Một đời tương tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào kia khai rồi lại tận....

Cũng đã.... Mười năm trôi qua rồi...

Mười năm này, có rất nhiều chuyện xảy ra

Như là, Jung phủ ở thành Gwangju năm xưa, giờ đã là thủ phủ của bảy thành phía bắc, gây chấn động trong giới thương gia.

Như là, đại công tử của Jung phủ nổi tiếng là một vị thành chủ yêu dân như con, nhị công tử Jung phủ là một truyền kỳ trong thương giới. Jung Hye Eun cũng đã có phu quân, nghe nói hai người cũng rất ân ái, song đã thành thân tám năm vẫn chưa có hài tử, không khỏi khiến cho hai phu phụ rất là lo lắng.

Như là, Dong Bang quốc xuất hiện một vị thừa tướng mặt lạnh , tuổi trẻ tài cao, quyền khuynh thiên hạ. Lúc nào cũng huyết y rực lửa nhưng dung nhan tuấn mỹ tà cuồng lại lạnh lùng khó nói hết, nhất là đôi băng mâu không chút gợn sóng kia khiến cho không biết bao nhiêu vị lão thần phải cúi đầu kính sợ.

Như là,.....

Tể tướng phủ

Hai hắc y nhân kèm thêm một lão đạo sĩ, trông tuổi đã khá cao, mái tóc trắng bạc phơ, nhưng giờ khắc này trông lão thật tiêu điều, chỉ có điều nét mặt bình thản của lão che đi tất cả. Hai hắc y nhân mang lão vào một tiểu đình.

Nếu hỏi bất cứ hạ nhân nào trong tể tưởng phủ, thì từ trẻ nít ba tuổi cũng biết, vị tể tướng mặt lạnh nổi tiếng đương thời, không có bất cứ hứng thú với cái gì duy chỉ có Đào hoa. Đúng vậy, thừa tướng yêu hoa, yêu đến si cuồng.

Cả hàng ngàn gốc Đào thụ bao bọc khắp trong tể tướng phủ, lãnh hương tràn ngập, sắc đỏ thánh khiết dịu dàng.

Trong đình, có một người đang đứng

Huyết y rực lửa, xoay lưng lại ba người, tà áo nhè nhẹ bay trong gió, vóc dáng cao gầy, một đầu ô phát đen như mực và..... cả bóng lưng tịch mịch bất giác khiến cho người ta nhói lòng kia nữa....

Hai hắc y nhân thả lão đạo sĩ ra, hắn bình thản sửa sang lại quần áo, chắp tay cúi chào, thanh âm từ tốn : " Không biết lão đạo đã đắc tội gì với thừa tướng lại cho nhiều người đến 'thỉnh' lão đạo này như vậy!" lão đạo sĩ âm thầm giận dữ. Suốt ba năm trời, chưa có ngày nào là hắn không thôi chạy trốn khỏi ma trảo của vị thừa tướng lạ mặt này, như là mèo vờn chuột, sống không được, chết cũng không xong khiến cho hắn phát điên.

Huyết y nhân bật cười, thanh âm khản đặc, trầm thấp từ tính, xoay đầu lại nhìn lão đạo sĩ, đôi con ngươi tĩnh mịch không chút gợn sóng như là nhiều năm về trước, cũng đã từng có người nhìn lão như vậy. Lão đạo sĩ giật thót mình, không hiểu sao một cổ sợ hãi lan tràn tứ chi bách hải, lão lắp bắp : " Ngươi.... Ngươi....."

" Ta đã từng nói, ta sẽ trả thù.... Mười năm rồi, đã mười năm...." Huyết y nhân cười nhạt, thanh âm khàn khàn không giống như của một người trẻ tuổi, giống như là... tang thương qua mấy đời rồi.

Không sai, mười năm về trước, cái đêm hôm ấy, một mình dưới mưa rời khỏi Jung phủ, u uất trong lòng, bệnh nặng suốt ba tháng, từ đó về sau, cổ họng có vấn đề, thanh âm trong trẻo của tuổi thiếu niên cũng đã hóa thành tiếng khản đặc trầm thấp, khó nghe vô cùng.

Mười năm này, sức cùng lực kiệt, mới đến vị trí ngày hôm nay, cũng chỉ vì thực hiện lời nói lúc trước.

Những ai hại đến y, một kẻ hắn cũng tuyệt đối không tha!!

Vươn bàn tay, Yunho giương mắt nhìn lão đạo trưởng, thanh âm lạnh lùng : " Nguyên đan của hắn?!" 

Lão đạo sĩ đến bây giờ mới sực tỉnh lại, mười năm về trước, thiếu niên đó, bạch y lãnh đạm, ký ức tưởng chừng đã phủ mờ nay chợt gặp lại đòi món nợ năm xưa, lão đạo sĩ nhìn Yunho, thanh âm già nua, tràn đầy bất lực : " Ta... ta...."

Nguyên đan đó, lão đã nuốt rồi, nếu muốn lấy ra trừ phi lão phải chết... càng nghĩ càng cảm thấy run sợ, cứ tưởng có được nguyên đan ngàn năm kia, lão sẽ đắc đạo thành tiên, không hiểu sao đã mười năm rồi, con đường tu luyện của lão không có bao nhiêu tiến triển. Nay gặp phải thiếu niên năm xưa, giờ đã là quyền khuynh hoàng triều, lão có thể chạy thoát sao? nghĩ đến đây, lão đạo sĩ bỗng nhiên tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

" Không có?!" Jung Yunho gầm khẽ, đứng dậy lại gần lão đạo sĩ, năm ngón tay gầy lại chứa sức mạnh kinh người như muốn bóp nát xương vai của lão, lão đạo sĩ đau đớn rên khẽ. Mâu quang băng lãnh, ngàn năm phi tuyết nhìn lão, môi khẽ nhếch lên, tiếu dung thị huyết : " Ngươi đã nuốt nó rồi?!"

" Ha ha.... lão đạo sĩ, lúc trước ngươi thiêu hắn, bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác đó" Yunho bật cười sang sảng, vung tay ra lệnh, hai hắc y nhân mang gã đạo sĩ đến một góc khu vườn. Nơi nay đã được chuẩn bị kỹ lưỡng à nha, củi khô chất thành một đống, có lẽ như mớ củi khô nát này đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi.

" Ngươi biết không, mỗi một năm, chính ta ta sẽ đi lấy từng đoạn cây khô này về, mỗi một lần nhặt nó, ta hận không thể giết ngươi trăm lần vạn lần, khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh, chỉ có thể là một lũ cô hồn quanh quẩn trong thế gian này. Mười năm oán hận a...." thật nhẹ nhàng, bình thản, như là kể chuyện thường tình, thanh âm khàn khàn từ tính, tựa như lời thủ thỉ, bàn tay chạm vào đống củi khô, Yunho từ tốn nói.

" Lão... lão năm xưa cũng là bị người xúi dục, ngài... ngài... để cho lão một mạng!" đến giờ khắc này rồi thì lão đạo sĩ không còn bình thản được nữa mà khóc thét lên, lão nói : " Lão đạo vốn cũng không rõ gốc thụ ngàn năm ấy, một ngày tam tiểu thư của Jung phủ đến tìm tại hạ nói rằng sẽ giúp tại hạ lấy được nguyên đan của yêu thụ, nhất thời nảy lòng tham cho nên.... Tướng gia tha mạng... tha mạng..."

" Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa...." Jung Yunho nắm lấy cổ cáo của lão đạo sĩ, quát.

" Đúng vậy! mười năm trước, tam tiểu thư Jung Hye Eun vô duyên vô cớ đến gặp lão đạo, nói rằng trong phủ có yêu ma, lão đạo đã lén đến thử, vốn không có yêu ma chỉ có một gốc Đào thụ tu ngàn năm, tích đầy linh khí của trời đất, tam tiểu thư nói yêu thụ đó cùng... cùng tướng gia, âm mưu dọa nạt tiểu thư, cho nên tiểu thư phải báo thù, chính vì thế... vì thế lão đạo cho tam tiểu thư một viên thuốc, ăn vào như kẻ bị bệnh sắp chết, sau đó lão đạo....." lão đạo sĩ kể lại, diễn biến sau đó mọi người đã rõ. Rất thành công! Jung Hye Eun hết bệnh, ai ai trong Jung phủ cũng tin tưởng gốc Đào thụ kia là yêu ma hại người mà lão đạo sĩ cũng được tiếng thơm, âm mưu của mười năm về trước, chẳng qua chỉ là vì phút giây bốc đồng của vị tam tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo Jung Hye Eun mà thôi.....

" Vậy a... thật là một màn kịch thú vị..." Jung Yunho trầm thấp cười.

Thật là màn kịch hay

Chỉ vì, một chút dọa nạt kia thôi, hắn mất đi mấy ngàn năm đạo hạnh, hồn siêu phách tán, vĩnh viễn chẳng thể luân hồi sao.

Jung Hye Eun.... Jung Hye Eun....

Jung gia, Jung phủ sao.

Thật là thú vị, rất.... thú vị..........

Jung Yunho tàn nhẫn cười, nhìn lão đạo sĩ bị điểm huyệt đạo, ném vào đống củi khô, một mồi lửa châm lên, một trời rực cháy, hỏa diễm tràn ngập khắp đôi con ngươi đen thăm thẳm ấy.

Không chút cảm xúc, từ đầu đến cuối, nhìn lão đạo sĩ kêu la thảm thiết, và.... Còn lại chỉ là nắm tro tàn, thổi bay trong gió....

Một viên ngọc xanh lam, tỏa thứ ánh sáng huyễn hoặc, lơ lãng trong không trung, chính là nguyên đan của y...

Vươn ra bàn tay, nguyên đan bay đến, sà vào lòng bàn tay

Như là...

Cũng đã từng, y sà vào lòng hắn như thế...

Ấm áp, chân thật...

Đầu ngón tay run run chạm vào viên nguyên đan kia, đôi con ngươi vốn tĩnh mịch bỗng dưng mông lung khó tả, mờ mịt cũng là khắc cốt đau thương...

Jaejoong...

Ta, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi...

Xin lỗi, đã để cho ngươi đợi lâu như vậy...

" Khụ!" Đưa tay che miệng, một ngụm máu phun ra, máu ướt cả lòng bàn tay, khóe miệng vẫn còn dòng huyết nóng hổi. Yunho bình thản cười.

" Tướng gia!" Trái lại, hai hắc y nhân tràn đầy lo lắng, chạy lại gần đỡ lấy Jung Yunho. Tướng gia bị bệnh lâu năm, cứ luôn ho ra máu nhưng lại không chịu chữa trị, lại làm việc quá sức nữa chứ, cứ như thế này thì sẽ sống không lâu mất. Hai hắc y nhân nhìn vị lạnh lùng tướng gia của mình, tràn đầy mê mang lo lắng, rốt cuộc tướng gia đã gặp chuyện gì mà tuổi trẻ niên thiếu như thế, thần thái tràn đấy tịnh mịch cùng tang thương.

" Không sao, các ngươi đi đi, ta muốn yên tỉnh một lát..." Yunho ra lệnh, hai hắc y nhân chần chừ một lát nhưng cũng không dám cãi lời, bèn cáo lui.

Lấy viên nguyên đan, đặt vào một túi gấm nhỏ, đeo vào trên cổ, khẽ chạm vào túi gấm, Yunho thều thào : " Từ nay về sau, ta cùng ngươi.... Sẽ không bao giờ lìa xa nhau."

Ngươi, đã từng hứa, cùng ta suốt cuộc đời này....

Ta đã từng hứa, nhất định sẽ bảo vệ ngươi...

Lời hứa năm đó, chúng ta không ai có thể thực hiện...

Bây giờ, đã hoàn thành rồi đó, ngươi.... Có vui không? Jaejong...

Gió, thổi...

Hoa đào bay lả lướt trong gió...

Những cánh hoa đỏ thẳm, phủ đấy vạc áo y.....

Văng vẳng đâu đây, thanh âm lanh lảnh tựa tiếng chuông gió : " Yun Yun...."

Bảy năm bên nhau, trúc mã trúc mã, còn lại cũng là khắc cốt tương tư...

Mười năm trước, Jung Yunho có yêu Kim Jaejoong?

Không có, chỉ là thích rất thích, y là người duy nhất bước vào trái tim của hắn mà thôi.

Nhưng là mười năm sau nữa, là nhung nhớ, là đau lòng, là muốn quên cũng không thể quên, là ôm hận trả thù, sống chỉ vì một mục đích duy nhất. Cuối cùng, tất cả qua đi, còn lại trong lòng hắn, cũng là cái tên Kim Jaejoong ấy mà thôi.

Lam bào, bạch phát, tử mâu....

Tiếu dung dịu dàng, ấm áp, xinh đẹp vô song

Thanh âm làm nũng và cả ánh mắt tràn ngập tin tưởng kia nữa

Điều là, đẹp nhất là trong lòng của Jung Yunho.

***

Thành Gwangju của mười năm về trước và bây giờ, khoảng cách rất xa, trở thành một trong tam đại thành trì phồn hoa tấp nập nhất của quốc gia. Nhắc đến thành Gwangju , là phải nhắc đến....
Jung phủ.

Jung phủ của bây giờ và Jung phủ của mười năm trước, khác xa nhau nhiều lắm, đồ sộ hơn, hoa quý hơn và.... giàu có hơn rất nhiều

Hôm nay, Jung phủ có khách đến

Là, cố nhân năm xưa...

Khi Jung gia chủ cùng phu nhân của mình vừa về phủ, được tin chạy đến, thì vị khách kia không có trong khách phòng, mà là ở trong biệt việt, một biệt viện hoang vắng. Đại công tử cùng nhị công tử cũng về đến, vì vị khách quý này không ai khác chính là quyền khuynh hoàng triều nhất đại tể tướng.

Nơi gốc cổ thụ năm xưa, nay chỉ còn một bãi đất trống, hoang tàn, không tả xiết.

Biệt viện, đã lâu không có người ở, phủ đầy bụi, nhện giăng....

Nghe nói tể tướng, từ trước đến nay, chỉ vận huyết y, không thích sắc màu khác, nhưng lại si cuồng với sắc đỏ của đào hoa, không ít lần đế vương cũng thắc mắc, nhưng thừa tướng chỉ cười nhạt, không nói...

Giờ khắc này đây, đến Jung phủ, lại là huyết y, không khỏi khiến cho hai vị công tử Jung phủ kinh ngạc cùng bất an. Đoàn người đến biệt viện, chỉ thấy bóng dáng huyết y đứng đó, dường như không khí quanh người, cũng tĩnh lặng như nước.

Hơn năm mươi tuổi, gia chủ Jung gia Jung Woong In, bảo dưỡng tốt lắm, như là trung niên hán tử mà thôi, ngài nhìn bóng lưng bạch y kia, không hiểu sao cảm thấy quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức, khiến cho ngài phải hốt hoảng mà thốt ra : " Yunho!" tức thì Lee Bo Young một thoáng sợ hãi run, mà nhị vị công tử cũng giật mình, Phụ thân của bọn họ! vẫn không thôi hi vọng tìm kiếm hài tử kia ư....

Bóng dáng huyết y, vẫn bình thản. Bên cạnh là hai hắc y nhân, sắc mặt lạnh lùng, nhìn đoàn người, khẽ nhíu mày : " Gặp tướng gia còn không quỳ hành lễ!" lúc này đoàn người Jung phủ mới sực tỉnh, định hành lễ thì thanh âm trầm khàn vang lên : " Thôi khỏi".

Nghe thanh âm thế, Jung Woong In không khỏi thất vọng...

Huyết y nhân vẫn xoay lưng về phía đám người, ngồi xuổm ngay phần đất gốc Đào hoa năm nào, hai bàn tay ôn nhu vỗ nhẹ phần đất, như là chào hỏi, như là... gặp lại cố nhân. Huyết y nhân khe khẽ cười, lưu luyến nhìn nơi ấy thêm chút nữa, mới đứng dậy, phủi đi bụi đất nơi lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn đoàn người Jung phủ.

Dung nhan tuấn mỹ, đuôi lông mày khóe mắt sắc bén, lãnh thanh....

Là chút gì đó, tĩnh mịch

Là chút gì đó, bi ai...

" Đã lâu không gặp, Jung gia chủ, Lee phu nhân, nhị vị thiếu gia...." Yunho cười nói, như là bạn xưa gặp lại nhau.

Jung Woong In thảng thốt, nhìn khuôn mặt non nớt ngày xưa giờ đã trưởng thành lên rất nhiều, mọi cảm xúc bao nhiêu năm chợt ùa về, người ôngcó lỗi nhất.... chính là mẫu tử bọn họ!!

Là áy náy, là đau khổ, là.... Nhớ thương...

Thật là buồn cười!!

Yunho nhàn nhạt nhìn Jung Woong In, thanh âm bình thản vô ba : " Bổn tướng đến đây, muốn hỏi Jung gia chủ, ngài có còn nhớ mười năm trước bổn tướng đã nói gì không?"

'Jung Woong In! Từ hôm nay về sau, ta với ôngtuyệt không liên quan, thù này ta nhất định sẽ trả, tuyệt đối không buông tha cho bất cứ ai!'

" Yunho, ta biết lúc trước con hận ta, nhưng là... ta cũng bất đắc dĩ..." Jung Woong In than khẽ.

" Ha ha, vậy thì sao?! Jung gia chủ a, ngài lúc nào cũng vậy.... mà thôi, mà thôi...!! Bổn tướng đến đây là để đòi lại món nợ năm ấy, còn thứ khác bổn tướng không quan tâm"

" Ngươi... ngươi vì sao lại không nói lý như vậy chứ, dù lão gia có lỗi với ngươi nhưng là ít ra Jung gia đã nuôi nấng ngươi bảy năm, chỉ là một gốc yêu thụ mà thôi, hà tất cố chấp như vậy?!" Lee Bo Young giận dữ xen vào.

Yunho mắt lạnh nhìn Lee Bo Young : " Cho nên bổn tướng mới không khiến cho các ngươi cửa nát nhà tan, một đem mất trắng, khiến cho các ngươi sống không bằng chết. Đúng vậy, một gốc yêu thụ thì đã sao, hắn cũng là một sinh mạng..."

Hắn là... sinh mạng của ta....

Hai vị công tử của Jung phủ cũng không ngờ rằng, tướng gia nổi tiếng xa gần lại là hài tử xưa kia mà phụ thân bọn họ tìm kiếm suốt mười năm, ân oán năm xưa bọn họ dù không chứng kiến như nghe kể lại, bây giờ hài tử năm đó tay không tấc sắc đã thành một người dưới một người trên vạn người, bọn họ... lấy gì để mà chống lại?

Thủ phủ bảy thành...., một đêm dễ dàng lật đổ, nghe khẩu khí của tướng gia, thật khiến cho bọn họ, không lạnh cũng cảm thấy run rẫy khắp người, mấy năm nay Jung gia trong thương giới lên như diều gặp gió bởi lẽ là có một thế lực thần bí giúp đỡ, nếu như... nếu như.... Nhị công tử Jung gia nhìn Yunho, hài tử riêng của phụ thân, dung nhan lạnh lùng tuấn mỹ, năng lực.... có ai có thể ngờ, hài tử lãnh đạm vô cầu lúc đó, nói được làm được, mười năm đã thề sẽ trả thù, bây giờ đòi lại, ân oán tình thù năm đó, có lẽ... sắp đi vào hồi kết rồi chăng....

" Jung Yunho, ngươi cũng là một phần tử của nhà này..." Lee Bo Young khẽ quát.

" Câm miệng! Lee phu nhân, bổn tướng không muốn ra tay với nữ nhân, cho nên ngài tốt nhất là im miệng cho bổn tướng".... Jung Yunho cười lạnh.

" Bổn tướng hôm nay vẫn chưa đòi nợ đâu, chỉ là đến thăm lại chốn xưa mà thôi, cũng để cho các người chuẩn bị chút tinh thần..." nói đoạn lại nhìn sang đại công tử, khẽ rũ xuống mi mắt. Tính ra người này cũng là một vị thành chủ tốt, ân oán cá nhân hắn không muốn liên lụy đến người khác, lúc nhỏ hai nam nhân này đôi lúc lạnh lùng hờ hứng đối hắn nhưng tuyệt đối không hãm hại, tính ra hai người này a.... Yunho khe khẽ thở dài, ân sẽ trả, oán sẽ báo, hắn.... Tuyệt không vì oán hận bản thân mà trút giận lên người khác.

Jung Yunho đã đi....

Chỉ để lại bóng lưng kia cho đoàn người Jung phủ

" Lão gia, chúng ta... phải làm gì bây giờ?!..." Lee Bo Young lo sợ hỏi. Jung Woong In lắc đầu thở dài, gia nghiệp này ông vốn là muốn để lại cho hài tử ấy, nếu như hài tử ấy lấy đi, cũng là điều... tất nhiên mà thôi.

Đại công tử trầm ngâm, Nhị công tử chỉ biết lắc đầu than thở, binh đến tướng chặn, bọn họ có thể làm gì hơn. Nghe nói vị tướng gia này, tuổi trẻ tài cao, mưu kế thâm độc, nếu không có thể ngắn ngủi trong vòng ba năm giúp Hoàng Đế thanh toán hết đám hồ ly trong triều, khiến cho bọn họ răm rắp nghe theo, nếu không sao có thể khiến Đế vương hết lòng trọng dụng không chút nghi ngờ, nếu không sao có thể khiến cho vị nổi tiếng cương trực chiến thần tướng quân, không tiếc hết lời khen ngợi, cùng tán thưởng?

Mười năm, chỉ mười năm ngắn ngủi, hài tử đó mười bốn tuổi, không có bất cứ một cái gì, có thể đi lên đến ngày hôm nay, nắm giữ hoàng quyền, thì thứ nam hài tử ấy bỏ ra, không phải ít ỏi gì.....

Từ ngày hôm đó, Jung phủ liên tục xảy ra chuyện

Đầu tiên, Jung tam tiểu thư Jung Hye Eun phát hiện trượng phu của mình kim ốc tàng kiều, nổi điên đập phá, trượng phu tức giận nói rằng : " Đã tám năm thành thân ngươi không sinh được cho Choi gia một hài tử, nay lại vì ghen tuông làm mất mặt trượng phu, viết hưu thư này, từ nay ngươi không còn là người của Choi gia". Jung Hye Eun không ngờ, nam nhân nàng yêu nhiều năm như vậy lại trở mặt nhanh như thế, mới ngày nào còn ân ái mà hôm nay đã như vậy. Đau khổ, thống hận khiến cho một Jung Hye Eun ung dung hoa quý trở nên điên loạn, chanh chua......

Địa vị của Jung phủ trong thương giới, ngày một giảm, đầu tiên là hàng hóa kém chất lượng, sau đó có nhiều người dùng đồ của Jung gia bị trúng độc, khiến cho dân chúng phẫn nộ cùng không còn tin tưởng vào Jung gia nữa, mới đó trong vòng ba tháng ngắn ngủi, bảy thành thủ phủ dần dần tuột dốc, một cách chóng mặt....

Sự việc liên tiếp xảy ra, không cần nói cũng là biết ai làm rồi....

Yunho đang uống trà trong một biệt viện ở Gwangju , trò hay vẫn còn chưa kết thúc, sao hắn lại có thể quay về đế đô được!

Jung gia chủ cùng Lee Bo Young tìm đến, Yunho bình thản nói hai tiếng không gặp.

Nhị vị công tử Jung phủ đứng trước biệt viện một ngày một đêm, Yunho chỉ uống một ly rượu, mỉn cười nói không gặp.

Đến cuối cùng thì, Jung gia chủ cho người mang đến túi gấm đưa cho Yunho, Yunho mới giận dữ để cho đoàn người Jung phủ bước vào biệt viện. Jung Woong In, Lee Bo Young cùng nhị vị công tử vừa bước vào tiểu đình, Yunho đã ném túi gấm đỏ vào lòng Jung Woong In, gầm nhẹ : " Được lắm, hay lắm... Jung Woong In... cuối cùng ta đã biết được, sự vô sỉ của ông cũng đã đến mức nào rồi. Đặt tay vào tâm của mình, tự hỏi, ông có từng bao giờ vì mẫu thân của ta làm chuyện gì chưa?! Bây giờ lại lợi dụng mẫu thân của ta để vào đây?"

Jung Woong In xấu hổ đến mức không biết chui đi đâu, nét mặt già nua mất hết ...

Lee Bo Young thì khóc lóc, nói : "Yunho... à không! Tướng gia... ta biết nhà chúng ta có lỗi với ngươi, ngươi hủy Jung phủ cũng không sao, nhưng hà cớ gì lại hủy Hye Eun của ta."

" Vì cái gì sao? Vì cái gì... ha ha..." Jung Yunho bật cười : " Là vì nữ nhân đó chết tiệt...."

Nếu như không phải nàng ta, nếu như không phải nàng ta... y... sẽ không như vậy...

Nếu như không phải Jung Hye Eun, có chăng giờ khắc này hắn cùng y, sẽ vui vẻ biết mấy...

" Nhưng là khi ấy bất đắc dĩ, Hye Eun bị bệnh...." Lee Bo Young nức nở nói.

" Bị bệnh a!!" Jung Yunho bình thản cười : " Bị bệnh rất đúng lúc..... rất đúng lúc.."

" Ngài nói vậy, là ý gì?!" Nhận thấy điều bất thường, Đại công tử lên tiếng hỏi.

Yunho uống trà, nở nụ cười, vâm đạm phong khinh....

" Chuyện này thì, các ngươi nên hỏi rõ tam tiểu thư thì tốt hơn, người đâu tiễn khách!"

Cuối cùng sự việc cũng đã rõ, Jung Woong In giận dữ nhìn nữ nhi của mình, tát cho nàng ta bạt tai, khó thở nói : " Ngươi... ngươi sao có thể làm như vậy?!" khiến cho ông day dứt cả một đời, cũng chỉ sự điêu ngoa tùy hứng của nữ nhi ông sủng ái mưới mấy năm này sao?! Jung Hye Eun lúc này bị hưu, lại gắn thêm cái mác người đàn bà chanh chua, không được người thân an ủi, vừa về đến phủ đã bị mọi người ép hỏi chuyện mười năm trước không khỏi giận dữ hét ra, lại bị phụ thân sủng ái yêu thương đánh cho một bạt tai, không khỏi khiến cho Jung Hye Eun điên cuồng, nàng thét lên : " Phụ thân, người... người đánh con chỉ vì thứ yêu ma đó sao?!"

" Nó không phải là người, nó là quỷ quái, nó dám thông đồng cùng tên nghiệt chủng kia hù dọa con thì sao con lại không trả thù chứ."

" Ngươi,... ngươi cút ra khỏi nhà cho ta..." Jung Woong In phẫn nộ quát.

" Người... Người đuổi con chỉ vì nghiệt chủng kia sao?! hừ! mười năm nay người luôn nhớ đến đứa con hoang kia, cũng luôn muốn cho mọi tài sản cho nó, phụ thân...." Jung Hye Eun chua ngoa nói, chưa nói hết câu đã bị đại ca của mình bịt miệng lại lôi đi, Nhị công tử khuyên bảo phụ thân của mình bớt giận mà Lee Bo Young chỉ còn biết thơ thẩn ngồi đó.

Nữ nhi... nữ nhi của nàng, sao lại... thâm độc như vậy.....

Chuyện năm đó, rốt cuộc lại vì chính nữ nhi của nàng mà ra sao.......

Bảy ngày sau, nơi ở của tam tiểu thư Jung Hye Eun đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, Jung Hye Eun không thể thoát ra, cuối cùng trở thành một cái xác đen thui >"<

Jung gia, ngắn ngủi nửa năm, tan gia bại sản.......

Ân oán mười năm trước, rốt cuộc cũng đã kết thúc...

Nhưng là, người... cũng đã không còn.....

Hắn, sẽ không giết Jung Woong In. Dù người đó, muôn vạn không tốt cũng là.... Người mẫu thân hắn yêu nhất, hắn không thể ra tay cũng không muốn ra tay. Hắn sẽ để cho ông ta, sống trong day dứt ân hận một đời.... Còn người Jung phủ, Jung Yunho khẽ rũ xuống mi mắt, oan có đầu nợ có chủ......

Yunho nhìn Jung phủ, xoay người bước đi, đế vương gởi thư đến giục, nửa năm nay hắn không có mặt tại triều đình, không ít quan viện lại bắt đầu rục rịch....

Đào kia khai rồi lại tẫn

Hạ qua thu đến đông về xuân lạichập chờn sang

Nhân sinh, tựa như một giấc mộng

Thoắt đó, lại là mười năm nữatrôi qua......

Mùa xuân năm nay dường như đến sớmquá, đào hoa đã nở rộ cả rồi

Bầu trời đem huyền bí, cũng là vầngtrăng non mở ảo, cũng là những vì tinh tú tấp lánh trên tấm lụa đen thiênnhiên.....

Tể tướng phủ, không náo nhiệtnhư những phủ đệ quan lại khác, lúc nào cũng lạnh thanh, tràn ngập lãnh hươnghoa đào, và tiểu đình trong vườn là nơi duy nhất tướng gia đến.

Khắp nơi trong vườn, đèn lồng rựcrỡ.....

" Khụ khụ...." Tiếng ho khản đặc, Yunhomệt mỏi tựa lưng vào cột đình, máu từ trong khóe miệng cứ liên tục tuôn ra, lauđi sắc đỏ quá mức yêu diễm kia, Yunho khẽ nhắm mắt, mái tóc đen huyền rũ xuống.Người chỉ ba mươi bốn tuổi thôi, nhưng thần thái sao mà mỏi mệt quá.

Đôi con ngươi mở ra, không cótĩnh mịch, không có lạnh lùng, họa chăng còn lại cũng là mê mang, tràn ngập đauthương...

" Yun Yun...." thanh âm văng vẳngvọng lại, Jung Yunho quay đầu nhìn lại, dưới tán đào hoa, những cánh hoa đỏ thẳmrơi lả tả, lam y thiếu niên, bạch phát tử mâu, nhoẻn miệng cười.....

Thiên ngôn vạn ngữ, chợt ứ đọngnơi cổ họng, khó khăn vươn tay bước lại gần nơi ấy....

Hoa vẫn rơi, lãnh hương vấn vítnơi chóp mũi nhưng là ảo ảnh chợt tan, còn lại chỉ là cánh tay vẫn còn dang dởtrên không trung...

Mâu quang, một thoáng mông lung,như là có nước tràn ngập đôi con ngươi tĩnh mịch ấy....

Đầu ngón tay run rẫy, chạm vàothân Đào hoa, ánh mắt là nhu tình tha thiết, là quyến luyến khó buông....

Đào hoa, ta đã trồng nhiều như vậy....

Hà cớ gì, ngươi.... Vẫn không xuấthiện ....

Jaejoong.....

" Khụ...khụ...." Máu lại tiếp tục chảy,bước chân mệt nhọc quay lại tiểu đình.

Bàn nhỏ, một bức tranh...

Dung nhan người trong họa, phảimất rất nhiều năm, mới có thể vẽ thành, bởi vì Jung Yunho phải mất đến mười lăm nămđể học vẽ, chính tay vẽ một bức bích họa duy nhất....

Tay ôn nhu chạm vào khuôn mặtngười trong tranh, nhẹ nhàng mơn trớn...

Ta nhớ ngươi lắm...Jaejoong...

Vô thức, tay kia siết chặt túi gấmđeo trên cổ...

Đầu áp vào bức tranh, gió vẫnnhè nhẹ thổi, hương hoa vẫn thoang thoảng đâu đây và từng cánh hoa trắng muốt ấy,vẫn cứ rơi điều....

Ánh mắt mệt mỏi, dần dần khép lại,trên môi máu đã khô.....

Vương vấn đâu đây, là tiếu dungôn nhu như nước...

Một giọt nước mắt, từ trong khóemắt, lăn dài xuống đôi gò má trắng bệch, rơi nhẹ xuống bức tranh.

Túi gấm người đeo trên cổ, chợtlóe ánh sáng, thứ ánh sáng xanh huyễn hoặc, rồi lớn dần, lớn dần. Túi gấm mởra, viên nguyên đan lăn trên bàn nhỏ, chạm vào bức tranh, tiểu đình rực sáng....

Người trong phủ thấy vậy, vội vãchạy đến, khi đến nơi thấy tướng gia của bọn họ, nằm trên bàn, lại gần mới thấytướng gia tự bao giờ, đã không còn hơi thở nữa rồi. Một trong những người chạyđến, kinh ngạc thấy người trong tranh, lam y nhân ánh mắt như là.... Muốn khóc...

Hai hàng thanh lệ, lặng lẽ rơi....

Hoảng thần, lắc lắc đầu, ngườikia nhìn lại mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi....

Đêm hôm ấy, Đào thụ của đế đô, mộtđêm như là khuynh tẫn hết sức lực, nở rộ tất cả, hoa bay đầy trời, phiêu linhman mác bi ai, một nỗi buồn u uất tràn ngập, sắc đỏ thánh khiết kia, nay chỉcòn là tang thương bất lực.....

Cả đế đô tràn ngập trong những cánh hoa đỏ thẩm, chỉ một đêm ngắn ngủi ấy thôigần hai ngàn gốc.

 Đào hoa trong tướng phủ héo rũ, một gốc cũng không còn sống....

Hoa sinh người sinh

Người đi, hoa cũng héo hon

Hoa vì người mà khai

Hoa vì người mà tẫn

Hay là người vì hoa mà sinh

Người vì hoa mà tử

Một đời đại hiền tướng, mười lămnăm vất vả chính sự, quốc thái dân an, qua đời vừa lúc ba mươi bốn tuổi, đếthương tiếc đau lòng không thôi, đại thần tiễn đưa, cả nước đồng tang bangày...

Một đời người, đến vội vã, đicũng vội vã

Đến cuối cùng, còn lại ai cùngngười chung sinh tử

(Ta thề đây là Fic SE duy nhất! Đau tim quá!!)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro