nữa không!”, cậu đành thôi.

Được một lúc Hyerim mệt mỏi gật gà gật gù như gà mổ thóc. Jung Kook thấy im lặng lạ thường, quay sang thì thấy Hyerim đang ngủ, đầu cô từ từ đổ về phía Taehyung. Cậu cứ nghĩ anh sẽ để nguyên như vậy nhưng kì lạ là anh lại đẩy đẩy đầu cô ra khỏi vai mình, nhưng cái đầu ngang bướng cứ theo hướng cũ mà đổ về. Cậu thấy anh có vẻ khó chịu thật liền khẽ kéo đầu Hyerim ngả về phía mình.

–  Cứ để yên đi. Sẽ tê vai đấy!

Jung Kook khựng lại. Ah chỉ là anh ngại mà thôi. Ngại mà thôi…

–  Hyerim! Hyerim! Dậy đi tới nơi rồi! – Jung Kook khẽ lay người Hyerim.

–   Ưm? Tới rồi sao? – Hyerim dụi dụi mắt giọng ngái ngủ nghe như tiếng mèo con kêu

–  Ừ! – Cậu mỉm cười “Cô ấy dễ thương quá, hèn gì Taehyung lại thích cô ấy như vậy!”.

–   Cậu nhấc cái đầu heo ra khỏi người tôi ngay!

–   Cái gì? Đầu heo á? Mới dựa vào tý mà bảo người ta đầu heo á? Tôi đâu cần cậu cho tôi dựa đâu! Tôi muốn là được dựa vào Jung Kook kìa! – Hyerim tỉnh cả ngủ quay lại quạc một trận vào cái tên ngồi kế bên.

–   Đã dựa vào người ta không cám ơn mà còn to mồm! Cậu là cái loại con gái gì vậy hả? – Taehyung không nặng không nhẹ nói, nhưng trong giọng nói có nhiều phần mỉa mai.

–   Cậu là cái loại đàn ông con trai gì mà tranh giành với con gáivậy hả? – Hyerim không vừa liền gào lại.

–   Đi! Xuống xe thôi. Mọi người đang đợi. – Cậu cố chen miệng vào để nhắc nhở rồi lách người xuống xe trước.

Cuối cùng hai cái con vẹt kia cũng chịu im lặng và xuống xe, nhưng không quên tặng cho nhau cái liếc mắt đến xẹt lửa.

Đây có còn là cậu chủ Kim lạnh lùng và tiểu thư nhà họ Park nữa hay không? Hai người họ vì cái gì mà cứ gặp nhau là thế nào cũng có một trận cãi nhau ầm trời.

Mọi người đều không biết chỉ có hai người biết!

 End chap 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro