[SHORTFIC] Yul Ngốc [Chap 5], Yulsic , Taeny/ssvn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

"Cô lo cho cô ấy giúp tôi nhé, tôi sẽ về ngay" tôi dặn dò người y tá và lao ra khỏi cửa

Cái cuốn Snow White đó , tôi không thể để Sica khóc chỉ vì nó được , nhà sách chỉ cách đây chừng 2km thôi mà, chạy đi nào Kwon Yuri >.<

...

Rõ ràng khởi đầu "đầy thuận lợi" sáng nay đã thu hút vận xui đến với tôi mà .Đường thì đông nghẹt người , còn cái nhà sách gần nhất thì lại không còn cuốn Snow White nào cả ... Haz~ nhà sách tiếp theo nào , chạy nào Kwon Yuri...

Trời thương tôi , cuối cùng thì tôi cũng mua được cái cuốn Snow White dễ thương đó . Trời ơi , cầm được nó trong tay mà tôi sung sướng gào thét làm ai cũng phải quay lại nhìn...

Trong lúc tính tiền, những cây kẹo mút khủng lồ rực rỡ sắc màu làm tôi chú ý, chắc cô bé sẽ thích lắm nhỉ? Rồi, mua 2 cây, 2 tay 2 cây thì không còn tay nào để giật tóc tôi nữa . Hehe nhất cử lưỡng...tam tứ tiện ^^

Tôi nắn nót viết vài chữ và vẽ 1 con cọp con vô cho nó thêm phần...dễ thương, hy vọng cô bé sẽ tha thứ cho tôi T__T

Về đến bệnh viện thì tôi chỉ có thể thở,thở và thở...trời ơi, mệt chết mất~

Nhìn thấy cô nhóc đang đứng lấp ló sau bức màn , tôi cười cười và vẫy nhóc lại

"Sách...của cậu đây..." tôi đưa quyển Snow White cho cô ấy, Sica nhìn qua 1 lượt rồi lắc đầu

"Ư~ không phải~" - đúng là thông minh mà, sao lại phát hiện ra nhanh vậy chứ

"Ờh thì...quyển sách này là của Yul tặng riêng Sica, nó là cuốn đặc biệt nhất" - tôi tươi cười nói, nhấn mạnh chữ "đặc biệt nhất" , con nít mà, thích những thứ gì của riêng mình lắm...

Cô ấy nhăn mặt nhìn quyển sách, tôi vội nói

"Cậu mở ra thử đi, nó là cuốn đặc biệt nhất đấy, chỉ dành cho Sica thôi" - mở ra đi , mở ra đi nào...

Sica nhìn tôi đầy nghi ngờ song cũng mở quyển sách ra và nhìn vào dòng chữ

"Tặng Sic của Yul" - cô nhóc ngạc nhiên

"Yul viết àh?" cô ấy hỏi, tôi gật gật đầy tự hào

"Yul viết sai rồi" - tôi suýt bật ngửa và ghé mắt nhìn sang

Áh, gì vậy? Chữ "a" đâu rồi , gì kì vậy? - tôi chỉ có thể cười méo, bây giờ mà xin lại để bổ sung thì mất mặt quá

"Ờh ..ờh..Yul..có vẽ 1 con cọp..con áh..." tôi cố nặn ra 1 nụ cười và chỉ vào con cọp nhỏ của mình

"Con mèo này áh?" cô ấy ngước lên hỏi - haz~ có cần phũ phàng thế không? Tôi cũng cố hết sức rồi, tôi là bác sĩ mà, có phải họa sĩ đâu chứ >.<

"Ừ..ừ..là con mèo đấy" - tôi chỉ biết cười méo T__T

Nói gì thì nói cô nhóc cũng thích "con cọp" thảm thương của tôi lắm nhưng nhóc chợt khựng lại và quay sang hỏi

"Quyển sách của Sica đâu rồi?" - sao nhớ dai vậy, delete phần đó trong bộ nhớ đi chứ >.<

"Sica ăn kẹo không?" tôi vội nói và giúi 2 cây kẹo vào tay nhóc

Đôi mắt tròn xoe nhìn 2 cây kẹo khổng lồ hồi lâu như vẫn chưa tin vào mắt mình - có tác dụng rồi, may quá

"Mình đi ăn trưa nhé, Yul đói lắm rồi" tôi vội nói và kéo tay nhóc đi, không thể để cô nhóc có thời gian để nhớ ra quyển sách được!

Suốt lúc ăn, cô nhỏ thích thú cầm 2 cây kẹo và nhìn ngắm nó, hehe~ hết tay để nắm tóc rồi nhé ^^

Khi đã ăn cơm xong Sica vẫn cầm 2 cây kẹo khư khư , tôi hỏi vì sao không ăn thì nhóc bảo là để dành, haha~ kiến lên là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé~ Quên rồi, quên thật rồi, giỏi lắm Kwon Yuri!

Trong lúc cô bé của tôi vẫn đang thích thú cầm khư khư 2 cây kẹo thì 1 cô gái xinh đẹp dắt tay 2 đứa nhóc bước vào

Xem nào, đi giày có đèn àh, 2 cô bé này chắc nghịch lắm đây!

"Xin lỗi, cô có phải là bác sĩ Kwon" cô gái khẽ nói

"Vâng, là tôi" tôi lịch sự chào lại và kéo ghế cho cả 3 ngồi

"Tôi là HyoYeon, còn đây là 2 đứa em tôi : Sooyoung và Yoona" cô gái giới thiệu 1 lượt

"Xin chào , cô tên Kwon Yuri" tôi tươi cười với 2 nhóc

"..."

Chị cả thấy 2 nhóc không có ý định chào tôi thì liếc chúng và đe dọa

"Chào bác sĩ nhanh lên, muốn tối nay nhịn đói àh?"

Cô bé cao hơn huých nhóc kia

"Yoong chào trước đi"

"So chào trước chứ" - cả 2 cự nự nhau

Khoan đã ! Yoong, So...hình như tôi đã nghe 2 cái tên này ở đâu rồi thì phải?

Cô chị khẽ tằng hắng, thế là cả 2 đều cúi đầu chào tôi - ah~sợ không được ăn àh?

Không đợi tôi giới thiệu, hai đứa nhóc vừa nhìn thấy Sica đang đứng lấp ló ở bức màn thì lập tức tuột khỏi ghế chạy đến và giành nhau để chào cậu ấy - nghịch quá đi ^^

"Thật ngại quá, mong bác sĩ tha lỗi cho 2 Shikshin nhà tôi" Hyo ngượng ngùng nói - ủa khoan, Shikshin? Tôi cũng đã từng nghe đến cái tên này rồi...

"Hì, con nít mà. Chúng thích những đứa trẻ đồng trang lứa lắm. Hai cô bé này chắc khoảng 7 tuổi nhỉ?" tôi tươi cười hỏi

"Ơh, sao bác sĩ biết?" cô chị ngạc nhiên - ậy , gì mà tôi chẳng biết ^^

"Vậy hai cô bé năng động này bị gì mà phải đến đây vậy?" tôi hỏi

"Haz~, hai đứa nhóc nhà tôi ăn rất nhiều bác sĩ ạh. Chúng ăn bất kể giờ giấc, món ăn miền nào chúng cũng xử hết" cô chị từ tốn trình bày

Tôi khẽ gật đầu

"Mà 2 bé hình như không mập nhỉ , theo cô kể thì 2 nhóc ăn rất nhiều mà?" tôi hỏi

"Àh, đó là khả năng đặc biệt của tụi nó , tôi cũng ganh tỵ lắm đấy" Hyo đau đớn nói

"Nhưng vấn đề là gần đây, 2 đứa nhóc nhà tôi chẳng chịu ăn thứ gì khác, lúc nào cũng đòi ăn khoai lang. Tôi lo quá, không biết chúng có bị gì không?" cô gái trẻ trình bày lo ngại của mình

Ah~ Yoong,So - Shikshin - khoai lang... tôi hiểu ra rồi

"Xin lỗi , nhưng có phải...nhà đối diện cô...có 1 cô bé cũng bằng tuổi 2 nhóc này và tên bé đó là Seohyun đúng không?" tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ người đối diện

"Ơh, sao bác sĩ biết" cô ấy ngẩn ra

Vậy là đúng rồi, hớ hớ~ cái gì mà tôi chẳng biết ^^

"Chà~ tôi biết phải nói sao đây..." tôi khẽ thở dài , Hyo lo lắng hỏi

"Chúng...chúng bị bệnh gì thật sao?" cô gái hỏi và nhìn về phía 2 đứa em mình đầy lo lắng

"Không..không phải vậy..." tôi vội nói

"...Thật là tình cờ...sáng nay chị bé Seohyun cũng đã dẫn bé đến khám chỗ tôi..." - tôi phải cố nhịn cười - thật là tình cờ mà...

"Àh , tôi cũng nghe Sunny than thở về sự khác thường của em cậu ấy" Hyo gật gù

"Vâng, và qua câu chuyện của bé Seo, tôi đã biết vấn đề của 2 cô nhóc này là gì" tôi tươi cười nói

*giải thích, giải thích...phân bua,phân bua...*

...

"Ôi trời, vậy là tất cả đều do hai đứa nhóc này hết. Phải phạt chúng mới được" cô gái tên HyoYeon lắc đầu

"Không, đừng làm thế" tôi vội nói

"Những đứa trẻ này chỉ muốn giúp bạn chúng thôi. Với chúng ta thì việc làm của chúng giống như "vẽ đường cho hươu chạy" nhưng với những cô nhóc này thì đó lại là "tương trợ" , cô hiểu ý tôi chứ?"

"Ở cái tuổi đang khao khát khám phá này , bọn trẻ sẽ muốn làm mọi thứ mà chúng muốn , kể cả khi đó là những việc - mà theo người lớn chúng ta - là điên rồ thì chúng vẫn muốn thử. Những đứa trẻ này chỉ thích ăn những gì chúng muốn chứ chúng đâu có quan tâm món nào có nhiều chất dinh dưỡng hơn , đúng không? Vì vậy đừng cấm cản chúng mà hãy chỉ cho chúng biết cái gì nên làm và cái gì không nên, đó chẳng phải là nhiệm vụ của người lớn chúng ta sao?" tôi nhẹ nhàng nói

"Và 1 điều nữa..." tôi khẽ cười

"Nếu ta cấm cản bọn trẻ thì chúng sẽ nghĩ là ta ghen tỵ với chúng đấy..."

"..."

"... tôi hiểu rồi..." Hyoyeon nói 1 cách lặng lẽ , cô gái ngước lên nhìn tôi và khẽ nói

"...Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Nếu bác sĩ không nói, tôi cũng sẽ quên mất là tôi đã từng là trẻ con, tôi cũng đã từng muốn làm những việc mình muốn mà không màng đến hậu quả... Khi ta trở thành người lớn, ta thường tự cho mình quyền áp đặt mọi thứ ta muốn lên bọn trẻ mà quên mất rằng lúc nhỏ ta cũng đã từng rất ghét điều đó đúng không?" cô ấy cười nhẹ

"Người lớn chúng ta thật đáng xấu hổ..." cô gái lắc đầu quầy quậy

"Phải, nên nhiều lúc ta cũng phải học từ bọn trẻ, để biết rằng chúng ta cũng đã từng là trẻ con" - tôi cười với cô ấy . Lạ thật ,chúng tôi chỉ mới gặp nhau nhưng lại có thể nói chuyện như những người bạn tri kỉ... hay vì đó , là vấn đề của chung tất cả người lớn chúng tôi?

"Unnie~, So đói"

"Yoong nữa~" 2 cô bé bắt đầu chu mỏ đòi ăn - dễ thương thật đấy ^^

"Haz~ thật là xấu hổ quá" Hyo thở dài và quay sang chào tôi

"Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thể , tôi mong ta sẽ lại có dịp cùng nói chuyện " cô gái cười nói - chà~ bếp trưởng àh? Hai nhóc này sướng nhé ^^

Tôi những tưởng mọi việc sẽ trôi qua êm đẹp nhưng không, phút thứ 89 luôn luôn là phút quyết định...

"Cho So nhé"

*pặc*

"Cho Yoong nhé"

*pặc*

Hai cây kẹo đã rời khỏi tay Sica, cô bé của tôi hòan tòan ngơ ngác và trước khi tôi , Hyoyeon và Sica kịp phản ứng thì hai nhóc Shikshin đã chạy mất

"Hai cái đứa Shikshin này ! Đứng lại" Hyo la lên , cô ấy quay sang nhìn tôi đầy hối lỗi và ngỏ ý muốn đền tiền 2 cây kẹo . Tôi chỉ có thể cười nhẹ

"Không sao đâu, cô cứ về đi"

Cô gái cúi đầu 1 lần nữa và rượt theo 2 đứa em mình

...

"Tất cả đều đã quá trễ..." tôi lẩm bẩm và quay lại nhìn...

...Nữa rồi...

...lại bắt đầu trề môi rồi...

...haz~ hôm nay là ngày gì vậy nhỉ?

Thật sự thì tôi cũng muốn để Sica khóc cho hết uất ức trong lòng lắm nhưng vì đây là bệnh viện, không thể làm phiền những bệnh nhân khác được nên tôi đành nhẹ đưa tay bịt miệng và ôm cô bé vào lòng

Người Sica khẽ run lên, tay cô ấy bám chặt lấy tay tôi còn những giọt nước ấm nóng thì bắt đầu chảy xuống tay tôi... thật là thương quá đi, sao hôm nay thiệt thòi tòan thuộc về Sica của tôi vậy nhỉ?

"..ngoan lắm...tối nay Yul sẽ mua KFC cho Sica nhé..." - tôi nhẹ vuốt tóc cô ấy và thì thầm

...lúc này mà cấm cô bé khóc thì tôi có khác nào bà hoàng hậu trong truyện Snow White đâu?

Trẻ con thì vẫn biết tổn thương mà...

Và chúng cũng chỉ có thể thổ lộ những đau đớn của mình qua những giọt nước mắt này thôi...

...

Những tiếng nấc vơi dần, đôi vai bé nhỏ dần dần cũng đã ngừng run rẩy...

Tôi những tưởng mọi chuyện đã êm rồi nhưng chợt 1 bên đầu tôi đau nhói - ai dà, tôi không muốn bị hói đâu nhé cô bé...

Tôi định gỡ tay cô ấy ra thì điện thọai reng , là cô gái tên Tiffany đó

"Alo, phải bác sĩ Kwon không ạh?" - chà , giọng cô gái này tốt thật đấy

"Vâng, là tôi" tôi lịch sự đáp và gỡ tay phải của Sica ra khỏi tóc mình

"Jessi~ nhà tôi có làm phiền gì bác sĩ không? Cô ấy không dở chứng gì chứ?..." giọng nói tràn đầy năng lượng của cô ấy cứ oang oang trong điện thoại

"Không Sica rất ngoan, và cô có thể gọi tôi là Yuri" tôi từ tốn nói

"Ah! Sica, đừng giật tóc tôi ~" tôi nhăn mặt cố gỡ tay trái cô ấy ra

"Haha~ mình biết Yuri đang làm gì rồi đấy" cô gái cười thích thú

"Àh ! Lần trước tôi quên nói , nhưng Jessi~ rất sợ dưa leo nên nếu có thể, mong Yuri đừng cho cô ấy tiếp xúc với dưa leo nhé, cô ấy sẽ hét lên đấy!" Tiffany vui vẻ nói

0_o

"...ơh...vậy àh?" tôi ngạc nhiên hỏi và cúi xuống nhìn cô nhóc đang thích thú nắm tóc tôi

"Haz~ tôi biết rồi" tôi thở dài và đưa tay kéo cô nhỏ vào lòng - hôm nay tội tôi nặng quá mà...

"Ưh, cứ vậy nhé . Nếu được thì cuối tuần này tôi sẽ ghé qua thăm Jessi~ , nhờ Yuri chăm sóc cậu ấy nhé" cô gái Mỹ cười nói

"Àh, khoan , đợi đã..." tôi vội nói

"Cô...àh...àh...Sica...thường hay tự giới thiệu mình là gì vậy..?" tôi ấp úng hỏi

"Ưhm~ Jessica?" cô gái Mỹ thản nhiên đáp

"Chỉ Jessica thôi?" tôi ngạc nhiên

"Ưhm~ cả TaeYeon cũng gọi cậu ấy như vậy mà" Tiff gật gật

"Vậy thôi nhé...mình có việc phải đi nữa, cho mình gửi lời hỏi thăm Jessi~" cô ấy khẽ cười và cúp máy , còn tôi thì vẫn đang bận suy nghĩ

...hức..Sica cơ...hức...

Sao lại vậy nhỉ?

...

"Ah"

Cú giật từ bên trái làm tôi bừng tỉnh, haz~ cứ vầy chắc tôi sẽ hói mất Sica ơi T__T

Nắm lấy 2 tay Sica , tôi kéo cô ấy vào lòng và khẽ hỏi

"Sica sợ dưa leo àh?"

...Gật

"Vậy sao lúc sáng không nói chứ?"

"..."

"...babo.." tôi khẽ thở dài và xoa đầu cô nhỏ , thật là ngốc quá đi...

"Y..Yul.." cô ấy khẽ nói

"Hm?" tôi ghé sát tai vào

"Si..Sica..." cô nhóc ấp úng hồi lâu

"Sao vậy?" tôi ngạc nhiên

"...Sica..cũng muốn mang giày có đèn..."

O__o

...

Không khí nhộn nhịp trong tiệm KFC rốt cuộc cũng làm cho Sica thoải mái hơn (mà thật ra là 2 đĩa cơm đấy chứ), cô nhóc đang nghịch nghịch mấy món đồ chơi được tặng kèm thì bị 1 cậu bé đụng trúng. Sica cũng lịch sự nhặt giúp cậu nhóc món đồ chơi bị rơi , nhưng vừa cầm đến chiếc xe đồ chơi đó thì cô ấy đã thét lên

Cái tiếng hét kinh hãi này...sao nữa vậy?

Sica bắt đầu khóc, khóc rất nhiều...chuyện gì vậy?

Tôi vội chạy đến nhặt chiếc xe trả cho cậu bé kia và dắt cô ấy đi trước con mắt soi mói của mọi người.

"Xảy ra chuyện gì vậy Sica?" tôi lo lắng hỏi nhưng cô ấy chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc

"Chuyện gì vậy? Đó chỉ là 1 chiếc xe thể thao đồ chơi thôi mà?" tôi thầm nghĩ và dắt Sica ra xe

Trên đường về Sica vẫn tiếp tục khóc cho đến lúc thiếp đi, khẽ đưa tay lau nước mắt cô ấy , tôi tự hỏi vì sao Sica lại xúc động đến như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro