Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ting *Lát gặp nhau ở sân thượng nhé. Nhớ em.*

Ting *Em biết rồi. Yêu chị.*

Bomi đang nằm thoải mái trên sân thượng của trường. Em chẳng ngại bẩn mà cứ thế nằm xuống. Nhắm mắt tận hưởng không khí nơi đây.

Bỗng dưng có người khẽ nhấc đầu em lên kê tay mình ở dưới đó. Em biết đó là cô. Chorong nằm xuống bên cạnh em, cô để em gối đầu lên cánh tay mình.

"Sao hôm nay chị lại xuất hiện ở nhà ăn?" Bomi hờ hững hỏi

"Nhớ em." Chorong cũng hờ hững trả lời

"Chị rất nổi tiếng nên xuất hiện ở đâu cũng gây sự chú ý. Đến Eunji cũng bỏ rơi em để đi nhìn mặt chị đấy."

Bomi tự dưng làm nũng khiến Chorong có chút bất ngờ. Cô mỉm cười.

"Chị biết."

"Cậu ấy mà biết em quen chị thì chắc suốt ngày đòi gặp chị mất."

"Đó là điều vinh hạnh của em ấy."

"Nhưng em không thích điều đó. Chị biết điều đó mà. Em có tính sở hữu rất cao. Và chị Park Cho Rong là của riêng một mình Yoon Bo Mi này thôi." Bomi nói

Chorong hài lòng với câu nói của em. Đúng cô chỉ là của riêng em mà thôi.

"Ừ chị là của riêng mình em."

Chorong nói sau đó cô ôm em vào lòng. Bomi cũng ôm lấy cô.

Sân thượng này chính là căn cứ bí mật của cô và em. Nó đã chứng kiến mọi chuyện của hai người.

Hôm nay quả là ngày đẹp trời. Bomi đang nằm trên sân thượng tận hưởng nó. Đây là nơi yêu thích của em. Nhưng nơi này không chỉ có một mình em. Chorong đang nằm bên cạnh em.

"Chào cô bé dưới mưa. Tôi gặp lại em rồi."

Im lặng. Không trả lời ngay là tính cách của Bomi. Còn Chorong luôn kiên nhẫn đợi em trả lời.

"Chị là người nổi tiếng ở trường này. Tiền bối Park Cho Rong." Bomi đáp

"Em không thích tôi như vậy?" Chorong nhíu mày

"Tôi không có quyền gì để nói thích hay không thích về chuyện đó." Bomi thành thật nói

"Em có quyền đó Yoon Bo Mi."

Bomi nhìn cô ngạc nhiên. Ngay từ lần đầu gặp nhau cô đã đưa em đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Và bây giờ cũng vậy.

"Tôi ở đây là vì em nên em có quyền." Chorong nói

"..."

"Từ bây giờ tôi là của em. Chỉ là của riêng một mình em thôi."

Nói rồi Chorong đứng dậy đi xuống dưới để lại em nằm một mình ở đây. Mãi một lúc sau Bomi mới mỉm cười nhìn vào cánh cửa mà cô đã khuất dạng ở đấy lúc trước.

Ước mơ của em giờ không chỉ là trở thành ca sĩ mà còn có một người tên là Park Cho Rong ở trong đó.

"Tối nay có tập nhảy không?" Chorong hỏi

"Tối nay thì không. Em bỏ tập để đi chơi với chị đó." Bomi trả lời

"Không có vấn đề gì chứ?"

Cô lo lắng về chuyện em bỏ tập. Nhảy là niềm đam mê của em nên cô không muốn em vì mình mà bỏ tập.

"Không sao. Em cũng phải dành thời gian cho Rongie chứ."

"Được rồi. Thế muốn ăn gì?"

"Budae jjigae đi Rongie." Bomi hào hứng

Đó là món ăn ưa thích của em. Những thứ mà em thích thì cô đều thích.

"Ừm được rồi. Chị cần xuống bên dưới. Lát gặp nhé. Yêu em."

Chorong vừa nói vừa nhẹ nhàng rút tay ra khỏi đầu em thay vào đó là chiếc áo khoác mỏng của cô. Bomi cực kì thích những điều cho mà Chorong làm cho mình. Ví dụ như việc vừa rồi.

"Nãy tới giờ tiền bối Chorong không thấy mặt mũi đâu giờ chắc mọi người đang tìm đó."

Bomi nói với theo Chorong đang rời khỏi sân thượng. Nghe câu nói của em, cô khẽ mỉm cười.

Bomi tiếp tục nằm đó tận hưởng không khí trong lành.

Ting *Đang ở đâu?*

Ting *Bí mật.*

Ting *Gặp mình ở giảng đường A ngay lập tức.*

Ting *Đã biết.*

Có lẽ có chuyện gấp nên Eunji mới nhắn tin giờ này. Chứ bình thường cậu ấy sẽ không nhắn tin.

Ngồi dậy vươn vai vài cái, cất áo khoác của Chorong vào túi xách, em mới lững thững rời khỏi nơi yêu thích đi xuống dưới.

Eunji đang đứng đợi ở ngay sảnh giảng đường A. Vừa nhìn thấy Bomi, cô bạn vẫn nhiệt tình.

"Có chuyện gì thế?" Bomi hỏi

"Tiền bối Chorong ở đây để nói về kĩ năng sáng tác."

"Vậy thì có liên quan gì đến mình?" Bomi nhíu mày

"Ơ thì..."

"Cậu muốn đến đấy để gặp tiền bối Chorong chứ gì."

Bomi nói đúng vấn đề của Eunji. Cô bạn lẽn bẽn gật đầu.

"Cậu có thể vào giảng đường để nghe. Cả cái giảng đường rộng lớn như vậy sẽ không có ai để ý cậu đâu."

"Nhưng mà mình đi một mình ngại lắm. Đi với mình đi mà Bomi." Eunji năn nỉ

"Sao mình lại phải đi chứ?"

Bomi bắt đầu trêu chọc Eunji. Đối với em thì việc có đi hay không cũng không quan trọng. Nếu đi thì được gặp Chorong của em ngay lúc này còn không thì buổi tối cũng gặp nhau.

"Đi đi mà."

Eunji giở aegyo ra. Ôi má aegyo của cậu ấy thật đáng sợ. Bomi rùng mình.

"Được rồi được rồi. Mình đầu hàng. Mình đi. Đừng trưng ra aegyo nữa. Thật đáng sợ."

Nghe thấy vậy Eunji lại tươi cười. Thế là cả hai đi tới phòng học nơi mà tiền bối Chorong sẽ nói.

Cả hai đứng hình khi nhìn vào bên trong. Ôi má quá đông luôn. Cả phòng học chứa được 200 người mà giờ gần chật kín.

"Eunji à cậu xác định là muốn vào trong?" Bomi đưa ra câu hỏi

"Ừm."

"Cậu muốn gặp tiền bối Chorong đến thế cơ à?"

"Ai cũng muốn gặp tiền bối Chorong mà. Chị ý trông thật cool. Chẳng nhẽ cậu không muốn gặp chị ý?"

"Không." Bomi trả lời

Ngay lập tức Bomi cảm thấy lạnh sống lưng. Những sinh viên xung quanh có nghe được đoạn đối thoại của hai người đều quay ra nhìn Bomi.

"Tiền bối Chorong đến rồi kìa." Một sinh viên hô to

Bomi quay ra nhìn. Chorong đang tiến về phía em. Chính xác là Bomi đang đứng ở trước cửa phòng học nên có thể nói Chorong đi tới phòng học. Khuôn mặt tiền bối không có một chút cảm xúc nào, chỉ thấy lạnh lùng.

"Vô thôi Bomi. Tiền bối đang đến kìa."

Bomi bị Eunji lôi kéo vào bên trong phòng học ở góc cuối cùng gần cửa lớp. Tình trạng nhồi nhét bắt đầu. Ôi má thật đau khổ. Cả phòng học nháo nhác lên. Thật kinh khủng.

Chorong vừa bước vào thì cả phòng im lặng như tờ. Lúc này cô đang mặc chiếc áo sơ mi trắng phối với chiếc quần jean đơn giản tôn lên vẻ đẹp của cô.

"Xin chào các bạn tôi là Park Cho Rong. Rất vui vì được biết mọi người. Tôi xin bắt đầu phần trình bày của mình." Chorong nói

Giọng nói pha một chút trẻ con khiến ai cũng lắng tai nghe. Tất nhiên là ngoại trừ Bomi. Em đã gục xuống bàn để ngủ từ lúc Chorong bắt đầu nói.

Chorong nghiêm túc nói về các kĩ năng cần thiết để sáng tác. Các sinh viên chuyên ngành hay những sinh viên muốn học sáng tác thì chăm chú lắng nghe. Những thành phần còn lại chỉ là đang ngắm nhìn tiền bối Chorong trong cự ly gần.

Những câu hỏi liên quan đến sáng tác đều được Chorong trả lời kĩ càng. Buổi trình bày mất đúng 1 tiếng.

"Được rồi tôi đã nói xong. Các bạn còn hỏi vấn đề gì nữa không?"

Đúng lúc này Bomi giơ tay xin hỏi. Chorong nở nụ cười đầu tiên trong suốt buổi trình bày này. Và các thành phần đều đổ ầm ầm bởi nụ cười ấy.

"Tiền bối Chorong em muốn hỏi là chị đã có người yêu chưa?"

Tất cả ánh mắt đổ dồn về Bomi lần nữa. Ngay từ đầu Chorong đã nói rằng không được hỏi vấn đề riêng tư. Mọi người đang cảm kích khi Bomi hỏi vậy. Ai cũng muốn biết chuyện này.

"Đây là vấn đề riêng tư của tôi nhưng đó là câu hỏi cuối cùng nên tôi sẽ trả lời." Chorong nói

Tất cả đều âm thầm chờ đợi câu trả lời từ Chorong. Eunji bên cạnh Bomi cũng vậy. Và lần nữa Bomi là ngoại lệ.

"Tôi đã có người yêu. Tuy nhiên tôi là người nổi tiếng ở trường này đúng không? Vậy nên tôi cần bảo vệ người yêu của tôi." Chorong nhìn thẳng vào Bomi mà nói.

Câu trả lời làm bao nhiêu con tim tan nát. Bomi mỉm cười. Em hài lòng vì câu trả lời đó.

Sau khi bị nhồi nhét ở phòng học đó, Bomi cùng Eunji đang an tọa tại quán kem rộng rãi.

"Tiền bối Chorong có người yêu rồi. Thật buồn quá đi."

Eunji bắt đầu than vãn. Bomi chăm chú ăn cốc kem của mình.

"Yah Bomi cậu có nghe không đấy."

"Mình vẫn đang nghe mà. Cậu cứ nói tiếp đi."

"Sao cậu lại hỏi câu đó? Mình nhớ là cậu bảo không quan tâm đến tiền bối Chorong mà."

"Mình muốn thử làm anh hùng một lần." Bomi hùng hồn nói

Eunji đang xúc thìa kem vào miệng nghe thấy bị sặc kem.

"Yah Yoon Bomi cậu điên vừa thôi."

"Chẳng đúng sao? Các cậu ai cũng muốn biết tiền bối Chorong có người yêu chưa còn gì. Mình đã giúp đỡ các cậu còn gì."

"Không biết người yêu tiền bối Chorong là người như thế nào nhỉ? Mình có đủ tiêu chuẩn không nhỉ?"

Eunji mơ màng nghĩ đến điều đó. Bomi cũng mơ màng theo Eunji cho hợp hoàn cảnh.

"Mình chính là người yêu tiền bối Chorong đó."

Câu nói khiến Eunji sặc kem thêm lần nữa. Còn Bomi đang ngồi cười sặc sụa khi nhìn thấy hoàn cảnh của cô bạn thân.

"Yah Yoon Bomi cậu chết với mình."

----------

Trời đang tối dần, Bomi lặng lẽ đứng đợi ngoài cổng trường. Em đội một chiếc mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt mình.

Đang suy nghĩ vu vơ thì có bàn tay nắm lấy tay em rồi kéo em hòa vào dòng người trên phố. Đó chính là cô.

"Đợi chị có lâu không em?"

Không có câu trả lời ngay tức khắc từ em. Hai người vẫn cứ bước đi chầm chậm, tay đan khít với nhau. Trông họ thật đẹp đôi dưới ánh đèn đường.

"Em quen rồi."

"Chị xin lỗi vì để em đợi lâu."

"Chị đừng xin lỗi vì chị chẳng có lỗi gì cả."

Bomi không hài lòng vì thỉnh thoảng Chorong lại xin lỗi cho dù cô không có lỗi.

"Thay vì nói câu xin lỗi thì chị có thể nói câu khác."

Bomi mỉm cười nhìn cô. Chorong hiểu em muốn nói gì. Nhẹ nhàng quay sang, ghé sát vào tai em, cô thì thầm

"Bom à Rongie yêu em."

Bomi quay ra hôn chụt lên má cô một phát. Chorong ở bên cạnh sung sướng cười tươi như được mùa.

Cuối cùng hai người đã tới nhà hàng ăn. Bởi buổi trưa Bomi có nói là muốn ăn Budae jjigae nên họ mới có mặt ở nhà hàng này.

Chorong gọi hai suất cho hai người. Có lẽ Bomi sẽ ăn hết hai suất luôn.

Trong lúc chờ đợi đồ ăn, Chorong mới chợt nhớ ra chuyện lúc chiều. Bomi có mặt ở lớp thuyết trình kĩ năng sáng tác của cô. Chorong hỏi em

"Sao em lại có mặt ở đó?"

"..."

Không trả lời ngay là thói quen của Bomi. Em đang ngồi nghịch tay Chorong.

"Eunji đã trưng ra aegyo vô cùng kinh khủng của cậu ấy để lôi kéo em đi đến đó."

"Ừm khổ thân Bom của Rongie."

Đồ ăn đã được mang ra. Nhìn thấy đồ ăn là mắt Bomi sáng lên. Chorong chuẩn bị đũa và thìa cho em.

"Ăn từ từ thôi nhé. Rongie không tranh phần ăn với em đâu."

"Vâng."

Bomi bắt đầu ăn. Hiện tại đối với em thì Chorong xếp sau đồ ăn. Những lúc như này em thật đáng yêu. Cô cũng bắt đầu ăn. Thỉnh thoảng cô lại lấy giấy lau miệng cho em. Đúng là ham ăn mà. Cô chu đáo chuẩn bị nước uống cho em.

Cuối cùng thì cả hai đã ăn xong. Đúng như dự đoán Bomi đã ăn gần hết hai suất Budae jjigae. Dạ dày em thật đáng nể.

"Ăn xong rồi. Muốn đi đâu nữa?"

"Ăn no em muốn về nhà."

"Ừm về nhà thôi."

Chorong thanh toán tiền ăn xong rồi cả hai dạo bước về nhà.

Thật tình cờ nơi em ở với cô ở chỉ cách nhau 1 dãy phố. Em ở cùng bố mẹ trong khi cô sống một mình.

"Tụi con về rồi ạ." Bomi lên tiếng khi bước vào nhà.

"Hai đứa về rồi à?" Bà Yoon đang bận trong bếp ngó ra.

"Vâng. Con chào bác."

"Hai đứa ăn tối chưa?" Ông Yoon ngồi phòng khách xem bóng đá không quên lên tiếng hỏi

"Dạ tụi con ăn rồi mới về."

"Ừ. Được rồi. Cơ mà ăn ngoài ít thôi. Không tốt cho sức khỏe đâu." Ông Yoon nói

"Vâng tụi con biết rồi ạ." Chorong lễ phép trả lời

"Con vào phòng đây." Bomi nói

"Ừ." Ông Yoon tập trung vào trận bóng đá

Bomi cùng Chorong về phòng của em. Cả hai vừa bước vào thì ngã luôn lên giường. Thật mệt mà.

Bomi ôm lấy Chorong, gối đầu vào cánh tay cô, chân thì gác lên chân cô. Như thế này thật thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro