Chap 5 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Những trang nhật ký của bác sỹ Jung Soo Yeon đã để lại cho tôi rất nhiều suy nghĩ. Chúng cứ như 1 cuốn phim đang diễn ra trước mắt và được tua đi tua lại nhiều lần, đến mức tôi có cảm tưởng như mình chính là 1 nhân vật đứng đó và chứng kiến từ đầu. Thậm chí nó ám ảnh cả trong giấc ngủ của tôi. Đã có đêm tôi nằm mơ thấy những cảnh mà Soo Yeon đã viết trong nhật ký. Tôi có thể tưởng tượng ra được mọi thứ diễn ra giữa 2 người như thế nào. Và cả 1 tình yêu vượt trên mọi rào cản về mặt văn hoá, lễ nghi của xã hội.

---------------------------------------

Ngày 23-9-2009

“Bác sỹ Jung Soo Yeon. Tôi nghi ngờ tình trạng thần kinh của cô không được ổn định. Có lẽ chúng tôi buộc phải ngừng công tác điều trị của cô lại.”

“Sao ạ? Tôi đã làm gì?”

“Cô Jung, 3 ngày nay cô đã liên tục không bình tĩnh và dẫn đến tình trạng gây tổn thương đến những y tá trong viện. Đó là chưa kể đến việc chuyện giữa cô và bệnh nhân Kwon Yu Ri đã gây rất nhiều tai tiếng cho viện chúng ta”

Tại sao không ai chấp nhận tình yêu của mình và Yuri chứ? Nó có làm hại ai đâu? Mình không hiểu được

Yuri ơi! Em không hiểu được

Yuri của em sẽ không bỏ em đúng không?

Em sẽ ngoan và Yuri sẽ chơi với em mà.

-------------------------------------------

Nếu nói 2 người con gái yêu nhau, đúng là không phải chuyện lạ. Nhưng đã được bao người chấp nhận? Đằng này….mọi chuyện có lẽ đã vựơt quá giới hạn. Cái giới hạn của chuẩn mực, đạo lý, luân thường, lẽ phải. Nhưng vốn dĩ, định nghĩa của cái giới hạn ấy là gì? Đã bao người nói ra những câu “chuẩn mực thế này…” hay “ chuẩn mực thế kia….”, liệu những con người ấy có hiểu rõ ràng, đúng đắn định nghĩa của cái chuẩn mực mà họ luôn miệng nói?

Thế giới này là muôn màu muôn vẻ, cuộc sống của con người cũng vậy. Mỗi người đều có những sắc màu riêng cho cuộc đời mình. Cuộc sống không chỉ đơn giản là danh từ chỉ về sự sống của con người từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, hay không chỉ là trắng hoặc đen. Không ai đi hết con đường đời của mình mà chỉ tồn tại duy nhất 1 màu sắc. Cuộc sống là cung bậc của cảm xúc, tương ứng với những sắc màu khác nhau mà chính chủ nhân của nó sẽ tô vẽ lên đó các gam màu trầm ấm hay lạnh lẽo.

Hiển nhiên, đó là quyền làm chủ cuộc sống của từng người. Vậy thì quyền gì bắt Soo Yeon không được yêu Yuri? Đồng tính thì sao? Tâm thần thì sao? Có gì gọi là trái với luân thường đạo lý à? Tất cả mọi thứ đều do con người tạo nên thì con người cũng có quyền đi ngược lại với chúng. Chẳng có gì gọi là sai trái ở đây và cũng chẳng có ai có quyền phán xét bất kì lời nào về điều đó.

-----------------------------------------

Ngày 9-10-2009

Hôm nay những người trong viện chuyển Yuri đến 1 nơi khác. Mình không tìm thấy cô ấy ở phòng bệnh cũ.

Sao những y tá lại dửng dưng với mình thế này. Không ai biết Yuri của mình ở đâu sao?

Cả ngày rồi mình vẫn chưa gặp Yuri.

Yuri sẽ giận mình mất. Yuri sẽ đánh người nữa.

Mình nhớ Yuri quá đi

Jung Soo Yeon, tỉnh lại đi. Đang viết cái gì thế?

Không, mình phải chứng minh cho mọi người thấy, mình bình thường. Mình vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh Yuri và điều trị cho cô ấy. Điều trị đến khi mình không còn khả năng nữa thì thôi

-----------------------------------------

Tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt kinh tởm của những người làm việc trong bệnh viện này khi nói về Yuri và Soo Yeon. Và cả sự sợ hãi khi tiếp xúc với 2 người đó. 1 thoáng nào đó trong những ngày đầu điều trị tôi đã đồng cảm với tất cả những ánh mắt đấy. Nghĩ lại, tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình hơn là ghê tởm 2 bệnh nhân của mình. Tôi đã lấy quyền gì mà phán xét rằng:

“Làm sao bệnh viện lại chấp nhận 1 mối quan hệ không bình thường như vậy? Phải làm cách nào để tách 2 người ấy ra đi chứ. Cứ để như vậy, tôi xin thề rằng sẽ không bao giờ cả 2 khỏi bệnh”.

Có lẽ, tôi vẫn còn quá ngây thơ trong tình yêu để có thể hiểu rằng Yuri và Soo Yeon đã cảm thấy gì khi đến với nhau. Hay họ chỉ đơn giản là tìm thấy sự thiếu thốn của mình nơi đối phương. Con người luôn tìm kiếm 1 nửa của mình trong suốt cả cuộc đời. Nếu không, cuộc sống đó chỉ tồn tại sự buồn bã, lạnh lẽo. Cũng như bảng màu sẽ không hoàn chỉnh khi không có màu hồng hiện hữu.Và Yuri chính là màu hồng hạnh phúc trong bảng màu mà Soo Yeon luôn tìm kiếm.

Sẽ thật điên rồ, hay nói đúng hơn là nhẫn tâm khi tìm cách chia cắt họ với nhau. Không phải tôi sợ họ sẽ quậy phá khắp bệnh viện để được gần nhau bằng những hành động ngu ngốc không kiềm chế của bản thân. Chỉ là tôi cảm thấy có lẽ để họ như thế này sẽ tốt hơn là tìm cách điều trị. Sẽ tốt đến dường nào nếu cả 2 cùng khỏi bệnh 1 lúc. Nhưng nếu ngược lại? Họ không khỏi mà càng ngày càng chiềm sâu hơn trong căn bệnh của mình khi bị ngăn cách khỏi người yêu.

Tình yêu của người bệnh thần kinh còn mãnh liệt hơn cả những người tỉnh táo bình thường. Bằng chứng là Yuri đã từng đánh những cô y tá để chạy đển trước phòng của Soo Yeon và Soo Yeon đã tự đập đầu vào song cửa đến chảy máu khi không thể ra gặp Yuri trong vài lần cách ly trước khi tôi nhận việc.

Càng tệ hơn khi tôi đưa 1 trong 2 người thoát khỏi căn bệnh, trở về cuộc sống của 1 người tỉnh táo hoàn toàn nhưng đồng thời lại cam tâm xoá đi những mảng màu tươi sáng của cuộc đời ấy. Để lại những mảng tối không bao giờ phai và sự dằn vặt tồn tại đến vô tận. Ai sẽ dám chắc cú shock tâm lý đấy sẽ không 1 lần nữa đưa người ấy trở về căn bệnh mà tôi đã dốc sức chữa trị. Vậy thì tại sao phải làm mọi chuyện rắc rối hơn trong khi đây là cách giải quyết tốt nhất cho vấn đề của cả 2.

-----------------------------------

Ngày 15-11-2009

Mình làm sao thế này?

Đôi khi mình cảm thấy chẳng biết gì hết. Cứ ngu ngơ như 1 đứa trẻ.

Đôi khi mình chỉ muốn đập phá hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Mình không làm vậy.

Yuri à! Em đã không làm vậy đúng không?

Yuri.

Đúng rồi

Yuri

Chỉ có Yuri

Chỉ có Yuri là tốt với mình, thương mình

Yuri hứa không đánh mình nữa

Yuri hứa là cho mình kẹo

Yuri đánh là vì mình làm sai. Mình đã chích Yuri.

Em sẽ không chích Yuri nữa đâu, Soo Yeon hứa mà!

Nhưng sao tay mình lại băng bó thế này?

Lúc chiều mình đang chơi với Yuri cơ mà.

Sao mình lại ở đây?

Mình viết gì thế?

Không được viết bậy, Yuri sẽ giận đó. Chỉ được viết tên Yuri mà thôi

Kwon Yu Ri

Kwon Yu Ri

Kwon Yu Ri

----------------------------------

Những dòng nhật ký cuối cùng của Soo Yeon viết vào ngày cô ấy nhập viện với cái tên: “Kwon Yu Ri” được gò từng nét rõ ràng cứ như em bé lớp 1 đang tập viết những con chữ đầu tiên. Nắn nót, chăm chút và đè rất mạnh tay trên từng con chữ. Tôi nghe những y tá trong viện kể lại. Đêm đó Soo Yeon bỗng nhiên lao ra khỏi phòng và cười 1 cách man dại trong khi không ngừng hét gọi tên Yuri trên đường chạy đến phòng cô ấy.

Tôi cho tay vào ngăn bàn để lấy những viên thuốc mà trước đó tôi cho là vô ích ra phân loại. Bất giác tôi nở nụ cười mà chính bản thân cũng không hiểu vì sao. Chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy có chút gì đó tình người ở đây. Họ vốn chỉ có thể thuộc về nhau khi ở tại nơi đây………

Ngoài kia, Yuri và Soo Yeon vẫn chạy chơi với nhau mà chẳng cần quan tâm ai khinh rẻ mình hay lên án, chỉ trích mối quan hệ của cả 2. Chỉ cần Yuri vẫn ngồi bó gồi cười ngây ngô khi ngắm Soo Yeon thích thú ăn que kẹo mình vừa cho và chờ đợi được cùng ăn với cô ấy. Bảng màu đã hoàn hảo chăng?!

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro