Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đang đứng trước cửa phòng luyện tập.

"Đừng tập nhảy quá sức nhé bé cưng."
Chorong dặn dò

"Em biết rồi. Chị đừng lo lắng quá." Bomi nói

"Em phải như thế nào chị mới như vậy chứ."

Chorong nghiêm túc nhắc nhở. Bomi biết chứ. Là chị đang lo lắng cho mình.

"Vâng."

"Chị luôn theo dõi em đó bé cưng của Rongie."

"..."

Sau một hồi dặn dò cẩn thận, Chorong rời đi.

Bây giờ là 8 giờ tối, khi mọi người gần như đã ra về hết, Bomi mới bắt đầu luyện tập. Bởi em thích sự yên tĩnh một mình.

Bomi cũng không thích khoe rằng tôi đây có tài năng để mọi người ngưỡng mộ. Em thật sự không thích ánh hào quang nơi này. Thế nên em chỉ thể hiện một hình ảnh bất cần, không có mục tiêu phấn đấu ra bên ngoài. Do vậy mà không ai quan tâm em, cũng chẳng ai muốn kết bạn với em trừ cô bạn Eunji.

Tuy nhiên luôn có một người luôn theo dõi Bomi từ ngày em đặt chân tới ngôi trường này. Đó chính là cô. Chorong luôn đứng ở một góc khuất giống như em luôn chọn chỗ khuất để ngồi mà theo dõi em.

Chorong biết rằng nhảy là niềm đam mê số một của Bomi. Vì những bước nhảy này mà em muốn trở thành ca sĩ. Mà muốn trở thành ca sĩ thì em cần phải học tốt thanh nhạc. Đó là lý do để em cố gắng thi đỗ vào khoa thanh nhạc thay vì khoa nhảy của trường.

Khi Chorong đang học năm thứ ba thì em cũng vào trường. Sân trường đầy nắng và gió, em đang từng bước tới chỗ nhập học. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy em, cô hạnh phúc, cô vui mừng, cô sung sướng. Chorong biết ơn vì em đã không từ bỏ ước mơ ấy. Một lần nữa cô có cơ hội để được ở bên em.

Ngay lúc này khi mà Bomi đang chăm chỉ tập nhảy đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt và quần áo cũng ướt sũng mồ hôi thì Chorong đang theo dõi em từ xa. Cô luôn đứng tại đây để nhìn em. Em của lúc này thật tỏa sáng. Những bước nhảy của em cực kì thành thạo và điêu luyện. Nó thật sự rất đẹp. Chorong cảm ơn trời bởi vì cô là người duy nhất trong trường được thấy những bước nhảy này.

Bomi từng nói sẽ không ai thấy được bước nhảy của em ngoại trừ giáo viên dạy nhảy và cô cho đến ngày em debut. Bởi vậy những bước nhảy cho bài học ở trường hay buổi kiểm tra đều được em thể hiện một cách vụng về. Mọi người nhìn vào thấy em luôn ở dưới đáy cùng của lớp, không có bất cứ sự cố gắng nào. Em chỉ cố gắng thể hiện đúng trình độ thanh nhạc của mình bởi em cần biết mình đang ở mức nào để mà cố gắng hơn nữa. Nếu mọi người biết được sự thật đằng sau bước nhảy của em có thể nghĩ rằng Bomi là con người tự kiêu không muốn thể hiện ra bên ngoài. Và em không quan tâm. Cái đích cuối cùng của em là debut như một ca sĩ có thực lực.

Chorong hiểu được điều em muốn nên luôn dõi theo từ xa. Bởi chính cô đang ở trong hào quang thứ mà em không quan tâm nhất.

Sau lần gặp lại đầu tiên ở sân thượng Chorong lại tình cờ gặp Bomi ở phòng luyện tập lúc tối muộn. Cô cũng cần yên tĩnh để tìm cảm xúc cho sáng tác mới nên cô đi loanh quanh trong trường. Và rồi cô bắt gặp Bomi đang tập nhảy. Chorong đứng nhìn em từ xa một lúc lâu. Sau đó cô rời đi và quay lại với chai nước lạnh trên tay.

Lúc mà Bomi ngừng tập ngồi nghỉ Chorong mới đẩy cửa bước vào. Cô đi đến ngồi bên cạnh em, đưa em chai nước lạnh. Em không hề ngạc nhiên, mỉm cười với cô.

"Cô bé dưới mưa chúng ta lại gặp nhau rồi." Chorong lên tiếng đầu tiên

"Đúng vậy." Bomi nói

"Em nhảy rất đẹp." Chorong dành lời khen cho em khi mà cô rất ít khi khen ai đó.

"Cảm ơn. Chị đừng quên đến bây giờ tôi học nhảy được bảy năm rồi. Tôi đủ khả năng làm một dancer tuyệt vời." Bomi có chút tự sướng ở đây.

"Chúng ta làm quen nhé cô bé." Chorong bỗng dưng đề nghị

"Chẳng phải chúng ta quen nhau từ trước rồi?" Bomi nhíu mày

"Đó là không chính thức giờ mới là chính thức."

Giọng mũi của Chorong khiến Bomi bật cười lớn.

"Chị đáng yêu thật đấy."

"Tôi chỉ đáng yêu với mỗi mình em." Chorong bổ sung

"Tôi là Park Cho Rong 21 tuổi. Rất vui được làm quen với em." Chorong tiếp tục

"Yoon Bo Mi 19 tuổi. Tôi vui vì được biết chị."

Bomi đưa tay ra. Em muốn bắt tay với cô. Nhưng không biết có phải cố tình hay không? Cô đột nhiên ôm lấy Bomi, em có chút bất ngờ.

"Tôi yêu em Yoon Bo Mi. Và tôi chỉ là của riêng em mà thôi."

Lời nói thì thầm bên tai khiến em có chút rùng mình nhưng em vẫn cảm thấy ấm áp nhiều hơn. Lần này em cảm thấy bất ngờ hơn nữa. Cô đã cho em đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

"Tại sao?" Bomi ngờ nghệch hỏi

"Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Em có tin không?"

Bomi không trả lời mà chỉ gật đầu. Em tin chứ. Tại sao lại không thể tin? Đó là một điều lãng mạn.

"Em không cần yêu tôi. Giờ chúng ta là bạn. Tôi sẽ giữ lại tình yêu này trong lòng cho đến khi em chấp nhận tôi. Được chứ?"

"Được." Em trả lời mà không hề do dự.

"Muộn rồi đấy. Em đừng luyện tập khuya quá. Tôi đi trước."

Nhìn theo bóng Chorong khuất dần, Bomi cười tươi. Tôi chỉ là của riêng em mà thôi. Đây là lần thứ hai cô nói với em câu đó.

Chorong quay lại phòng luyện tập sau khi làm hết mọi công việc cần thiết đúng lúc em cũng vừa tập xong. Bomi ngồi bệt xuống sàn còn cô ngồi xếp bằng trên mặt sàn nhìn em.

"Có mệt lắm không em?"

"..."

Bomi đang tu chai nước ừng ực mà Chorong chuẩn bị cho em. Bomi đã tập nhảy hơn 2 tiếng mà không ngừng nghỉ, cô có chút xót cho bé cưng của mình.

"Em không sao."

"Em thay quần áo đi rồi hẵng về nhà. Để quần áo ướt như vậy không tốt cho sức khỏe. Chị để quần áo em trong túi xách chị đó."

"Em biết rồi."

Bomi đứng dậy, lấy quần áo trong túi xách chị, bước vào phòng vệ sinh. Túi xách của Chorong lúc nào cũng có một bộ quần áo dự trữ dành cho em. Cô biết em tập nhảy ra nhiều mồ hôi nên cần thay quần áo. Bomi bước ra, Chorong hỏi

"Muốn ăn khuya không?"

"Có."

"Thế muốn ăn gì?"

"Chân gà muôn năm."

Chorong bật cười trước sự hào hứng của em. Ăn là niềm đam mê thứ hai sau nhảy của Yoon Bomi.

"Vậy thì đi thôi."

Chorong nắm tay em, họ cùng nhau rời khỏi phòng luyện tập. Thật bình yên.

.

.

.

"Bomi ơi Bomi ời..."

Bomi đang gục xuống mà ngủ trong khi đó Eunji cứ gọi bên tai. Em thật là không chịu nổi với đứa bạn này mất.

"Có chuyện gì thế?" Bomi càu nhàu nhưng Eunji không quan tâm.

"Mình đã tình cờ gặp được tiền bối Chorong rồi đấy."

"Rồi sao?"

Bomi mừng thầm trong lòng vì Chorong đã làm theo lời mình. Tuy nhiên câu tiếp theo của Eunji làm Bomi đứng hình

"Cơ mà chỗ mình gặp tiền bối Chorong có một cô gái rất là xinh."

"..."

"Hình như kém tuổi tụi mình. Em ý xinh lắm ấy. Mình đi chết đây."

"..."

"Mình muốn làm quen với em ấy quá. Hẹn hò?"

"..."

"Có được không nhỉ? Không biết em ý học ở đâu nữa."

"..."

"Yah Yoon Bomi hãy nói gì đi. Đừng có im lặng như vậy."

"Eunji nhà mình có lẽ đang yêu rồi."

Câu đầu tiên em có thể thốt ra sau khi nghe Eunji nói. Thật là chấn động mà.

"Cậu không thể nói câu khác hả Bomi?"

"Chỗ cậu nhìn thấy em ý là ở đâu?" Bomi bỗng dưng hỏi

"Quán cafe Pink Paradise đó."

"Vậy chắc là Son Na Eun rồi." Bomi tự lầm bầm

"Cậu nói cái gì thế Bomi?"

"Em ấy là Son Na Eun."

"Sao cậu biết?"

"Sau này cậu sẽ biết."

Bomi tỏ vẻ bí hiểm. Đúng vậy, Son Na Eun là em họ của Chorong.

"Vậy là cậu quen em ấy đúng không?"
Eunji vui mừng hỏi

"Ừm."

"Vậy lát tan học chúng mình qua quán cafe đó nhé."

"..." Có cần nhanh chóng như vậy không?

"Bomi..."

"..."

"Yoon Bomi..."

"Mình biết rồi. Biết rồi. Tí nữa đi. Giờ thì để mình ngủ."

.

.

Họ đang nằm trên chiếc giường yêu quý của Bomi.

"Park Chorong chị cố tình đúng không?" Bomi tức giận hỏi

"Chuyện gì?" Chorong cười hỏi

"Chuyện chị vô tình gặp Eunji ở quán cafe của Naeun."

"Chẳng phải em bảo làm như vô tình còn gì."

Chorong giả vờ vô tội. Bomi tức mình nhéo eo cô một cái.

"Đau." Chorong khẽ rên

Bỗng dưng Chorong ôm chặt lấy Bomi dỗ dành.

"Được rồi. Đừng giận nữa bé cưng của chị."

"..."

"Con bé Naeun dạo này trông có vẻ buồn nên chị muốn con bé gặp một đối tượng tốt thôi."

"Con bé lại buồn vì chuyện của Ha Young à?" Bomi hỏi

"Chắc vậy. Hi vọng Ha Young sẽ giải quyết được."

"Hôm nay ngủ ở đây với em đi Rongie." Bomi bắt đầu làm nũng

"Không được."

"Đi đi mà Rongie."

"..."

"Tối nay em không cho chị đi đâu."

Bomi ôm chặt lấy Chorong, chân em quấn quanh hông cô như kiểu gấu kola.

"Không được Bom à."

"Không biết đâu."

"Chị sẽ không kiềm chế được đâu Bomi à."

"Em biết. Không có sao hết. Yoon Bomi này chỉ thuộc về một mình Park Chorong thôi."

"Thật là cưng muốn ngủ với Rongie đến thế cơ à?" Chorong cười

"Tất nhiên."

"..."

"Chị nói vậy tức là tối nay chị sẽ ngủ ở đây rồi."

"Chị đâu nói vậy bé cưng."

Sau một hồi tranh luận hết sức gay go cũng không kém phần kịch tính, Chorong chịu thua trước tình yêu của mình.

"Được rồi. Chị đồng ý."

Nghe thấy, Bomi sung sướng đầy mình. Điều ước bao lâu nay đã được thỏa mãn.

"Giờ thì buông chị ra để chị đi tắm." Chorong nói

Lúc này Bomi mới buông ra. Cô rời giường, tới tủ quần áo của em chọn bộ đồ, đi vào nhà tắm. Dường như Chorong rất quen thuộc nơi này. Có thể nói đây là ngôi nhà thứ hai của cô.

Bomi lăn lộn trên giường cười một mình tự kỉ.

____________________________________

Lưu ý nho nhỏ:

- Trong fic này, Naeun và Hayoung là hai chị em cùng mẹ khác cha. Họ đều là em họ của Chorong.

- Bạn nào ship Hana thì mình rất xin lỗi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro