Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4 năm sau

4 năm không phải là thời gian dài nhưng cũng không gọi là ngắn, nó vừa đủ để thay đổi một cuộc đời hay đó là khoảng thời gian để làm những việc to lớn… nhưng chỉ cần trong lòng mỗi người luôn nghĩ về những người yêu thương của mình thì dù có khó khăn thế nào cũng sẽ vượt qua…

Cứ như thế anh và cậu đã cùng nhau trải qua 4 năm bên nhau, cùng nhau trải qua bao thăng trầm của cuộc sống.

Hyerim sau khi tốt nghiệp cao trung, cô đã xin ba mình đi du học. Tại Paris lãng mạn, cô gặp và yêu một anh chàng du học sinh người Anh tên là Harry Watson. Harry đơn thuần, đôi khi ngốc nghếch, nhất là trước mặt Hyerim nhưng chính vì thế mà không biết từ khi nào mà Harry đã chiếm một chỗ không nhỏ trong trái tim cô. Ở cạnh Harry, Hyerim luôn cảm thấy được sự ấm áp của gia đình, luôn an tâm trong vòng tay của anh. Hyerim biết cô đã chọn đúng người, cô yêu anh, Harry ngờ nghệch nhưng ấm áp của cô.

.

.

.

.

Taehyung dạo này rất bận. Công ty mới được thành lập chưa được bao lâu nên có rất nhiều việc cần phải quan tâm. Mà cũng bởi vì là công ty mới nên các đối tác liên tục làm khó anh. Chẳng như cái hợp đồng lần này, bên đối tác đưa ra điều kiện quá cao cho lô hàng chuẩn bị nhập về sắp tới khiến đầu anh như muốn nổ tung ra đến nơi vậy. Có vẻ như họ quá coi thường người mới như anh đây mà. Thật buồn cười, Kim Taehyung này không dễ bị bắt nạt như vậy đâu, như vậy chả khác nào thanh danh nhà họ Kim lâu nay là đồ giả sao? Còn lâu! Các người hãy chống mắt lên mà đợi đi!

‘Knok knok knok’

– Em vào nhé.

–  Ừ.

Đẩy cửa vào cậu liền giật mình khi thấy giấy tờ ngổn ngang đầy phòng. Cẩn thận bước qua các chướng ngại vật, Jung Kook bưng đĩa trái cây đặt lên bàn rồi quay lại dọn dẹp tạm chỗ giấy tờ kia.

–  Nghỉ chút đi anh. – Đặt chồng giấy lên kệ, cậu vòng ra sau mát xa cho anh.

Taehyung buông bút xuống sau đó liền thả lỏng người cho Jung Kook mát xa. Mùi hương của cậu làm anh thấy dễ chịu vô cùng. Ở bên cậu mọi thứ trở nên thật yên bình và anh yêu cái yên bình đó cho nên anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cậu, người anh yêu.

Jung Kook kiên nhẫn mát xa cho anh. Cậu biết lần này rất khó khăn nhưng cậu lại không giúp gì được, cậu thấy mình vô dụng quá. Không biết từ bao giờ mà bản thân lại dựa dẫm vào anh quá như vậy?

–   Kookie, ngồi xuống đây! – anh kéo cậu ngồi vào lòng mình.

Cái tư thế này làm cậu xấu hổ chết đi được nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên cho anh ôm, hơi thở của anh phả vào cổ cậu, nóng hổi.

– Anh ăn táo nhé?

–  Um, đút cho anh.

Với tay lấy cái nĩa ghim một miếng táo đưa đến trước miệng anh, nhưng mà mắc cái chứng gì mà anh không chịu mở miệng chứ?

Không gian yên tĩnh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tất cả đều biết chỉ có một người chưa biết.

–   Ah! – Jung Kook đột nhiên “Ah” một tiếng như phát hiện ra điều gì đó.

–  Ah? – anh nheo mắt cười cười xem phản ứng của cậu.

–  Em không có làm đâu! Đừng bắt em phải làm thế! – cậu lắc đầu nguầy nguậy.

_ Thế thì anh không ăn nữa! – anh nói giọng giận dỗi.

–   Không ăn không có sức làm việc đâu, ăn đi anh. – cậu xuống nước năn nỉ.

–  Em làm như thế nhé ~

–   Nhưng… – mặt cậu đỏ tưng bừng lên trông thấy.

– Vậy thôi anh không ăn…

–   Em làm mà được chưa! – cậu chịu thua. Này là do cậu lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, không được nghĩ đi đâu đấy nhá!

Cho miếng táo vào miệng mình, Jung Kook ghé gần lại đút cho anh. Cái kiểu ăn uống khác người như thế này không biết anh học từ đâu ra nữa. Cũng may anh biết cậu ngại nên không ép cậu làm cái này trước mặt mọi người chứ không cậu không biết chui vào đâu để trốn nữa, mặt mũi đâu mà nhìn mọi người đây ~

–  Nhưng có nhất thiết phải đút thế này không?

–  Dù sao cũng sắp hết rồi mà, hai miếng nữa thôi.

–  Em không nói cái đó! – cậu khẽ nhăn mặt.

–  Chớ sao? – giả ngu

–  Cái tay anh… bỏ tay ra khỏi áo em!

Đã “lợi dụng” người ta để hôn rồi giờ còn định… Kim Taehyung ngày càng trở nên đen tối hơn bao giờ hết. Không biết đến khi nào thì Jung Kook bị ăn sạch sẽ đây…

–  Ôi anh đau đầu quá!

Đang tìm cách đẩy tay anh ra nhưng nghe anh nói đau đầu liền nhanh chóng quên mất việc mình đang làm mà quay sang mát xa hai bên thái dương cho anh. Chỉ có điều là cái tay kia vẫn đang ở trong áo cậu mà vuốt ve làn da ấy. Cái này có được gọi là lừa lọc trai nhà lành không ta???

Căn phòng lại chìm vào im lặng. Nhưng nếu chúng ta nhìn kĩ thì tim hồng đang bay phấp phới đầy phòng đấy. Những năm qua đã dạy cho anh và cậu rất nhiều về cuộc sống và cả yêu thương nữa. Không phải chỉ yêu là đủ mà còn cần phải có niềm tin vào nhau nữa, trái tim mỗi người luôn hướng về đối phương như một bản năng vốn có, mỗi ngày càng yêu nhau, trân trọng nhau nhiều hơn nữa.

–   Mai em sẽ đi cùng anh!

–   Mai? Anh không muốn em đến những nơi như thế đâu!

–  Đâu phải lần đầu em đến Bar đâu. Anh biết là những thứ đấy không làm gì được em mà.

–   Nhưng đây là Bar! Và anh không muốn những kẻ xấu xa ở đó nhìn thấy em! Em là của anh mà thôi!

–  Taehyung à ~ – mắt cậu rưng rưng.

–  Em sao thế? Anh nói gì nặng lời với em sao? Anh xin lỗi mà… Kookie – anh bối rối khi đột nhiên cậu lại khóc.

– Em… anh… đồ ngốc! – cậu vừa khóc vừa buồn cười, Kim Taehyung lừng lẫy giờ đây đã bị cậu bắt bài rồi đó nha ~

–  Chứ sao em khóc?

–   Taehyung ngốc, anh chỉ biết nói mà không biết mình vừa nói gì sao? Đồ ngốc Taehyung, anh làm em cảm động lắm đấy – miệng thì mắng nhưng mà trên môi không dấu được nụ cười hạnh phúc.

–   Vậy ngày nào anh cũng sẽ nói mấy câu tương tự cho em nghe, nói bù cho trước kia không nói như thế. – Taehyung vui vẻ hôn một cái lên đôi môi cậu.

–   Anh nhớ đấy! Nói là phải làm đấy, nếu không em sẽ không để yên đâu – cậu cười khanh khách ôm lấy cổ anh mà hít hà mùi hương của anh – Ngày mai em đi cùng nhé.

–  Được rồi, được rồi, anh chỉ nhượng bộ lần này thôi đấy nhé!

–   Đã biết!

 .

.

.

.

Bar Identify

Không giống như các Bar khác, Bar Indentify là nơi tập trung của cánh đàn ông tìm đến nhau, thác loạn và buông thả cùng người đồng giới mà không bị bất cứ ai soi mói, đơn giản bởi vì đây là ‘Gay Bar’ -  thiên đường của thế giới thứ ba.

Taehyung và Jung Kook lách người qua những thân thể đang quấn lấy nhau kia để đi đến nơi có vị đối tác đang đợi. Hai người quá nổi bật làm cho bao con sói đói ngăm nghe thèm thuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào mà hung hăng hưởng thụ thân thể đó. Thế nhưng những con sói đói khát ấy chỉ có thể giương mắt lên nhìn con mồi của mình mà không thể làm gì được cũng bởi sát khí tỏa ra khiến cơ thể không lạnh mà run. Còn mồi này không phải là con mồi dễ xơi đâu.

–  Chào ông Hwang, chúng tôi tới đúng giờ chứ! – Taehyung lịch sự bắt tay vị đối tác của mình.

–  Ồ vâng, tôi chỉ muốn đến sớm hơn một chút để chuẩn bị mà thôi. – người đàn ông đó cũng hoan hỉ mà bắt tay lại với anh.

Jung Kook thầm đánh giá, người đàn ông này nếu nói là đẹp trai thì không hẳn nhưng gương mặt và phong cách thì làm người khác không khỏi bị cuốn hút. Kỳ lạ mà nói, người đàn ông này khiến người khác có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên, tuy vậy cậu vẫn thấy có điều gì đó khiến cậu không thích được con người này, ánh mắt đó toát ra sự giả dối nhiều đến nỗi mà khi nhìn vào nó cậu bất giác mà rùng mình một cái. Con người này cần phải đề phòng, hắn ta không phải hạng xoàng đâu.

–  Ngài Kim, ngài không định giới thiệu về cậu đây sao? – ánh mắt David Hwang dừng trên người cậu đầy ẩn ý.

–  Xin giới thiệu với ông, đây là vợ tôi cũng là trợ lý của tôi, Jeon Jung Kook! – Taehyung cố ý nhấn mạnh từ “vợ” khi thấy ánh mắt không mấy tốt đẹp đang hướng về Jung Kook. Khốn kiếp, biết ngay là sẽ có chuyện như vậy nên không muốn dẫn em ấy đi theo mà.

–  Chào ông Hwang, tôi là Jeon Jung Kook. Hân hạnh được gặp.

–   Thì ra đây là vợ ngài Kim. Cậu đẹp thật đấy cậu Jeon!

–  Vâng, cám ơn ông đã quá khen. Bây giờ chúng ta có thể vào việc chính được chưa, thưa ông? – cậu thật sự không chịu nổi mấy lời nói đầy ẩn ý khiếm nhã đó một chút nào.

– Ồ được chứ!

Phục vụ nhanh chóng mang rượu ra, tuy nhiên David Hwang lại đổi thành Cocktail toàn bộ. Lý do hắn đưa ra là không muốn hai bên đều say khi bàn về hợp đồng đắt giá lần này.

 

Ok, được thôi. Phải chăng hắn đã quá tốt đi!

 

–   Ngài Kim, tôi rất tiếc phải nói về điều này.

–  Ông cứ nói.

–   Công ty chúng tôi đã ra quyết định không nhập lô hàng lần này nữa. – David Hwang thản nhiên nói thể như bản hợp đồng này là đồ bỏ đi vậy.

Chuyện đến nước này càng ngày càng thú vị đây. Cùng đợi xem David Hwang sẽ dở trò gì tiếp theo ( đây). Con người này và công ty của hắn muốn đối chọi với nhà họ Kim đây mà. Căn bản là từ trước tới giờ cái mà hắn muốn không phải là sự hợp tác với công ty nhỏ của anh mà là đang nhắm tới tổng công ty đồ sộ nhà anh. Hắn muốn chơi mèo bắt chuột thì anh sẵn sàng tham gia thôi, nhưng chưa biết ai là mèo, ai là chuột đâu, David Hwwang à.

End chap 9.

_____________________

P/s: còn 1 chap nữa là end rồi ahh ~ :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro