Chapter 5: Part 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó Ran đã dầm mưa thật lâu,và bây giờ cô lên cơn sốt.Trong cơn mê cô không ngừng gọi tên Shinichi.Nhìn cô con gái phải chịu đựng như vậy,ông Mori không khỏi thương xót.Ông đã bớt rượu chè đi và chăm sóc Ran.Chuyện đến tai Shinichi,anh thấy rất có lỗi với cô,nhưng anh cố gắng gạt Ran ra tâm trí và cố gắng tập trung vào bọn áo đen,anh không thể để tình cảm cá nhân xen vào chuyện này được.Anh biết,tình hình càng ngày nguy cấp,còn 2 ngày nữa thôi.Ngồi trong phòng sách,anh nhận được cú điện thoại từ Haibara,cô nói rằng anh phải đến nhà bác tiến sĩ.Khoác vội chiếc áo khoác dày ra ngoài cửa,anh khẽ xoa hai tay vào nhau vì lạnh.Trong đầu anh lại nhớ đến Ran.Khốn kiếp!!!!! Tại sao anh cứ nghĩ về cô chứ? Anh vò đầu,đôi chân cứ thế đi và chẳng mấy chốc đã tới nhà tiến sĩ.Haibara mở cửa mời Shinichi vào nhà,anh thấy ông James,cô Jodie và cả anh Akai đều có mặt ở đó,anh ngập ngừng hỏi:


-sao mọi người đều ở đây vậy?

-Edogawa Conan,à không,Kudo Shinichi,chúng tôi đã biết thân phận của cậu rồi-Akai nói.

-sao mọi người biết chuyện chứ?Chẳng lẽ Haibara.....

-ừ,cô ấy nói cho chúng tôi biết.Thật không ngờ cậu lại gặp rắc rối đến vậy- cô Jodie cất tiếng.

-cậu Kudo này,hai ngày nữa chúng ta sẽ đối mặt với băng đảng mafia khét tiếng đấy,cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng như trí óc để bày mưu tính kế nhé- sếp James dặn dò- Chiều nay chúng ta sẽ tới trụ sở cảnh sát Tokyo để bàn việc nhé,hãy đến sớm,Kudo.

-được,chiều nay cháu sẽ đến và bàn bạc với mọi người,à mà mọi người uống cà phê đi.

Họ chuyện trò với nhau một hồi rồi cô Jodie,ông James và Akai đi về,còn lại Shiho và Shinichi.Cô cất tiếng:

-có ăn cơm ở đây không tôi nấu cho? Bác Agasa hôm nay đi vắng.

-cái gì?cô nấu á?trước giờ tôi thấy cô nấu cho tôi đâu.

-đồ ngốc,ngày kia không biết sống chết ra sao,tôi nấu cho cậu coi như là món quà vậy,mà không thích thì thôi.

-à không,cứ nấu đi,hì hì.

Shiho đi vào bếp và nấu một nồi cà ri to,cô cũng không quên nướng cho cậu miếng bánh chanh-món cậu yêu thích nhất.Nằm vắt vẻo trên ghế sofa,Shinichi trêu ghẹo:

-mùi thơm đấy,nhưng chả biết có độc không đây.

-có độc đấy đừng ăn-Shiho nguýt dài.

Bị Shiho nguýt mà Shinichi nổi gai ốc,cái bà chằn này lúc nào cũng làm người ta sợ....

Một lúc sau Shiho dọn cơm ra.Cô đưa cho Shinichi miếng bánh chanh,bỗng mặt anh thoáng buồn.

-sao thế?cảm động à?

-à không,không có gì,ăn đi ăn đi.

Bất giác,Shinichi nhớ lại miếng bánh chanh cháy xém mà ngày xưa Ran làm cho anh ăn.Chiếc bánh chanh tuy cháy xém nhưng vẫn giữ được hương vị và rất ngon.Đưa miếng bánh vào miệng,anh khẽ nhăn mặt và nghĩ bụng: "đắng quá".

-sao?bánh không ngon à?Shiho hỏi.

Shinichi không trả lời,nhưng sự im lặng của anh như chính là câu trả lời cho Shiho.

-tôi biết tôi không thể nấu ngon như cô ấy được,nếu cậu không ăn được thì tôi cũng không ép đâu,à thử cà ri đi.

-Shiho,đừng nhắc tới Ran nữa,tôi không muốn bị phân tâm.

Shiho im lặng,cô nhìn anh.Anh khẽ cúi mặt,đôi mắt xanh buồn thẳm,cco bỗng cất tiếng:

-Kudo,thực ra có chuyện em cần nói.

Shinichi ngạc nhiên vì cách xưng hô này,anh thấy khuôn mặt Shiho trở nên nghiêm lại.

-cô làm sao?

-em .....em.....yê....u..... anh.

Shiho cố gắng nói ra từng chữ,vụng về che dấu gò má đang ửng hồng.Shinichi nói:

-đừng Shiho,đừng.

-em lỡ yêu anh mất rồi.

-tôi không muốn đánh mất một người cộng sự như cô.Chúng ta không thể.Tôi sẽ coi như cô chưa nói gì vào ngày hôm nay,chào nhé.

Shinichi lạnh lùng bước đi,để lại Shiho một mình với nỗi buồn.Cô biết tình hình lúc này không phù hợp để nói ra ,nhưng cô sợ,sẽ không còn cơ hội để thổ lộ lòng mình nữa.Cô dọn dẹp và đi ngủ,cô muốn quên hết mọi thứ.......


Buổi chiều tại trụ sở cảnh sát Tokyo.....

Thanh tra Megure,Sato,Takagi,FBI cùng Shinichi,Shiho và rất nhiều viên cảnh sát đều có mặt ở phòng họp.Thanh tra Megure cất tiếng:

--như chúng ta thấy thì bên cảnh sát sẽ hợp tác với FBI để tấn công vào tổ chức áo đen,tôi rất mong chúng ta hợp tác và giúp đỡ nhau để vượt qua thử thách cam go này.Sato,cô đọc tin tức mới cho mọi người đi.

-vâng,như những gì anh Amuro thông báo cho tôi thì ngày kia,tổ chức áo đen sẽ đến một khu chung cư bỏ hoang ở phố Beika để thực hiện một vụ giao dịch lớn và phi pháp,rất nhiều thành viên tham gia trong đó có Gin.Vụ giao dịch của chúng vào 10 giờ đêm.Bây giờ tôi muốn mọi người bàn bạc và đề ra kế hoạch để bắt giữ bọn chúng,nhất là Gin.

Tiếng xì xào cùng tiếng bàn phím máy tính gõ lách cách khắp căn phòng họp,ai nấy đều cố nghĩ ra cách tốt nhất để tóm gọn tổ chức,nhưng điều đó không dễ dàng.Trung úy Takagi lên tiếng:

-ý kiến của tôi sẽ thế này: chúng ta sẽ bao vây lấy tòa chung cư đó.Thanh tra,Sato,FBI,cậu Kudo và Shiho cùng một số viên cảnh sát khác sẽ vào trong tiêu diệt chúng,nếu có kẻ nào khả nghi chạy ra, chúng tôi ở bên ngoài sẽ bắt giữ.

-wowww,Takagi dạo này thông minh ghê ta-Sato khen ngợi.

-hừ,chẳng có gì là đáng khen,theo tôi thì cứ xông vào mà bắt chúng-một viên cảnh sát chen ngang.

-không được,nếu làm thế chúng sẽ chạy đi mất-Thanh tra Megure nói-Còn ý kiến nào khác không?

Cả căn phòng im lặng,bấy giờ Shinichi mới nói:

-theo cháu thì ta cứ làm theo kế hoạch của anh Takagi đi ạ,cháu thấy cách đó là phù hợp nhất.

-được rồi,theo kế hoạch của Takagi đi.

-xin lỗi mọi người,cháu có điện thoại.

Nói rồi Shinichi bước ra khỏi phòng họp,cậu nhìn vào màn hình điện thoại,là tiến sĩ Agasa gọi,cậu bắt máy:

-bác tiến sĩ gọi gì cho cháu vậy?

-ồ Shinichi,ông Mori vừa gọi cho bác,giọng ông ấy có vẻ lo lắng lắm,ông ấy nói Ran vẫn còn sốt mà bỏ đi từ sáng,đến giờ vẫn chưa về rồi.

-cô ấy bị ốm mà sao ra khỏi nhà được,với lại bác có hỏi Sonoko không? Hay chỗ Ran thường lui tới ý,biết đâu cô ấy ở đó?

-à bác không tiện nói chuyện bây giờ,cháu nên gặp ông Mori để giải quyết nhé,bác đi đây.

-chờ đã.....khoan bác ơi.....thật là, chưa nói hết câu.Mà Ran đi đâu được cơ chứ?

Nói rồi cậu vội vã chạy vào phòng họp và khoác vội chiếc áo,chỉ kịp nói với mọi người là có việc gấp rồi bỏ đi.Cậu tức tốc chạy tới nhà ông Mori,vừa vào đến cửa văn phòng,cậu đã bị ông túm lấy cổ áo và quát:

-thằng nhãi kia,con gái ta vì mày mà bị ốm,giờ nó bỏ đi không nói một lời nào,mày giải thích thế nào đây?

Quá bất ngờ trước hành động của ông Mori,cậu chỉ biết cúi gằm mặt.Cô Eri nhanh chóng can ngăn:

-anh à,bình tĩnh đã,mọi chuyện sẽ giải quyết được mà.Cháu ngồi xuống đi Shinichi.

-bình tĩnh sao được khi Ran vì nó bị ốm rồi bỏ đi chứ-ông gào lên,sống mũi cay cay.

Biết chồng đang bị xúc động mạnh,cô Eri chỉ biết ông chặt ông vào lòng và an ủi.Từ lúc vào,mọi chuyện diễn ra quá nhanh và bất ngờ khiến Shinichi không kịp để ý mọi thứ xung quanh,bây giờ cậu mới thấy có Sonoko ngồi đó,cậu cất tiếng hỏi:

-Cô Eri,Ran bỏ đi từ lúc nào ạ?

-Nó bỏ đi từ sáng.Lúc chú Mori dậy thì không thấy nó trong phòng.Chú cứ nghĩ là Ran đi dạo hay đi với Sonoko,nhưng gọi điện Ran cũng không bắt máy.Chú gọi cho cô và kể lại mọi chuyện nên cô mới tới đây.Cô gọi cho Sonoko nhưng cô bé cũng nói Ran không đi cùng.Cô thử lui tới thư viện,công viên nhưng cũng không thấy Ran đâu.Hơn nữa sức khỏe Ran đang yếu mà,con bé có thể đi đâu được chứ.

-lúc sáng khoảng 9 giờ Ran có gọi cho tớ,giọng cô ấy yếu ớt và thều thào lắm.Tớ cứ nghĩ Ran bị ốm nên gọi để bảo tớ tới,nhưng tớ vô tình nghe được tiếng súng và giai điệu bài hát Bảy đứa trẻ.Tớ nghe cô ấy thì thầm: áo đen.Tớ lo cho Ran lắm.

Sonoko vừa dứt lời thì Shinichi mặt trắng bệch,đôi mắt anh mở to,bàn tay run lên.Chẳng lẽ linh cảm của anh đúng,chẳng lẽ chuyện đó sẽ xảy ra.

-này Shinichi,cháu ổn chứ?

-à.....cháu...uuu,dạ......

-có chuyện gì cứ nói đi cháu.

Biết không thể nói dối mọi người,anh cúi gằm mặt,hai bàn tay siết chặt vào nhau,anh cất tiếng:

-c....cháu nghĩ.... Ran....Ran bị b......bắt cóc rồi...

-cái gì?mày vừa nói cái gì?Sao mày nghĩ con gái ta bị bắt cóc?

-chuyện này......chuyện này rất khó giải thích....cháu thực sự rất rối và không biết phải bắt đầu từ đâu.

-cứ bình tĩnh vào,và nói cho cô biết suy luận của cháu.

Hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại tinh thần,Shinichi giải thích:

-cô chú cũng từng nghe tới băng áo đen khét tiếng rồi chứ?

-có,cô đã từng nghe.

-hai ngày nữa cháu sẽ tham gia cùng cảnh sát tóm lấy bọn chúng ở một tòa chung cư bỏ hoang.

-nhưng bọn chúng có liên quan gì tới chuyện này chứ?chẳng lẽ ý cháu......

-vâng,có thể Ran bị bọn chúng bắt cóc.

-nhưng tại sao Ran bị bắt cóc chứ,Ran có liên quan gì đâu?

-có lẽ chúng muốn bắt Ran làm con tin,vì tới đây cháu sẽ tham gia bắt chúng.

-nhưng cô muốn biết tại sao lại là Ran chứ không phải ai khác?

Shinichi thấy sốc,cổ họng anh nghẹn lại,anh không dám cất tiếng,nhưng cô Eri hỏi dồn dập,anh đành khai hết mọi chuyện.Anh kể lại anh đã bị tổ chức ám sát thế nào,và bị teo nhỏ thành Conan.Anh tới sống cùng Ran chỉ vì muốn tìm hiểu về tổ chức vì ông Mori là thám tử,chứ không có ý định gì khác.Anh cũng nói rằng anh nghi ngờ tổ chức đã biết thân phận của anh.Và đồng thời cũng kể lại chuyện anh chia tay Ran vì muốn bảo vệ cho Ran,cũng chính ngày hôm đó,anh thấy một chiếc xe khả nghi ở gần đó,anh nghĩ rằng tổ chức đã bán tín bán nghi mối quan hệ giữa anh và Ran.Khi anh nói xong thì mọi người thật sự rất sốc,họ ngớ người,không thể nói nên lời.Phải mất 30 phút sau,mọi người mới tỉnh táo lại,ông Mori lắp bắp:

-tại sao cậu lừa chúng tôi?

-cháu thực sự xin lỗi,cháu không còn lựa chọn,nếu cháu để lộ thân phận,chắc chắn cháu và mọi người sẽ không thể sống tới ngày hôm nay.Cháu không muốn chuyện này xảy ra........

-t....thôi được rồi,chuyện đó để nói sau,cô muốn biết tại sao cháu nghĩ Ran bị bọn áo đen bắt cóc,ngoài lý do Ran có mối quan hệ với cháu?

-chi tiết Ran gọi điện thều thào nói "áo đen",bài hát Bảy đứa trẻ là tương ứng với giai điệu khi bàn phím điện thoại kêu,đó là địa chỉ của ông trùm tổ chức,thêm nữa có tiếng súng.Ở quanh đây cháu không thấy chỗ nào có án mạng,chỉ có trường bắn súng,nhưng Ran không bao giờ lui tới đó,cho nên cháu suy ra Ran bị bắt cóc.

-ôi con tôi,nó đâu có tội chứ.Nó chỉ là đứa bé hồn nhiên vô tư thôi mà,nó là niềm vui của ta,nó còn đang ốm yếu mà-ông Mori đau khổ nói.

-vậy ta báo cảnh sát chứ?Sonoko hỏi

-không được,nếu báo cảnh sát,thì ngày tới chúng ta sẽ không thể tóm gọn băng áo đen,với lại ta còn chưa biết hang ổ của chúng là ở đâu,sao bắt được.

-vậy chẳng lẽ phải đợi ngày kia sao?

-cháu rất muốn cứu Ran,nhưng cũng bất lực.

-thôi được rồi cháu về đi,cô sẽ nói chuyện với chồng cô,đi đường cẩn thận.

-cô Eri,ngàn lần xin lỗi cô.

Rời khỏi văn phòng thám tử mà lòng anh nặng trĩu,anh là thằng con trai tồi tệ.Nếu có tên nào tệ nhất trên thế giới này thì có lẽ là anh.Anh hết làm cho người mình yêu phải khóc,chờ đợi,rồi bây giờ là bị liên lụy và đau khổ.Day dứt lắm.Anh thề với lòng là phải cứu được Ran,để bù đắp cho cô mọi chuyện anh gây ra,nhưng liệu có thể.........


Ở trong căn phòng hoang vắng,lạnh lẽo,có người con gái khẽ run vì mệt và đói.Bỗng có tiếng cửa kéo ra,và tiếng bước chân lạnh lùng đến gần cô.Cô cảm nhận được luồng sát khí ở rất gần mình,hắn chĩa ngòi súng vào cổ họng cô,miệng khẽ cười.Nụ cười nửa miệng đầy vẻ khinh miệt,lạnh lùng và đáng sợ:

-tội nghiệp cô....

Nói rồi hắn bước ra khỏi căn phòng và sai người canh giữ.Hắn sai hai tên to khỏe canh cửa và không quên dặn chúng phải cẩn thận vì Ran có học võ Karate.


Ở một nơi xa lạ,bóng tối bao trùm,Ran sợ hãi và run rẩy,miệng cô khẽ run lên,thều thào: Shinichi....

"Cạch".Có tiếng mở cửa,mùi thơm sộc vào mũi cô,là mùi cháo.Cố gắng mở mắt và gượng dậy,cô cảm nhận được một bàn tay khẽ nâng đầu mình dậy,một giọng nói cất lên:

-Angel,ăn đi.

-ai vậy?

-a secret makes a woman woman,ăn đi nào.

Vì quá đói nên Ran cũng không hỏi nhiều,cô vội vàng húp bát cháo nóng hổi.Sau khi ăn xong bát cháo và được cho uống nước,Ran thiếp đi vì ốm.Cánh cửa dần khép lại và khóa chặt.........


Ở bên kia căn phòng,trong bóng tối ánh lên màu đỏ của tàn thuốc lá.Gã rít một hơi dài rồi nhả vào mặt người phụ nữ,hắn hỏi:

-ngày kia đấy,giao dịch cẩn thận vào,gặp cớm là toi.

-ồ anh cũng sợ cớm sao?Tôi tưởng anh tàn nhẫn và vô cảm lắm chứ?

-nghe này-hắn tiến đến gần ả,dí sát mặt mình vào mặt ả-tao chỉ vô cảm và tàn nhẫn với những kẻ phản bội tổ chức và tố cáo tổ chức với bọn cớm thôi.

Nói rồi hắn lạnh lùng bước ra khỏi căn phòng đó,bỏ lại ả phía sau.......


Ngày hôm sau........

-Ran ơi con có sao không? Về với cha đi.

Nhìn bộ dạng bây giờ của ông Mori,bà Eri không khỏi thương xót.Bà biết,dù chồng bà là người ham tiền háo sắc tới đâu,thì ông ấy vẫn là một người cha hết mực yêu thương con cái,và xót xa khi con mình gặp chuyện.Chưa bao giờ bà thấy bộ dạng của chồng mình như bây giờ: ông như người mất hồn,cả ngày chẳng chịu ăn uống,người gầy rộc đi trông thấy,miệng cứ luôn miệng gọi tên Ran.Cho dù có an ủi ông đến đâu,thì ông vẫn không thể không gọi con gái ông.Cô là niềm vui bé nhỏ của ông,ông sẽ ra sao nếu thiếu đi nụ cười của cô,cả những lúc cô cằn nhằn về tính bừa bãi của ông nữa đây.....

Một đêm dài lại qua.......


Sáng hôm sau.......

-Shinichi,dậy đi.

-*im lặng*

-KUDO SHINICHI,có dậy mau không?

-hả? cho tôi ngủ thêm điiii

Shinichi đáp lại với giọng mệt mỏi và ngái ngủ.Ở ngay sát giường,Shiho đang cố gắng đánh thức anh dậy,nhưng có vẻ bất lực.

-mai cố mà cứu lấy Ran nhé,hẹn gặp lại cậu.

Cô buông câu nói đó ra mà khiến Shinichi bật dậy.Ờ,phải cứu Ran,nhưng cứ theo kế hoạch của anh Takagi liệu có ổn?Không được rồi.Phải gọi cho bác Megure.

Anh chưa kịp đánh răng rửa mặt xong đã vội chạy xuống nhà và gọi cho bác thanh tra.

-ồ Kudo-kun,có việc gì không cháu?

-thưa bác thanh tra,về kế hoạch chiến đấu với tổ chức áo đen,cháu thấy còn vài thiếu sót,cháu xin bác hãy cho điều động thêm trực thăng cũng như cứu thương ạ.

-ồ,được thôi,bác sẽ nói với họ.Vậy cháu đã sẵn sàng cho ngày mai chưa?

-rồi ạ-Shinichi kiên quyết trả lời.

-vậy quyết định thế nhé,mà cháu cũng nên nghỉ sớm đi,ngày mai khá vất vả đấy.

-vâng,chào bác thanh tra.

Anh đứng đó,suy nghĩ một hồi.Lo lắng,bất an,sợ hãi bủa vây lấy canh.Cái cảm giác này là sao?Cứ như một chuyện kinh khủng lắm sẽ diễn ra vào mai vậy.

Đánh răng rửa mặt xong,anh vào phòng sách và lôi cuốn Sherlock Homles ra đọc,nhưng cuốn này anh đọc hết rồi mà.Bực thật,anh mong tới ngày mai quá.....

Heiji cũng đã biết ngày mai Shinichi sẽ một phen sống còn với tổ chức áo đen,cậu lo lắng đứng ngồi không yên.Thấy Heiji có vẻ lạ,Kazuha hỏi:

-Heiji,có chuyện gì mà bất an vậy?

-À....ừ,bây giờ tớ phải đi đến Tokyo rồi,có vụ án hấp dẫn tớ lắm.Kazuha à,xin lỗi cậu nhưng lần này tớ không cho cậu đi được đâu.

-quan trọng vậy à? Hay đi tán tỉnh ai đấy?

-không có thật mà.

Nói rồi Heiji thơm lên má Kazuha

-tớ đi chuẩn bị hành lý,ở nhà ngoan nhé.

Vậy là Heiji lại đến Tokyo,cùng chiến hữu giải quyết cái tổ chức độc ác kia.Khi cậu đến nhà Shinichi,thì trời cũng vừa tối.

-"cốc cốc",Kudo à,tớ đây.

- .......

-Kudo ơi,Heiji đây....yyyyy

-rồi rồi từ đã...."cạch".....ủa Heiji,sao cậu đến giờ này?

-mai tớ sẽ cùng cậu tham gia,tớ có võ mà-Heiji cười.

Dù định can ngăn ông bạn thân,nhưng Shinichi biết chẳng thể thay đổi ý nghĩ của tên cột nhà cháy,anh khẽ mỉm cười:

-cảm ơn nhé.À mà ta ngủ sớm đi.

End part 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro