Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CRAZY







Soo Yeon's diary

Chap 1

Hôm đến nhận việc, viện trưởng đã gây cho tôi 1 bất ngờ lớn. Ông giao cho tôi 2 bệnh án và bảo hãy xem thật kĩ. Nếu đồng ý tôi sẽ trực tiếp điều trị 2 bệnh nhân ấy. Tôi ngạc nhiên vài giây và lấy lại bình tĩnh để xem xét sự việc. Mặc dù tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin để đảm nhận 1 mình điều trị bất kì bệnh nhân nào chứ đừng nói đến tận 2 người. Nhưng dù sao đi nữa, đấy vẫn là 1 cơ hội lớn mà không phải lúc nào cũng có được 

Bệnh án mà viện trưởng đưa cho tôi đều có đầy đủ thông tin về 2 người ấy, chỉ còn mỗi chỗ trống chưa điền tên là bác sỹ điều trị. Tôi đoán, có lẽ nếu đồng ý thì tên tôi sẽ được điền vào đó. Nhưng thật tâm tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi vấn đề. Điều gì đã khiến viện trưởng 1 bệnh viện lớn như vậy giao việc cho 1 sinh viên chỉ mới tốt nghiệp chưa đầy 3 tháng.

“Bệnh án 1:

Tên bệnh nhân: Kwon Yu Ri
Ngày sinh: 05-12 
Bác sỹ điều trị:
Ngày nhập viện: 10-12-2008”

“Bệnh án 2:

Tên bệnh nhân: Jung Soo Yeon
Ngày sinh: 18-04
Bác sỹ điều trị:
Ngày nhập viện: 15-11-2009”

Hôm nay tôi đến gặp viện trưởng và ông có vẻ rất vui với quyết định của tôi. Bây giờ, tôi chính thức là bác sỹ trực tiếp điều trị cho Kwon Yu Ri và Jung Soo Yeon – 2 bệnh nhân đầu tiên trong cuộc đời sự nghiệp của tôi. Tuy là nói vậy, tôi nghĩ mình vẫn phải bỏ ít nhất 1 tuần để quan sát 2 người họ trước khi bắt tay vào điều trị. Vì theo bệnh án, họ chỉ là cấp độ nhẹ, không hoàn toàn khó khỏi bệnh. Có lẽ đây là lý do viện trưởng đã để tôi có cơ hội chứng tỏ năng lực của mình.

Họ là 2 cô gái trẻ và đẹp dù sắc mặt có hơi tái đi vì cơn bệnh. Nhưng người thần kinh ở mức độ nhẹ như họ thường có nhiều sắc thái biến đổi khác nhau. Khi tỉnh khi không, điều đó dễ gây đến việc mất đi sức khoẻ. Đấy là những điều tôi nhớ được trong những bài học chuyên ngành khô khan mà tôi đã phải cố ghi nhớ trong suốt 7 năm qua.

Yuri - cô gái khá cao với làn da ngăm và mái tóc dài tự nhiên, không được cắt tỉa gọn gàng. Và Jung Soo Yeon, cô ấy có mái tóc vàng nhưng đã pha lẫn màu đen của những sợi tóc dài ra. Làm màu tóc cô trông thật thảm thương và nếu phải nói thật thì, nhìn rất là…..”xơ xác”. Ừ, người bệnh thì có bao giờ được đối xử tử tế. Dù cho là kẻ từ tâm nhất nhưng khi quá mệt mỏi với những bệnh nhân này, khó trách họ…..

Điều gây ngạc nhiên và để lại ấn tượng sâu nhất cho tôi ngay lần đầu gặp bệnh nhân của mình. Không phải vẻ đẹp của họ, không phải vẻ bình thường hiếm thấy của những bệnh nhân trong viện này, không phải ánh mắt tỉnh táo của họ. Chỉ đơn giản là 1 hành động mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ thấy ở 1 bệnh nhân tâm thần. Không, là 2 người. 

Họ đã hôn nhau, tôi ngạc nhiên đến đánh rơi cây bút đang cầm trên tay và bất động hoàn toàn trên ghế ngồi trong văn phòng của mình, trong khi mắt vẫn không ngừng mở to hết cỡ mà tôi không sao chớp mắt được lấy 1 lần. Vâng, tôi đã quan sát họ qua tầm nhìn từ cửa sổ văn phòng trong khi tìm đọc các bệnh án cũ để mong học thêm cách chữa trị tốt nhất mà các bác sỹ ở đây đã làm. Và chắc chắn dùng thuốc để duy trì tình hình của căn bệnh trong thời gian dài không phải là cách tốt nhất, như toa thuốc mà bác sỹ trước đã ghi trong bệnh án của cả 2.

Từ đầu tôi đã thấy rõ sự bất thường trong từng hành động của họ. Ừ, họ điên mà. Nhưng điên thì không như vậy. Ý tôi là họ nắm tay, vuốt tóc, cười đùa, thậm chí còn e thẹn và giận dỗi. Những biểu hiện hoàn toàn bình thường của người tỉnh táo nhưng được xem là bất thường với người bệnh tâm thần. Họ dường như chỉ sống trong thế giới riêng của mình và xung quanh chẳng tồn tại bất cứ ai. Thật lạ lùng khi tôi nhìn thấy họ rất đẹp đôi dưới ánh nắng ban trưa với Yuri quay lưng về phía mặt trời che nắng cho Soo Yeon đồng thời cuối thấp người và đặt lên môi cô gái kia 1 nụ hôn. Liệu đây có được cho là hành động của những người có thần kinh không ổn định?

Điên, điên thật. Ừ, họ điên mà. Không thể nào. Người điên yêu nhau? Không phải lần đầu, nhưng hôn nhau…Họ là 2 cô gái. Đồng tính sao? Đồng tính và điên và yêu nhau và hôn nhau. Chuyện gì đang diễn ra trong cái viện này thế? Đùa à? Người đồng tính có vấn đề về thần kinh yêu nhau trong viện tâm thần. Nực cười, nhưng tôi đã phải tự đánh lừa cảm giác của bản thân bằng việc tiếp tục chú tâm vào những bệnh án đang xem dang dở




1.30 pm

Tôi vẫn tiếp tục theo dõi bệnh án và lâu lâu lại nhìn qua cửa sổ để quan sát 2 bệnh nhân của mình. Mặc dù bản thân ngạc nhiên đến cực độ trước cách cư xử của cả 2 dành cho nhau nhưng tôi lại không thể dứt khỏi họ mỗi khi quan sát từng cử chỉ của 2 người ấy. Lần này cũng vậy, tay tôi tìm đến những tập bệnh án khi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hình ảnh màu tóc của Jung Soo Yeon rực rỡ 1 màu vàng chói dưới ánh mặt trời. Sao tôi lại có cảm giác rằng, đấy chính là màu của tia hy vọng mà mọi người thường ví khi lâm vào ngõ cụt. 

“Tên bệnh nhân: Kwon Yu Ri
Ngày sinh: 05-12
Bác sỹ điều trị: Jung Soo Yeon
Ngày nhập viên: 10-12-2008”

Tôi há hốc mồm kinh ngạc và không thể tin vào mắt mình. Jung Soo Yeon là bác sỹ điều trị trước đây của Kwon Yu Ri và bây giờ cô ấy là bệnh nhân của tôi. Kwon Yu Ri và cô ấy đang nô đùa ngoài kìa. Cô ấy đã yêu Kwon Yu Ri? Nhưng đây cũng có thể chỉ là trùng tên, đơn giản là trùng tên với nhau. Tôi đã không hề nghe viện trưởng nhắc đến điều này trước đây. Thật khó tin khi 1 bác sỹ lại yêu chính bệnh nhân của mình và vướng vào tình trạng tồi tệ như thế.

Cố xua đi mọi nghi vấn về bệnh nhân Jung Soo Yeon và cả bác sỹ Jung Soo Yeon. Tôi loay hoay tìm cây bút mình đã đánh rơi khắp phòng và khi cuối người xuống gầm bàn làm việc tôi đã thấy nó nằm đó. Cố với tay để lấy nó, tôi chạm phải cái gì đó giống như gáy của 1 cuốn sách và trí tò mò đã khiến tôi kéo cả bút lẫn thứ mà tôi cho là cuốn sách ra. 

Khi cầm nó trên tay với lớp bụi dày bám trên ấy làm tôi có cảm tưởng hẳn nó đã nằm ở đây vài chục năm. Chính xác đây là 1 cuốn sổ dùng để viết nhật ký với dòng chữ: “Nhật ký của Jung Soo Yeon” được viết nắn nót trên bìa đã rách đôi chỗ màu vàng đất – màu của hoài niệm mien man và da diết.


Tôi bâng khuâng có nên xem hay không. Sẽ rất mất lịch sự nếu xem nhật kí của người khác mà không được sự cho phép. Nhưng tôi đoán quyển nhật kí đã nằm ở đây rất lâu và có vẻ chủ nhân của nó cũng đã quên mất sự tồn tại của quyển nhật kí này. Và tôi khẳng định 1 điều đây chính là nhật kí của bác sỹ Jung Soo Yeon, vì nó nằm trong văn phòng của tôi. 1 bệnh nhân không thể nào viết nhật kí, càng không thể giấu nó trong văn phòng của bác sỹ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro