[Shortfic] [YunJae] (complete) My Stupid Lover

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

câu chuyện này ta viết dựa trên một câu chuyện tình Nam-Nữ, chỉ là ta thấy nó hợp với Yun-Jae, couple mà ta thích nên đã edit lại thành cậu chuyện dưới đây. ngoài ra ta không có mục đích gì khác. nếu tác giả của cậu chuyện gốc không đồng ý, ta sẽ del fic ngay!

còn đây là link của câu chuyện gốc: http://www.facebook.com/1fconnect1

giờ thì xin mời mọi người cảm nhận!

...

1

...

2

...

3

...

action!

Tôi, Jung Yunho, con một trong một gia đình có địa vị trong xã hội. Cậu ta, Kim Jaejoong, một đứa nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục không kém. Cậu ta lớn lên, được học hết sơ trung, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, cậu ta phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm. Cậu ta đã lựa chọn việc thứ 2. Cậu ta lên thành phố và may mắn thay được nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại như cậu ta thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi được chứ. Cậu ta ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng Jaejoong mới làm quen đc hết với những thứ đó. Tôi thấy cậu ta chẳng được cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.

Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và Jaejoong. Mà chính xác là từ ngày cậu ta đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.

Trong mắt tôi, những ngày đầu Jaejoong đến, cậu ta chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen mượt, được cắt theo kiểu rất nhà quê còn đâu thì cậu ta vừa xấu, vừa gầy, quần áo cậu ta mặc thì tôi thực sự không hiểu sao cậu ta có thể mặc cái đống đáng làm rẻ lau ấy lên người chứ. Cậu ta ngu lắm. Tôi thấy thế khi bố mẹ tôi đã mua cho cậu ta mấy bộ quần áo mới, thế mà cậu ta không mặc, đem bọc nilon rồi cất kĩ tận đáy hòm. Cậu ta bảo muốn để dành mang về quê cho mấy đứa em. Thật là ngu ngốc!

Tôi thực tình chả buồn để ý đến cậu ta đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê ko mà cậu ta thay đổi trông thấy. Jaejoong béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, cậu ta trắng một cách hồng hào, khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo không một chút mỹ phẩm nào hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút cậu ta đẹp ra vậy.

Tôi đang điên tiết khi không tìm thấy sợi dây chuyền bà nội tôi tặng tôi đâu, sợi dây ấy là món quà duy nhất bà để lại cho tôi trước lúc lâm chung, tôi không thể đánh mất. Rõ ràng tôi chưa báo giờ tháo nó ra, sao mất được chứ? Tôi gọi ầm Jaejoong lên, cậu ta đứng trước mặt tôi, run rẩy, chắc là do thái độ của tôi khiến cậu ta sợ.

-Tôi hỏi cậu, sợi dây chuyền tôi vẫn đeo đâu?

-Dạ, chẳng phải cậu luôn mang theo bên mình sao ạ?

-Tôi hỏi thế nào thì cậu trả lời thế ấy, sao dám hỏi ngược lại tôi như thế? –Tôi trừng mắt lên dọa dẫm.

-Dạ tôi không dám! Nhưng thật sự tôi không thấy nó ở đâu!

-Gia đình tôi có để cậu thiếu thốn cái gì không mà cậu lại đi lấy trộm của tôi thế hả? Nói đi, cậu cần gì, tôi sẽ cho cậu, gì cũng được, trừ sợi dây chuyền ấy ra!

-Tôi không có! Cậu… sao cậu lại nghi oan cho tôi? – Mắt cậu ta hoe đỏ, bỗng tôi thấy mình nhoi nhói cái gì đó.

-Tôi nói cho cậu biết, đó là vật quý giá nhất của tôi, có bán cả cơ nghiệp này đi cũng không mua lại được đâu. Tôi cho cậu 1 ngày, đi tìm nó hoặc đem trả lại nó cho tôi, một ngày! Một  ngày thôi đó, nếu không tìm được thì cứ chuẩn bị dọn hành lý đi, khi nào bố mẹ tôi về thì cậu cũng cuốn gói cút ngay ra khỏi nhà tôi!

-Đừng cậu chủ, tôi xin cậu, tôi không có lấy sợi dây chuyền đó! Tôi không lấy mà! – Cậu ta òa khóc, quỳ xuống ôm lấy chân tôi rồi van xin. Thật lòng tôi cũng thấy hơi xót khi nói cậu ta như vậy nhưng động đến cái gì thì được chứ động vào sợi dây ấy thì tôi không thể bỏ qua!

-Tôi không cần biết cậu có lấy hay không, từ giờ đến sáng mai mà tôi không thấy sợi dây ấy trong tay tôi thi cứ như những gì tôi nói, khồn bàn cãi nhiều! – tôi đưa tay đẩy cậu ta ra khỏi người tôi rồi đi ra ngoài. Thật là bực quá mà!

-Hức hức…-Cậu ta ôm mặt khóc nức nở trong phòng tôi. Mặc kệ, tôi nhanh chân đi thẳng.

Buổi tối, sau khi đi bar với mấy thằng bạn chí cốt, giải tỏa bức xúc với mấy nàng callgirl hạng sang, tôi trở về nhà khi trời đã tối. Mở cửa bước vào nhà, trong nhà tối om. Bố mẹ tôi đi công tác tuần sau mới về, không tính! Nhưng Jaejoong đâu? Mỗi lần tôi đi đâu về là cậu ta lại chạy ra đón rồi luôn miệng nói “Cậu chủ có đói không?” “Cậu chủ có mệt không?” “Tôi nấu gì cho cậu ăn nhé?”. Tôi nghe nhiều đến phát nản, chỉ mong một ngày nào đó cậu ta biến đi để tôi hưởng một phút yên bình. Giờ thì mong muốn của tôi đã thành hiện thực nhưng sao tôi thấy trống trải quá!

Bật đèn, tôi đi vào bếp kiếm chút gì đó bỏ bụng, cả ngày hôm nay chưa có gì vào bụng ngoài rượu, tôi sắp đói lả đi rồi! Tôi thấy trên bàn ăn có ít bánh mì và thịt bò bít-tết kèm theo mảnh giấy: “Cậu chủ, tôi đi tìm sợi dây cho cậu, cậu ăn chút bánh này cho đỡ đói, tôi xin lỗi vì không thể nấu cơm cho cậu…”. Đoạn sau bức thư, ừ thì cứ gọi là bức thư đi, bị nhòe đi vì nước, tôi đoán đó là do nước mắt của cậu ta. Có một bức thư ngắn ngủn mà cũng sai chính tả nhiều quá. Đúng là đồ ngốc! Cục tức của tôi đã giảm đi đến 9 phần, Jaejoong cũng không phải là người tham của, có lẽ tôi đã trách nhầm cậu ta mất rồi.

Tôi ngồi xuống ăn số thức ăn mà cậu ta làm cho tôi, ngon thật! Còn ngon hơn đồ ăn ở mấy cửa hàng đắt tiền mà tôi hay ghé qua nữa. Tôi tự hỏi không biết là do tôi đói quá nên ăn gì cũng ngon hay do cậu ta làm ngon thật nữa.

Đã hơn 10h đêm, Jaejoong vẫn chưa về, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Ngoài trời đang mưa to nữa, kẻ ngốc như cậu ta có biết đường vào đâu đó để trú hay không? Tôi liên tục ngó ra cửa, lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là chờ đợi.

Đã gần 11h, trời vẫn không có dấu hiệu tạnh, tôi không thể chờ thêm được nữa, tôi với lấy chiếc áo choàng trên giá treo đồ ngoài cửa để mặc.

Keng.

Một vật gì đó rơi ra từ túi áo, tôi cúi xuống định hình. OMG! Đây chẳng phải sợi dây chuyền của tôi sao? Lục lọi trong trí nhớ tồi tệ của mình, cuối cùng tôi đã nhớ ra chiều qua tôi có đi đá bóng, khuy sợi dây bị lỏng nên tôi đã tháo ra và cất nó vào trong túi áo khoác! Tôi đã vu oan cho Jaejoong rồi!

Tôi chạy ngay ra ngoài mà không cần áo mưa hay ô dù gì cả. Jaejoong à, cậu đang ở đâu, mau về ngay, cậu mà có mệnh hệ gì thì tôi ân hận cả đời đó!

Tôi chạy tới tất cả những khu xung quanh nhà tôi, không thấy cậu ta đâu, cậu ta tính đi đâu để tìm chứ? Lên trời à? Đồ ngốc! Tôi nói cậu ta ngốc nhất thế gian quả không sai chút nào!

Đôi chân tôi mỏi nhừ nhưng không hiểu sao tôi vẫn chạy. Đoạn này cách nhà tôi một đoạn khá xa rồi. Trời vấn mưa to như thế. Từng giọt nước mưa chảy vào khóe miệng tôi, mặn đắng. Tôi chạy qua sân bóng mà tôi cùng đám bạn hay ra đây để đá, có điều gì đó mách bảo tôi ngó vào trong, và tôi đã nhìn thấy Jaejoong!

-Đồ ngu! Mưa rồi sao không về hả?-Tôi quát ngay khi đến gần cậu ta, cậu ta đang ngồi ở giữa sân cỏ.

-Cậu Yunho… sao cậu lại ra đây? – Cậu ta ngước mắt lên nhìn tôi.

-Không ra đây nhỡ ngày mai cảnh sát báo tôi đến nhận xác cậu còn phiền hơn! Đi về!

-Nhưng tôi chưa tìm thấy…

-Tôi tìm thấy rồi, xin lỗi đã vu oan cho cậu, đi về thôi. – Tôi nhẹ nhàng bảo.

-Thật ạ? – Cậu ta đứng phắt dậy, mắt cậu ta sáng hẳn ra.

-Tôi đùa cậu làm gì? … ơ… Jaejoong, Jaejoong! – Cậu ta ngã gịc vào người tôi, sao thế này? Mất vào giây tiêu hóa thông tin, tôi bế cậu ấy ra ngoài rồi bắt một chiếc taxi vào bệnh viện, dầm mưa lâu quá đây mà. Cậu nghĩ cậu là siêu nhân sao?

Một tuần sau chuyện sợi dây chuyền, tôi biết được rằng tối đó cậu ta ra sân bóng tìm sợi dây chuyền là vì cậu ta đoán rằng chiều hôm trước tôi có đi đá bóng, có thể sợi dây đã bị đứt và rơi ra ở đó. xem ra cậu ta cũng không ngốc như tôi vẫn nghĩ nhỉ?

Như bao ngày bố mẹ tôi đi công tác khác, cậu ta làm việc nhà còn tôi ngồi trong phòng mình xem mấy clip do Yoochun, thằng bạn thân của tôi đưa cho, mấy clip sex. Một thằng con trai 22 tuổi, sinh viên năm 3 đại học xem mấy thể loại này thì cũng có gì lạ đâu nhỉ? Thế mà khi Jaejoong vào phòng tôi lấy quần áo đem đi giặt và vô tình thấy “cảnh nóng” của hai nhân vật trong clip cậu ta hét toáng lên rồi chạy ngay ra ngoài. Thật là… cậu ta 19 tuổi rồi chứ có phải trẻ con đâu? Tôi tắt máy, lững thững đi ra ngoài theo cậu ta.

- Này, ở dưới quê yêu ai nào chưa? – Tôi tựa lưng vào cửa, cậu ta đang cúi gằm mặt cho đống quần áo dơ vào máy giặt.

- Dạ?… À, chưa ạ! – Cậu ta ấp úng.

- Lớn thế mà chưa yêu ai sao?

- Bà tôi bắt tôi lấy chồng, nhưng tôi sợ lắm, cứ có người lạ mà lại gần tôi là… tôi chạy. – Cậu ta trốn tránh cái nhìn của tôi, sao thế?

- Thế thì bao giờ mới lấy được chồng chứ! Mà không lấy chồng thì lấy vợ đi! – Tôi tiến lại gần Jaejoong.

- Sao tôi lấy vợ được, thân tôi tôi còn lo chưa xong, lấy vợ về rồi khổ vợ khổ con.

- Hỏi thật nhé, chưa lần nào xem thể loại phim như vừa rồi à? – tôi cho tay vào túi quần, tựa người vào máy giặt khiến cậu ta càng cúi người hơn nữa. Ở khoảng cách này tôi có thể thấy rõ mặt cậu ta đang đỏ rần lên. Tôi bắt đầu thích thú khi thấy cậu ta phản ứng như vậy.

- Dạ chưa, xem cái đó… là không tốt!

- Sao lại không? Ý cậu là tôi không tốt hả?

- Không ạ! Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi… ý tôi không phải thế!-Cậu ta xua tay rối rít.

- Thôi, tôi đùa đó, không xem cũng khong sao nhưng cậu cũng lớn rồi, nên “học” đi là vừa.

- Học? Học cái gì ạ? – Cậu ta căng tròn mắt nhìn tôi, mắt cậu ấy đẹp quá!

- Thế có muốn tôi dạy ko?

Thấy cậu ta nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại, tôi giải thích ngay:

- Không phải lo. Chỉ là vài kỹ năng để giúp cậu trưởng thành hơn thôi mà.

- Thật ạ?

- Ừ.

- Anh… anh có lấy tiền của tôi không? – Cậu ta rụt rè.

- Điên à? Coi như tôi làm chút chuyện công đức để con cái tôi hưởng phúc thôi. Ngốc quá! Thế có muốn học không?

-… – Cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu cái rộp. – Có! – Tôi phì cười trước điệu bộ của cậu ấy, ngoan như một đứa trẻ vậy!

Tôi bắt đầu thực hiện công việc của mình, công việc của một ông thầy dạy học sinh các kỹ năng để bước vào đời. Buổi tối đợi Jaejoong rửa bát xong, tôi bước lại gần cậu ta.

- Thế nào muốn học chưa?

- Dạ, bây giờ luôn ạ?

- Ừ. Ra phòng khách tôi dạy, nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu, có lẽ thỉnh thoảng lắm mới dạy được cậu đấy!

Tôi kéo cậu ta ngồi xuống ghế.

- Bài đầu tiên phải hiểu biết về khái niệm tâm lý đối phương. Ê hèm. – Tôi hắng giọng. – Ai cũng cần phải có bạn, kết giao với bạn mới là một điều không thể thiếu. Biết đâu sau này có thể tiến tới tình yêu. Nhưng việc đầu tiên là phải cảm nhận đối phương. Nào! – Tôi chìa tay ra trước mặt cậu ta. – Đưa tay cậu đây!

- Để làm gì ạ?

- Ngốc quá, tôi hy sinh cho cậu “cảm nhận đối phương” là thế nào đấy. Cầm lấy tay tôi chứ sao?

- Cầm… cầm tay cậu chủ á? – Cậu ta giật nảy mình.

- Ừ.

- Không được! – Cậu ta hoảng hốt. – Bà tôi bảo cầm tay người lạ sẽ có thai!

- Cái gì? Bà cậu điên à? – Lần này đến lượt tôi phải giật mình hoảng hốt. – Trời đất, sao trên đời còn có người cổ hủ như bà cậu và em cậu thế này! – Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ra điều giảng giải. – Muốn có thai thì phải xxx.

- Dạ? XXX?

- Ừ.

-Tôi không hiểu, XXX là gì?

- Ôí trời. – Tôi nóng mặt. Cậu ta đúng là đại ngốc, kém hiểu biết, mù văn hoá giới tính. – Có nghĩa là…-Tôi cố gắng tìm từ dễ hiểu nhất có thể – Thôi được rồi, đơn giản là thế này, cầm tay thì ko thể mang thai được, phải là hai người cùng ngủ với nhau, ngủ với nhau, hiểu không?

- Ngủ với nhau ạ? – Cậu ta gật đầu. – Tôi hiểu rồi!

- Tốt! Vậy giờ cầm tay tôi được chưa? Tin tôi đi! Đảm bảo không có thai đâu! – Cậu ta rụt rè, đôi chút sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt cậu ta.

-Cầm đi, không sao đâu! cậu phải làm quen dần đi, đây mới là bài học sơ đẳng thôi đấy! Nhanh lên không tôi đổi ý không làm vật mẫu cho cậu cảm nhận bây giờ.

-Cậu ta đưa tay, run run, mãi mới chạm đến tay tôi, chơi vơi mỗi một đầu ngón giữa, cậu ta không dám đặt cả bàn vào tay tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay cậu ta. Cậu ta giật mình, ngồi thụt lùi về phía sau, tay cố gắng rút khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi nhẹ nhàng trấn tĩnh Jaejoong.

- Bình tĩnh nào! Từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận sự ấm áp từ tay tôi đi! Đừng sợ, cứ làm như tôi bảo!

Jaejoong bắt đầu nghe lời, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cứ để yên bàn tay mình trong tay tôi. Nắm bàn tay cậu ta trong tay, cảm giác bàn tay của một “đứa trẻ lớn xác” ngây thơ hiện rõ trong tôi, tay cậu ta không mềm như tay những đứa người thành phố khác mà tôi từng được nắm, nhưng tay cậu ta có cái gì đó khá lạ, tôi nắm chặt lấy bàn tay cậu ta, tôi chẳng biết cậu ta có cảm nhận được sự ấm áp từ tay tôi như lời tôi bảo không, nhưng tôi thì cảm nhận rõ cái ấm áp lạ thường cũng như cơ thể hơi run run của cậu ta trước mặt mình. Tôi đưa mắt nhìn Jaejoong, cậu ta nhắm mắt, cứ như là đang ngủ vậy, đôi lông mày cong ko chút tỉa tót, cặp lông mi rất dài, lại cong, mái tóc đen ôm sát khuôn mặt và vẫn mang cái kiểu nhà quê như thế. Da mặt cậu ta mịn màng, hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn, khép hờ, không đỏ chót như mấy nàng của tôi mà chỉ hồng nhẹ tự nhiên, cậu ta có biết gì đến make-up  đâu. Trông cậu ta thật hiền, thật đẹp.

Bài giảng đầu tiên của tôi đã thành công. Hôm sau đang nghe nhạc, bỗng Jaejoong rụt rè lại gần tôi, tôi mắt lim dim như giả vờ nghe nhạc không nhìn thấy gì. Cậu ta cứ đứng mãi, cứ định nói gì rồi lại thôi.

- Có chuyện gì thế?

- Dạ? À không… không có gì ạ!

- Rõ ràng là có gì muốn nói với tôi mà! – Tôi nhẹ nhàng. Cậu ta có vẻ an tâm hơn.

- Cậu này… tôi… tôi muốn… cậu có thể cho tôi cầm tay một lần nữa không ạ! – Cậu ta nói như sợ ai tranh cướp mất lời. Nói xong đứng thở, nhìn tôi.

- À… – Tôi cười, kéo cậu ta ngồi xuống cạnh mình. – Tưởng gì, cái đó thì dễ thôi. – Tôi đưa tay ra trước mặt Jaejoong. – Đây!

Cậu ta vẫn cái rụt rè, e sợ nhưng lần này cậu ta nắm hết cả bàn tay tôi, rồi đúng như cách tôi đã từng chỉ bảo, cậu ta khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận bàn tay tôi. Jaejoong ngồi cạnh tôi, tay phải cậu ta nắm lấy tay trái tôi, cứ thế cậu ta nhắm mắt và ngủ gục trên vai tôi lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi. Mùi hương tự nhiên trên người cậu ta thoảng vào mũi tôi thơm nhè nhẹ. Tôi không biết nói thế nào cho chính xác về mùi hương ấy, chỉ biết nó tạo cho tôi cảm giác rất dễ chịu. Bây giờ còn mấy ai không dùng nước hoa nữa. Giàu thì sài đồ nhập khẩu, hàng xách tay, nghèo thì dùng hàng nhái, hàng trốn thuế… Còn cậu ta, tôi biết cậu ta đến mua một lọ dầu gội đầu bòn phải tính toán thiệt hơn thì làm sao dám bỏ tiền ra mà mua  một lọ nước hoa chỉ dùng được vài lần được. Tôi cứ thế, hít hà cái hương nhè nhẹ mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Lần đầu tiên ngủ bên một người không họ hàng thân thích mà tôi không rờ roạng hay có những ý nghĩ gì về dục vọng cả. Một giấc ngủ bình yên, dễ chịu, nhẹ nhàng và sâu giấc.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…! – Tiếng Jaejoong la lớn gần như muốn thủng màng nhĩ của tôi. Tôi giật mình, tỉnh giấc. Cậu ta mặt biến sắc, lấy hết sức gỡ tay tôi ra khỏi người cậu ta. Hoá ra trong lúc ngủ, tôi quàng tay ôm Jaejoong lúc nào không hay. Cả tôi và cậu ta đều ôm nhau dựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Rồi như một đứa con nít. Jaejoong ôm mặt khóc tức tưởi.

- Cậu làm sao thế? – Tôi lo lắng đưa tay kéo người cậu ta lại. Cậu ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, rồi nức nở.

- Vậy là tôi đã ngủ với cậu rồi! tôi đã là đứa hư hỏng, chưa có chồng mà đã có thai rồi! – Cậu ta chợt khóc rống lên, nức nở, thút thít. Còn tôi thì không thể nhịn cười nổi. – Cậu! Sao cậu lại cười?… Híc… tôi đáng cười lắm sao?… tôi đã ngủ với cậu rồi đó!… tôi ko biết đâu! Huhu… Rồi bà sẽ đập chết tôi… Cả ông bà chủ nữa. tôi phải làm sao bây giờ?…

- Nghe tôi này, tôi và cậu ngủ thế này chưa có thai được. Biết chưa? Cậu là con trai nên tỉ lệ có mang là rất thấp! Hơn nữa đây chỉ là ngủ bình thường thôi, còn muốn có em bé thì phải ngủ theo cách khác. Còn cách gì bữa nào đó tôi giảng giải cho mà biết! Ngốc lắm!

- Ý cậu là tôi… chưa có thai?

- Ừ.

- Cậu nói thật chứ?

- Không tin tôi à?

- Híc… có!

- Thôi lau nước mắt đi rồi vào nấu cơm. Tôi đói lắm rồi!

- Híc… vâng. – Jaejoong lau nước mắt, lững thững đứng dậy đi vào bếp. Nhìn dáng bộ cậu ta mà tôi cứ phải bấm bụng cười. Cái cậu bé này… đúng là tôi phải chỉ dạy nhiều hơn thôi. Ngốc quá đi mất!

Sau bài 1 thành công rực rỡ. Tôi tiếp tục chuyển sang bài thứ 2.

- Bài học thứ hai là học cảm nhận nhịp đập của trái tim đối phương.

- Cảm nhận nhịp đập trái tim để làm gì ạ?

- Cậu đúng là ngốc. Cậu phải biết xem trái tim đối phương nói gì chứ, phải xem nó mạnh mẽ, đập rộn ràng hay là loạn nhịp, đập thình thịch, hay lại dửng dưng trước cậu. Để cậu biết đối phương có tình cảm thế nào với mình chứ?

- Vậy làm sao biết họ có tình cảm gì ạ?

- Nếu đập mạnh mẽ, rộn ràng có nghĩa là họ đang yêu cậu. Đấy là cảm giác hạnh phúc và họ đang yêu cậu nồng cháy. Nếu đập loạn nhịp, đập thình thịch, có nghĩa là họ run rẩy, họ lo sợ trước cậu điều gì đó, có thể họ cũng không tự tin trước tình yêu của họ dành cho cậu hoặc ngược lại. Còn nếu họ đập bình thường, thản nhiên thì có lẽ với cậu, họ dửng dưng như không.

Nó chăm chú như nhuốt từng lời của tôi.

- Nào, giờ ôm tôi được chưa? – Tôi giang rộng hay tay mình ra. Jaejoong cười.

- Dạ được!

Jaejoong nằm gọn trong tay tôi, mái đầu áp vào bờ ngực tôi, hai tay cậu ấy lọt thỏm trong người tôi chứ không đưa tay ra ôm tôi. Hơi thở cậu ấy phả và da thịt tôi, nóng bỏng. Cơ thể Jaejoong như truyền nhiệt sang tôi. Tôi ôm trọn cậu ấy, siết chặt, cảm nhận hơi ấm cậu ta qua lớp áo cũ kĩ. Mùi thơm nhè nhẹ toả ra, vẫn là mùi hương ấy, chẳng phải nước hoa hay bất kì thứ gì xa xỉ.

- Tối nay không cần phải nấu cơm, tôi đưa em đi dự tiệc sinh nhật cùng tôi.

- Dạ? Đi cùng cậu ạ? – Jaejoong căng mắt nhìn tôi còn tôi thì lôi cậu ấy đi xềnh xệch.

Tôi lái xe đưa Jaejoong đến salon làm tóc và trang điểm, chọn cho cậu ấy một bộ cánh dự tiệc, cũng không có gì cầu kì, chỉ là chiếc áo sơ mi cách tân màu trắng và chiếc quần âu màu da bò. Dẫu biết là Jaejoong đẹp nhưng tôi vẫn phải giật mình khi cậu ấy đứng trước mặt tôi. Cậu bé nhà quê mà tôi từng biết biến đâu mất tiêu, mà thay vào đó là một mĩ nhân đẹp như bước từ thiên đường xuống. Chiếc áo trắng bó sát lấy đường eo trên cơ thể cậu ấy, đôi chân thon nhỏ, dài như được tôn lên vẻ đẹp với chiếc quần âu đó, mái tóc Jaejoong được tỉa lại gọn gàng càng làm lộ rõ khuôn mặt thanh tú với vầng trán cao và cái mũi dọc dừa thẳng tắp , đôi mắt bồ câu và cặp lông mi cong vuốt. Đôi môi đỏ mọng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái. Nhìn cậu ta, tôi đảm bảo lũ bạn tôi sẽ phải phát thèm mà chảy nước miếng mất. Jaejoong có vẻ ngượng nghịu, cậu ta cứ lấy tay kéo kéo cái áo, chắc do mặc đồ bó không quen. Cũng phải, cậu ấy thường ngày chỉ mặc đồ rộng rãi thoải mái thôi mà. Tôi cười:

-Không sao mà cậu bé! Trông em đẹp lắm! Cứ tự nhiên đi!

-Tôi cứ thấy kì kì, có thể thay bộ khác không cậu chủ?

-Không còn thời gian đâu. Mà nữa, gọi tôi bằng anh, đừng gọi cậu chủ nữa!

-Như thế có sao không ạ?

-Không, tôi nói thế nào thì em cứ làm thế ấy! Đi thôi, muộn rồi!

Tôi nói quả không sai. Vừa thấy Jaejoong sánh bước bên tôi đi vào, cả lũ đã ồ lên. Tôi cam đoan lúc đó, có khối thằng mắt còn sáng hơn đèn pha ô tô, miệng nuốt nước bọt ừng ực. Còn mấy cô nàng khác thì nhìn cậu ấy bằng ánh mắt soi mói, tôi biết thừa, bọn họ lại đang ghen tị ý mà. Jaejoong có vẻ sợ hãi, cứ nép sát người tôi. Cậu ấy lí nhí trong cuống họng.

- Cậu… à.. anh ơi, em sợ!

- Sợ gì? Không ai ăn thịt em đâu. Có tôi rồi mà. Toàn bạn tôi cả. Yên tâm, họ sẽ thích em cho mà coi.

Tôi đưa Jaejoong ra chỗ đám chiến hữu của tôi. Thằng nào thằng đấy đều nhìn cậu ấy xít xoa. Hỏi thăm, làm quen rối rít.

- Anh là Yoochun, em tên gì thế?

- Anh là Siwon, em là người yêu mới của thằng Yunho này à?

-…

- Ê, từ từ thôi chứ. Hỏi dồn dập thế ai mà trả lời được? Mà Yoochun, mày không sợ Junsu mông vịt của mày ghen lồng lộn lên sao?

-Đừng có gọi thiên thần của tao là mông vịt, bạn thì bạn chứ tao cũng đánh mày đó!

- Rồi rồi, đùa tí, gì mà gay thế? – Tôi quay sang nhìn Jaejoong. Mặt cậu ấy đỏ ửng. Hình như những lúc cậu ấy ngại trông lại càng đẹp. – Toàn bạn tôi cả đấy. Em giới thiệu tên mình cho chúng nó đi. – Jaejoong nhìn tôi, rồi ngoan ngoãn nghe lời.

- Dạ, em tên là Jaejoong, Kim Jaejoong! Bà em bảo tên em có nghĩa là cao quý từ trong tâm hồn! – Lũ bạn tôi bật cười, nhất là mấy đứa con gái. Chúng nó cười vì những lời nói hết sức quê mùa của Jaejoong. Jaejoong thấy vậy, mặt lại càng đỏ ửng. Cậu ấy lí nhí. – Em nói gì sai sao ạ? – Thằng Siwon bạn tôi cười khằng khặc.

- À không, chỉ có điều là em nói chuyện vui quá thôi!

Tôi có vẻ hơi nóng mặt và cũng thấy hơi quê trước lũ bạn. Từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là thằng công tử có tài sát gái. Những nàng của tôi toàn là những em xinh đẹp, danh giá, hay chí ít cũng sành điệu dân chơi. Lũ bạn tôi sẽ cười khẩy vào mặt tôi khi biết Jaejoong là một đứa quê mùa hết sức nhưng sẽ tồi tệ hơn nữa khi chúng biết cậu ấy là đứa giúp việc. Đang suy nghĩ mông lung, chợt…

- Thế em còn đi học hay làm gì rồi?

- Dạ em là giúp…

Tôi không để Jaejoong kịp nói hết câu đã vội tóm lấy cổ tay cậu ấy lôi đi. Mặt tôi nóng ran, chưa lần nào tôi thấy xấu hổ với lũ bạn như lần này. Tôi điên tiết với cậu ấy. Mặc kệ Jaejoong kêu đau tôi vẫn cứ nắm chặt lấy tay cậu ấy, lôi ra ngoài, mở cửa xe đẩy cậu ấy vào và lái xe đi thẳng. Tôi lái xe với vận tốc cực lớn rồi dừng cái kít trước cổng nhà. Lúc này tôi mới quay sang Jaejoong. Bộ dạng cậu ấy vô cùng sợ hãi. Cậu ấy co rúm người lại.

- Em có bị điên ko? – Tôi gắt lên!

- Em…

- Em làm tôi xấu hổ quá đấy! Ai bắt em phải khai thật mình là một đứa giúp việc chứ? Em định làm tôi xấu mặt trước bạn bè phải không?

- Em… Là giúp việc thì sao ạ? Nó xấu xa lắm sao? – Nước mắt cậu ấy lăn dài. Jaejoong hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Không phải, nhưng…

- Em biết, vì em mà cậu phải phải xấu hổ với bạn bè. Nhưng em đâu có muốn. Chính cậu chủ lôi em đi mà. Cậu tưởng bộ quần áo này có thể che đậy được con người thật của em sao? Em không bao giờ có thể trở thành thiên nga khi em chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng chưa bao giờ em thấy xấu hổ vì bản thân mình cả. Làm giúp việc thì sao chứ? Thì thấp hèn và nhục nhã lắm sao?… – Jaejoong khóc. Tôi không thể tin cậu ấy có thể nói với tôi những lời này. Chúng như cứa vào tâm can tôi. Đau!

Jaejoong đưa tay quệt ngang mặt. Cổ tay cậu ấy tím bầm hằn vết nắm của tôi ban nãy. Tôi cầm lấy tay cậu ấy kéo lại về phía mình. Nhìn vết bầm tôi thấy có lỗi vô cùng.

- Em có đau lắm ko? – Jaejoong lắc đầu cố rút tay ra khỏi tay tôi. – Yên nào. – Tôi khẽ gắt. Tôi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bầm của cậu ấy. – Tôi xin lỗi!

- Em không sao đâu.

- Thế này mà còn bảo không sao à?

- Hì… – Jaejoong khịt mũi. – Thế này thì đã là gì? Ngày trước ở quê em ngã còn tím bầm cả người, trầy xước hết cả tay chân mà có sao đâu.

- Em đúng là ngốc!

Jaejoong cười. Cậu ấy đúng là đại ngốc. Mới mấy phút trước còn mít ướt thế mà giờ đã toe toét. Nhưng nhìn cậu ấy cười tôi thấy trông thật đáng yêu. Cậu ấy đúng là khác hẳn với những cô nàng mà tôi từng biết. Cậu ấy hiền lành và thánh thiện quá.

Cả đêm tôi không thể nào chợp mắt nổi. Tôi thấy cắn rứt lương tâm. Tôi dằn vặt bản thân và đang tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục với Jaejoong? Khó ngủ, tôi định xuống nhà lấy chút rượu uống cho dễ ngủ. Đi ngang qua phòng cậu ấy, thấy cửa khép hờ, tôi đưa mắt ngó qua khe cửa. Dưới ánh đèn ngủ dịu êm, Jaejoong ngủ ngon lành, hình như miệng còn đang mỉm cười. Có lẽ cậu ấy đang mơ một giấc mơ đẹp. Tự dưng tôi lại mong giấc mơ ấy đang hiện diện hình ảnh của tôi.

Tôi xuống nhà, rót rượu uống. Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh Jaejoong mãi. Nụ cười  ấy, vẻ nhút nhát ấy và đôi mắt đẫm lệ ban tối. Uống cạn chai rượu, tôi bước về phòng với hơi men nồng nặc. Lại đi ngang qua phòng Jaejoong, lần này tôi đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống giường cạnh cậu ấy, tôi có thể ngắm cậu ấy gần hơn cả, rõ hơn cả. Jaejoong trông đẹp y như một thiên thần. Tôi cúi xuống khẽ đặt đôi môi mình lên làn môi cậu ấy. Môi Jaejoong mềm lắm. Tôi tham lam trao cậu ấy nụ hôn mãnh liệt. Jaejoong mở mắt, trừng trừng nhìn tôi. Rồi cậu ấy hét lớn đẩy tôi ra khỏi người mình. Có lẽ cái đà đẩy của Jaejoong mạnh quá mà tôi văng ra khỏi giường ngã lăn xuống đất, đau điếng. Tôi nằm sõng soài trên đất. Jaejoong bật điện rồi vội vàng lao tới đỡ tôi dậy. Có lẽ ngửi thấy men rượu khắp người tôi, cậu ấy biết tôi đã say. Cậu ấy đỡ tôi đứng lên, đi về phía giường , mũi tôi lại được dịp hít hà mùi hương ở làn da cổ cậu ấy, thơm một cách kì lạ. Jaejoong định lấy chăn đắp cho tôi thì bỗng dưng bị cánh tay to khoẻ của tôi kéo mạnh xuống giường. Tôi thì thầm vào tai cậu ấy:

- Anh muốn dạy em, làm thế nào… để gần đối phương nhất.

Tôi ôm trọn Jaejoong vào lòng, bắt đầu hôn khắp mặt, mũi cậu ấy, rồi lan xuống cổ. Tôi tham lam, nhưng hết sức nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ của Jaejoong. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi nhìn rõ bờ ngực trắng ngần của cậu ấy. Tôi khẽ hôn lên đó.

Buổi sáng, tôi tỉnh giấc, Jaejoong nằm gọn trong vòng tay tôi với tấm thân trần trắng trẻo, mịn màng. Tôi giật mình, đánh thức cậu ấy dậy. Jaejoong cuống cuồng tìm áo quần mặc vào. Mặt cậu ấy sợ hãi gần như tái mét, cắt không giọt máu nào. Tôi nhìn xuống tấm chăn ga giường, một vệt máu nhỏ đỏ thẫm… vậy là tôi đã lấy đi lần đầu của cậu ấy!

- Jaejoong dạo này lạ quá! Em thấy nó mặt mũi xanh xao, lại cứ nôn oẹ mãi. – Tôi giật mình khi từ trên tầng bước xuống thấy mẹ nói chuyện với bố.

- Em xem thằng bé nó làm sao, không nó ốm ra thì khổ.

Tôi mặt mày tối sầm. Trong đầu tôi thoáng lên một linh cảm chẳng lành.

- Bộ em muốn giữ nó chắc? Em phải phá nó đi chứ giữ lại chỉ khổ anh và em thôi!

- Nhưng nó không có tội! – Jaejoong đôi mắt ngấn lệ, nhìn tôi khẩn khoản.

- Không! Anh đã bảo phá là phá! Ngày mai anh sẽ đưa em đi! – Cậu ấy chết lặng, tay nắm chặt vào bụng, đứng nhìn tôi quay bước lên tầng. Tôi đã quyết định rồi, chúng ta sẽ chẳng đi về đâu, giữ lại đứa bé chỉ làm khổ cho nó. Mà tôi cũng không ngờ rằng Jaejoong là con trai mà lại dễ mang thai như vậy, chẳng phải tỉ lệ đàn ông có  bầu chỉ là 0,01% thôi sao? Sao số tôi “hên” quá vậy?

Tôi thay quần áo xong xuôi mà vẫn chưa thấy Jaejoong dậy. Tôi qua phòng, gọi cửa cậu ấy.

- Jaejoong! Dậy đi. Anh đưa em đến viện! – Chẳng thấy tiếng cậu ấy trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào. Jaejoong không có trong phòng. Một phong thư đặt sẵn trên bàn. Tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Jaejoong đã bỏ đi!

” Khi anh đọc bức thư này em đã đi một quãng thật xa, xa thành phố nhộn nhịp, đủ đầy, xa bác trai bác gái – những con người tốt bụng, hiền hậu, xa anh – người con trai đầu đời mà em biết. Có thể, những ngày tháng qua em đã học được từ anh rất nhiều, cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay anh, biết được nhịp đập của trái tim người mình yêu, biết phải ngủ với nhau ra sao thì mới có em bé, nhưng có lẽ, cái em học được nhiều hơn cả là cái giá của sự ngốc nghếch, ngu muội và tối tăm. Em tuy chẳng phải là một đứa thông minh hay lanh lợi gì, nhưng em biết thế nào là tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một sinh linh còn chưa kịp chào đời. Tội lỗi ấy lớn lắm anh ạ! Giờ đây, em đã là một đứa không chồng mà có con, em biết về làng, em sẽ bị cạo đầu bôi vôi, bị đổ nước lạnh lên người. Nhưng thà em chịu đựng tất cả, vì đó là cái giá em phải nhận cho sự ngốc nghếch của mình, còn hơn tự tay giết chết đứa con đầu đời, kết quả của một tình yêu tuy chỉ là của bố thí hay một trò chơi anh dành cho em! Em sẽ sinh và nuôi con khôn lớn. Anh yên tâm, nhất định em sẽ ko để nó giống em: “Ngốc nghếch và ngu muội!”.

Tạm biệt anh – người chỉ là giấc mơ của em thôi!”

Tôi sững người, nắm chặt bức thư trong tay mình. Loạng choạng, tôi lao ra gara, lấy ô tô và lái như bay đuổi theo một người con trai với tâm hồn thánh thiện và nụ cười luôn thường trực trên môi. Tôi như một kẻ điên, lẩm bẩm luôn hồi: “Đồ ngốc! Nhất định anh sẽ không để em phải cạo đầu bôi vôi đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro