Chap 1: Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Viết tặng đợt comeback ngắn ngủi lần này ^^ Tất cả chỉ là tưởng tượng của một con shipper ngồi không hóng thính muốn đánh úp một trận cho ra trò trước khi đi quân sự =))) Anyway, enjoy!!! - matchitow)

*

'Ước gì chị không phải là Sowon.'

Jung Eunbi ngước đôi mắt buồn trông ra ngoài cửa sổ, đêm nay em lại mong có ngôi sao băng nào đó ghé ngang nơi đây. Sau một ngày tập luyện mệt mỏi để chuẩn bị cho lần trở lại tiếp theo, việc em muốn làm duy nhất lúc này là ngắm sao băng.

Jung Eunbi có hơi nản, vì suốt hai tuần liền em chẳng thấy có ngôi sao nào lướt qua. Cứ tưởng rằng tối hôm nay sẽ lại là một buổi tối vô nghĩa, nhưng thứ em mong đợi cuối cùng cũng đã đến. Eunbi nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng đan các ngón tay vào nhau.

Khi sao băng vút qua tầm mắt em đã ước, em ước một điều mà bản thân biết rằng chẳng thể nào thành hiện thực. Đó là điều em thầm mơ, điều em trộm nghĩ, điều em vĩnh viễn sẽ không nói với chị. Em biết rằng dù em có cố gắng đợi sao băng vút qua bao nhiêu lần đi nữa, có cố gắng ước bao nhiêu lần đi nữa, điều ước ấy của em vẫn chẳng thể thành hiện thực. Nhưng em mặc kệ, em vẫn sẽ ước và đang ước, em ước rằng... chị không phải là Sowon.

- Eunbi? Sao em còn chưa ngủ? Chị thấy phòng hai đứa đã tắt đèn từ lâu lắm rồi cơ mà?

Jung Eunbi giật mình xoay người lại, là chị Sojung. Em hiện tại trông hệt như một trên trộm bị chủ nhà bắt quả tang, vì em không muốn có ai đó phát hiện ra em đang cầu nguyện, đặc biệt là chị.

- À dạ...em đi ngủ liền đây.

Em lí nhí đáp rồi định đi thẳng một mạch vào phòng, nhưng giữa chừng thì khựng lại. Eunbi nhìn vào trong bếp và thấy Sojung chị đang nấu một món gì đó. Em bất giác lùi về sau, hình như chị đang định nấu mì gói thì phải.

- Em có muốn ăn không?

Có chứ! Em muốn chết đi được! Nhưng gần comeback rồi, em tốt nhất là nên kìm chế ham muốn của bản thân lại một chút. Dù nghĩ thế, trong lòng em vẫn có hơi do dự, bởi tiếng bật bếp của Sojung, bởi tiếng reo của ấm nước đang sôi, bởi làn khói nghi ngút bốc lên ngay khi chị đổ nước vào cái bát chứa đầy mì và gia vị. Jung Eunbi vô thức nuốt nước bọt, mặc cho cám dỗ hoành hành, mặc cho con tim hối thúc, em vẫn cắn răng từ chối.

- Dạ không, em no rồi, chị ăn đi.

- Em đã ăn cái gì đâu mà no?

Kim Sojung vừa cho nước sôi vào bát mì đã ngẩng mặt lên hỏi em. Câu nói ấy của chị khiến em chẳng biết phải duy trì cuộc trò chuyện như thế nào, bởi vì đúng như lời chị nói, em thực sự chưa ăn gì từ chiều đến giờ.

- Em sợ béo à?

Jung Eunbi mím môi, em cúi mặt xuống đất, cảm thấy bối rối vì chị vừa đoán trúng điều em lo sợ. Kim Sojung chỉ cười nhìn em, chị bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay em vào trong bếp.

- Ăn một tí không có béo nổi đâu, em vì muốn giữ dáng mà nhịn ăn thế này chẳng phải là cách hay ho gì cả.

Tim em đập liên hồi, bản thân em cũng không biết lời chị nói em nghe được bao nhiêu, em chỉ biết cả người em đang nóng bừng lên bởi hơi ấm tỏa ra từ tay chị. Kim Sojung đưa một đôi đũa đến trước mặt em, em liền nhìn chị với một cặp mắt đáng thương rồi lắp bắp nói

- Quản lí...sẽ la em mất...

Chị lập tức nhíu mày

- Sợ gì chứ?! Tụi mình ngày nào cũng tập từ sáng đến chiều, cho dù vũ đạo lần này dễ hơn những lần khác, nhưng chúng mình vẫn phải tập đi tập lại những bài hát chủ đề trước đây. Yerin, Yuna, SinB và Yewon đều đã ăn tối cả rồi, em cũng phải ăn để bổ sung năng lượng chứ! Với lại, chị không nói, em không nói thì ai mà biết.

Jung Eunbi em nghe xong thật sự cảm thấy rất cảm động, vì Sojung chị luôn lo lắng cho các thành viên của mình trước tiên. Em cầm lấy đôi đũa chị đưa, rồi ngại ngùng nói

- Vậy em sẽ ăn thật ngon, cảm ơn chị, Sojung unnie.

Kim Sojung mỉm cười xoa đầu em, trông chị ăn rất ngon, hệt như đã bao nhiêu năm trời chị chưa được ăn mì gói vậy. Eunbi em không cảm thấy ghen tị vì chị là kiểu người ăn bao nhiêu cũng không béo lên, bởi những người như chị là những người khó hấp thu chất dinh dưỡng, dẫn đến chị phải ăn thật nhiều để bổ sung đủ các chất cần thiết, vậy nên việc ghen tị thực sự là em chưa từng nghĩ qua.

- Sao hôm nào ra đây chị cũng bắt gặp em đứng ngay cửa sổ vậy? Có gì hay bên ngoài à?

Kim Sojung cất tiếng nói trong lúc đang thổi phần mì nóng trên đầu đũa. Eunbi em nuốt xuống rồi lắc đầu nói

- Dạ không...không có gì đặc biệt đâu ạ.

- Aigoo...Chuyện ấy có gì đâu mà phải giấu? Em muốn ngắm sao băng chứ gì?!

Jung Eunbi cứng họng, em một lần nữa không biết nên đáp lời chị thế nào. Chị rõ là đã biết cả rồi mà còn cố tình hỏi em.

- Nghe nói khi ước trước sao băng thì điều ước sẽ thành hiện thực, em đã ước gì thế?

Jung Eunbi vẫn im lặng. Em cắn chặt môi, em nên làm gì đây? Em phải làm gì lúc này? Em không biết, em thực sự không biết. Dù Sojung chị có biết điều em ước là gì đi chăng nữa, thì mọi thứ vẫn hệt như cũ, chẳng thể thay đổi được. Đơn giản bởi vì chị là Kim Sojung, và đơn giản bởi vì từ đầu điều ước của em đã được xếp vào danh sách 'Các điều ước bất khả thi'. Em do dự một lúc vẫn quyết định không nói, nhưng chị đột nhiên véo má em khiến em kêu lên ai oán

- A! Đau em...

- Em học đâu ra cái thói phớt lờ lời chị nói vậy hả?!

- Không...em không có! Em vẫn đang nghe mà...

- Thế sao không trả lời chị?

- Em...em đã ước rằng chị không phải là Sowon!

Chị khựng lại, mở to mắt nhìn em. Jung Eunbi xoa xoa má mình, cái cặp má đáng yêu của em, cái cặp má xấu số tội nghiệp của em. Kim Sojung ngẩn người ra một lúc lâu, chị chau mày, ánh mắt khó hiểu của chị trông về phía em

- Sao em lại ước như vậy?

Jung Eunbi em như sắp khóc đến nơi, một phần vì câu nói đó của chị, một phần vì nhớ về khoảng thời gian đã qua. Nếu không là em, thì sẽ không biết được khoảng thời gian ấy khó khăn đến mức nào. Nếu không là em, thì sẽ không biết nó khiến bản thân em khó chịu như thế nào. Và nếu không là em, thì sẽ chẳng biết em đã nhẫn nại ra sao. Khoé mắt em rưng rưng, em cố giữ cho mình thật bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười

- Vì nếu chị không phải là Sowon thì chị đã có thể yêu em rồi.

Em nói với một chất giọng kiên định, em đang rất nghiêm túc. Đây hoàn toàn là lời thật lòng, là lí do duy nhất của điều ước kia, là điều mà em nghĩ rằng cả đời này cũng sẽ không nói với chị. Jung Eunbi em hôm nay đã cố hết sức để nói ra, bao nhiêu khó khăn dồn nén trong lòng bấy lâu đã được giải thoát. Em nghĩ em đã làm đúng, bởi hiện tại em không cảm thấy hối hận vì việc mình vừa làm.

Phần mì nơi đầu đũa của Kim Sojung dừng lại trên không trung, em thấy mắt chị liếc sang trái, rồi lại lia sang phải, khoé môi chị động đậy, chị nuốt xuống, chị ngẩng mặt nhìn em, chị bật cười và cuối cùng là vươn tay ra xoa đầu em

- Ngốc quá, đứa nào chị cũng yêu cả mà.

Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong vỏn vẹn hai giây, em biết chị thừa hiểu những gì em muốn nói, em biết chị là đang cố né tránh vấn đề em vừa đề cập. Cái gì cũng có lí do của nó cả, chính vì sợ phải trông thấy dáng vẻ chị thế này nên em đã không nói gì suốt một quãng thời gian dài.

Nhưng chuyện gì đến ắt sẽ đến, cho dù là chuyện em không mong muốn nhất, đến lúc cần đối mặt cũng phải do chính bản thân em đối mặt.

Jung Eunbi buông đũa, giọt nước mắt đọng trên khoé mi em bấy giờ rơi xuống. Em cúi mặt mỉm cười, em nhịn không được, em đã nhịn không được mà khóc trước mặt chị rồi.

Thời điểm bắt đầu cái cười mỉm của em cũng là thời điểm kết thúc ý cười trên gương mặt chị. Kim Sojung đặt đôi đũa xuống bàn, bàn tay chị khẽ chạm vào một bên mặt em, bên mặt đã bị cái véo đau điếng của chị làm cho đỏ ửng.

- Chị đã nhiều lần nhắc nhở em, em có nhận ra không?

Eunbi em sao có thể không nhận ra ẩn ý trong các câu nói của chị kia chứ. Trong những buổi tâm sự, chị luôn nói những câu đại loại như :"Chúng mình chỉ là những đứa trẻ vừa khởi nghiệp, chị hi vọng mấy đứa sẽ tập trung vào sự nghiệp trước khi nghĩ đến những chuyện khác." Câu nói ấy đồng nghĩa với :"Đừng có nghĩ đến chuyện yêu đương trước khi có chỗ đứng trong sự nghiệp." Em hiểu chứ. Chỉ là em cố thuyết phục bản thân rằng đó không phải những gì chị muốn truyền đạt mà thôi.

- Tình cảm giữa hai thành viên trong cùng một nhóm nhạc, công ti sẽ không chấp nhận đâu.

Xem ra chị quyết tâm cứa vào nỗi đau của em đến cùng, em thậm chí đã nhịn không được mà khóc trước mặt chị, chị vẫn còn tâm trạng giáo huấn em. Jung Eunbi đẩy tay chị ra, chị đã nói như vậy rồi thì em còn có thể phản lại như thế nào nữa? Em vội lau đi nước mắt trên mặt rồi đứng phắt dậy

- Em no rồi, chị ngủ ngon.

Nói rồi Jung Eunbi xoay người, em không nói thêm câu nào nữa mà bỏ vào phòng. Chị không gọi em, và em cảm thấy may mắn vì chị đã không gọi, bởi em chẳng muốn chị trông thấy khuôn mặt mếu máo của em lúc này chút nào.

Eunbi nhẹ bước vào phòng, sau khi đánh răng đã cố di chuyển thật khẽ để không đánh thức Yuna đang ngủ say. Em nằm trên giường, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực, em cuộn người trong chăn, khóc đến mức thở không được.

Tại sao mọi thứ lại khó khăn đến thế? Người em thương rõ ràng ở ngay trước mắt em nhưng em không thể chạm đến. Chính miệng người đó đã từ chối em, lí do là phải lo cho tương lai, lo cho sự nghiệp. Nhưng dù lí do ấy có là gì đi nữa, vẫn dẫn đến một kết quả chẳng thể nào phủ nhận, rằng Jung Eunbi em vừa mới bị người ta từ chối tình cảm rồi...

-------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.pro/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro